Arc 0 Chương 1.3: Gia đình Wagner.
Afa và Mi đều là cựu quân nhân nên cả hai đi bộ rất nhanh, chẳng mấy chốc, họ đã đến trước cửa nhà. Bất ngờ, có hai người từ trong nhà bước ra.
- Ủa, hai người đang đi đâu vậy?”
Đó là hai mẹ con Lily và Rena. Người vừa lên tiếng là Lily. Rena thì đứng sau lưng mẹ, cô cúi đầu về phía Mi rồi chào một tiếng. Mi cũng mỉm cười giơ tay chào lại.
- Mình đang dẫn Afa đến gặp Carl. Mà tại sao cậu và Rena lại ở trong nhà vậy?
- À, con bé nó ngại gặp người lạ đó mà. Khó lắm mới kéo nó ra ngoài đấy. - Lily vừa nói vừa nhìn sang Afa.
- Mẹ à…
Rena chưa kịp nói xong thì bị mẹ mình lườm qua một cái nên không dám nói tiếp nữa.
- Vậy hai mẹ con mình ra chòi trước, lát nữa gặp lại. - Nói xong, Lily nắm tay con gái mình mà đi về phía vườn.
Hai mẹ con Lily đi một chút thì Mi rồi bất ngờ hỏi hỏi: - Afa, cậu cảm thấy thế nào rồi, có còn bị tác dụng của thuốc ngủ ảnh hưởng nữa không?
- Không sao hết thưa quý cô, vả lại lâu lắm rồi tôi mới được ngủ một giấc ngon như vậy.
- Lúc nãy tôi định bắt con Ni đi xin lỗi cậu nhưng nó cùng Saria ra ngoài mua đồ rồi. Tôi biết con bé đang tránh cậu. Xin cậu đừng lo, tôi sẽ trị con bé một trận.
- Không cần như vậy đau thưa quý cô, không nên vì một gia nhân như tôi mà làm ảnh hưởng quan hệ mẹ con.
Mi dừng chân lại, cô quay sang Afa rồi lắc đầu: - Cậu quả thật là một người rộng lượng, tôi rất cảm kích. Nhưng cái này không đơn giản như thế. Dù cậu có là ăn mày đi nữa thì tôi cũng sẽ làm vậy. Cái này là trách nhiệm của cha mẹ. Những gì nó làm cũng chính là bộ mặt của những người đã dạy dỗ nó. Nó làm chuyện xấu đồng nghĩa với việc tôi đã dạy dỗ con tôi không tốt.
- Ra là vậy, tôi hiểu rồi. - Afa nhớ lại mẹ mình, bà cũng là người phương Đông và cách dạy con giống hệt vậy. Bỗng dưng, trong đầu anh nhớ lại khuôn mặt tức giận và buồn của mẹ mình làm anh cảm thấy đau nhói: - Nhưng xin quý cô đừng trách Nhị tiểu thư quá, cô ấy còn trẻ nên suy nghĩ vẫn chưa chín chắn.
- Nó đã mười tám tuổi rồi, không còn nhỏ nữa nên phải biết rõ trách nhiệm trong hành động của mình. Tôi giao cho nó thuốc ngủ để phòng thân và đối phó với kẻ địch chứ không phải để làm việc này. Xin cậu đừng lo, tôi sẽ cố gắng kìm chế nhất. - Mi quay về hướng cửa vào nhà thì “A” một tiếng rồi quay sang Afa: - Còn cái này nữa, xin cậu đừng gọi tôi là “quý cô” là “chị” là được rồi. Cậu nhỏ hơn tôi khoảng sáu tuổi thôi, đúng không?
- Vâng, tôi xin ghi nhớ điều đó.
Mi lấy từ cái túi đeo bên hông người ra một cái lọ nhỏ và một cái ống rồi đưa cho cậu: - Đây là lọ thuốc hồi sức cấp tốc và ống kích thích giúp cậu có thể tỉnh táo tạm thời. Cậu từng là Đội trưởng Cảnh vệ nên chắc cậu biết rõ cách dùng mấy thứ này đúng không?
- Vâng, nhưng mà…
- Không sao, cậu cứ nhận đi. Tôi còn nhiều lắm, không biết con bé hư hỏng nhà tôi sẽ làm trò này nữa không nên cái ống này có thể sẽ giúp cậu. Cậu mà không nhận tức là không bỏ qua con bé nghĩa là tôi sẽ phạt nặng nó hơn đấy.
“Mấy cái này không phải là thứ dễ có. Dù cho là làm trong Cảnh vệ đi nữa thì chỉ được phân phát số lượng nhất định để không bị l·ạm d·ụng hoặc đem bán ở chợ đen. Nhưng mình từ chối thì chắc chắn cổ sẽ cố đưa cho mình cho bằng được cho xem.” - Bỗng dưng, Afa cảm thấy khuôn mặt của mẹ xuất hiện trong tâm trí, nghĩ thầm: “Có thật bà mẹ gốc phương Đông nào cũng như vậy không nhỉ?” - Anh nhận lấy quà: - Vậy xin cảm ơn chị.
Một lát sau, Afa và Mi đều đứng trước cửa phòng khách. Trong phòng bỗng phát tiếng cười của Carl, có vẻ ông đang có khách. Mi đứng lại một chút, có vẻ cổ không muốn làm phiền cuộc nói chuyện vui vẻ ở bên trong nhưng cuối cùng cô gõ cửa phòng: - Thưa ngài Carl, tôi đã dẫn Afa đến rồi.
- ‘Ngài’ Carl? - Afa ngạc nhiên nhìn Mi. Giọng của Mi khi nói khá trầm, ngang ngang, nghe như một người xa lạ chứ không phải là người tình của Carl Wagner. Linh cảm anh mách bảo rằng có gì đó không ổn giữa Mi và Carl.
Cửa hé ra, người mở cửa không phải là Carl mà là Eugen. Đằng sau cậu là Carl Wagner đang ngồi với khuôn mặt đang mỉm cười. Có vẻ như ông vừa có một cuộc nói chuyện vui vẻ với chàng hầu trẻ.
- Thưa ngài, tôi xin đi trước. Mời mọi người vào. - Eugen vui vẻ cúi chào mọi người và rời khỏi phòng.
- Xin lỗi mọi người… - Carl uống một ngụm trà rồi giơ tay ra hiệu: - Afa, cậu vào đi.
Afa bước vào phòng, cậu cúi người chào Carl. Trong khi đó, Mi từ từ khép cửa lại. Carl nhìn cái cửa có gì đó buồn buồn, nhưng ông nhanh chóng lấy lại được khuôn mặt vui vẻ trước đó: - Cậu cảm thấy thế nào rồi?
- Cảm ơn ngài, tôi thấy khỏe lắm. Lúc này tôi bị thiếu ngủ nên được một giấc dài vậy cũng không tệ.
- Haha… Vậy ta cũng yên tâm. - Carl im lặng một chút rồi nói tiếp: - Lúc nãy Mi có nói chuyện gì với cậu không?
- Có, chủ yếu là chuyện của Nhị tiểu thư, thưa ngài.
- Có vẻ cô ấy đang bị chuyện đó làm khó xử… - Carl lắc đầu: - Chắc cô ấy đang nhìn thấy quá khứ của mình nên thấy khó chịu mà.
- Quá khứ của mình? Ý của ngài là sao ạ?
- Haha… Không giấu gì cậu, thực ra Ni giống y hệt mẹ nó đấy. Hồi trước Mi cũng nóng nảy, không ưa con trai, kiêu ngạo và b·ạo l·ực nữa. Sau này cô ấy dần thay đổi mới như hiện giờ.
- Ngài nói thật sao?
- Ta nói thật đấy. Những gì cậu thấy từ Ni hiện giờ cũng chính là Mi lúc trước. Mà khi yêu thì haha… - Carl nhỏ giọng lại: - ... Thực ra, người đầu tiên tỏ tình với ta cũng chính là Mi. Lúc đó ta còn không thể tin nổi cái cô như chó mèo với ta lại là người cho ta biết cảm giác được yêu đầu tiên là như thế nào. Cô ấy táo bạo và cũng thẳng thắn lắm. Coi chừng có ngày Ni sẽ y hệt mẹ nó và…
Nói đến đây, Carl dừng lại và cười một cách nham hiểm.
Afa đơ mặt cười, anh hiểu rõ ý của Carl nhưng không thể nào trả lời được.
- Hồi đó, ta đã làm một trò lố khiến cổ suýt bị trượt Cuộc thi tuyển chọn thanh niên có tiềm năng vào Cảnh vệ. Thế là, bữa trước lúc ta thi môn Phép thuật, cô ấy đã chuốc thuốc ngủ khiến ta phải thi lại.
Afa như bị cứng đờ lại, có vẻ anh vừa nghe cái gì đó còn khó tin hơn cả chuyện lúc nãy.
- Ta không ngờ là chuyện này lại xảy ra ở đời con. Chính vì thế, cô ấy cảm thấy áy náy là vậy.
“Nhìn thấy quá khứ của bản thân à?” - Afa im lặng, cậu không nói câu nào.
Carl nhìn khuôn mặt trầm tư của Afa, ông nở nụ cười: - Thôi, chúng ta không nhắc đến nó nữa. Giờ ta quay lại mục đích chính. Từ ngày mai, cậu sẽ đến đây làm việc, Albert có nói với cậu chưa?
- Vâng, cậu Albert đã nói rồi thưa ngài.
- Tốt, lát nữa, Mi sẽ dẫn cậu về để chuẩn bị hành trang cho ngày mai. Ta đã dặn mọi người chuẩn bị cho cậu rồi.. - Carl lấy một tờ giấy đưa cho Afa: - Đây là thân phận mới của cậu. Chúng tôi biết rõ cậu đang giấu danh tính và cũng sẽ có nhiều rắc rối nếu để người khác biết thân phận của cậu. Thủ tục chưa xong hết, ngày mai Albert sẽ thay ta hoàn thành hết những việc còn lại.
-Vâng, cám ơn ngài.” - Afa nhìn tờ giấy rồi “ồ” một tiếng: - ‘Zhu Yi (Chu Nhất) họ “Chu” à?
- Đúng vậy, chung họ với hoàng tộc của Đế quốc Thiên Trung sẽ giúp cậu tránh được nhiều rắc rối. Nhờ vậy, những kẻ tầm thường khi thấy cái họ này sẽ không dám làm gì cậu. - Carl nhận lại tờ giấy từ Afa: - Tên ‘Afa’ của cậu theo ta tìm hiểu là do cha đỡ đầu cậu đặt dựa trên chữ cũng mang ý nghĩa là số “Một” trong tiếng Ellias, tức là “Yi” (nhất) trong tiếng Hoa Kiệt. Vậy là cậu vừa có một cái họ giúp tránh được nhiều rắc rối mà lại cùng nghĩa với tên gốc của cậu. Tuyệt lắm đúng không?
- Không ngờ ngài cũng tìm hiểu kĩ về tôi đến thế, vậy mọi người sẽ gọi tôi bằng tên này ư?
- Không, khi ở nhà thì mọi người sẽ gọi nhau bằng tên thật, tên này chỉ gọi ở ngoài thôi. Nếu cậu muốn gọi bằng tên này trong nhà cũng được.
- Cứ như vậy đi ngài, gọi ở nhà bằng tên thật, gọi tên này ở ngoài.
- Tốt lắm, và giờ thì là việc cuối. Cái này khá quan trọng, khoảng năm sáu ngày nữa, cả gia đình sẽ đến họp mặt với cha ta ở một hòn đảo của gia tộc. Ta sẽ cử thêm vài người để giúp hộ tống mấy đứa con gái ta đến đảo ở phía Nam Corridor. Nếu lúc trước thì ta có thể không lo, nhưng do có kẻ thăm dò gần đây, ta sợ có thể sẽ có chuyện nên chúng ta cần phải bàn chút về việc này.
- Thưa ngài, nếu hiện giờ thực sự nguy hiểm vậy thì tại sao lại cho các vị tiểu thư đi xa như vậy?
- Cái này phức tạp lắm, ta không thể cho cậu biết rõ được, chỉ có thể cho cậu biết rằng cha ta cũng đang muốn gặp mấy đứa cháu nội chưa bao giờ gặp mặt nữa càng sớm càng tốt.
- Tôi hiểu rồi, vậy ngài có kế hoạch gì cho chuyến đi này chưa?
Carl lấy một tấm bản đồ đặt lên bàn: - Đầu tiên, Để cậu chuẩn bị tốt một chút, ta sẽ cho cậu xem lộ trình của lần đi này trước. Có gì cậu sẽ bàn với mọi người sau…
Sau khi Carl trình bày lộ trình xong, ông uống một ngụm nước rồi hỏi: - Cậu thấy thế nào?
- Cũng không có vấn đề gì, thưa ngài. Mà lần này đi ngài định cho mấy người đi hộ tống?
- Ba người, cậu, Shape và Saria. Ta sẽ cử thêm bốn người nữa. Cậu sẽ là chỉ huy của lần hộ tống này.
- Thưa ngài, như vậy có ổn không ạ? Tôi mới chỉ được thuê mà được giao ngay nhiệm vụ quan trọng như vậy?
- Ta biết. Nhưng những người ta cử đến chỉ là lính, Shape và Saria đều chỉ là cựu quân nhân sai đâu đánh đó chứ không phải là cựu chỉ huy như cậu. Đây cũng là lúc để cậu thể hiện khả năng của mình. Đừng để ta thất vọng đấy.
Carl vừa nói vừa chỉ tay về phía Afa khiến anh hiểu rằng ông ấy thực sự tin tưởng giao sự an toàn của năm đứa con gái của ông ấy lại cho mình.
- Dạ vâng, tôi sẽ cố gắng. - Afa không muốn nhận việc này vì không muốn đụng đến việc làm chỉ huy rắc rối nữa nhưng biết là vô ích nên đành phải nhận.
- Ta và Albert sẽ khởi hành sau nửa ngày vì công việc. Còn mẹ của tụi nó sẽ đến đó trước khoảng hai ngày để giải quyết một số chuyện. - Carl thả dài, trông ông có vẻ mệt mỏi.
- Có phải nó liên quan đến vụ chính thất của ngài đúng không?
- Đúng vậy, có phải Albert đã nói cho cậu đúng không?
- Vâng, tôi cũng nắm được chút tình hình. Nhưng tại sao chỉ có những người mẹ? Tại sao người quan trọng nhất là ngài lại không đến trước?
- Ta vẫn còn khá nhiều thứ để làm cho cuộc tranh cử này nên có thể ta và Albert sẽ đến trễ hơn một ngày so với mọi người. Thời gian sắp tới, ta cũng không có thời gian để đến đây thăm các con nữa. Và nếu muốn cũng sẽ gặp một số khó khăn khác…
Khuôn mặt của Carl đượm buồn và mệt mỏi. Hai mắt ông có hai vết thâm chứng tỏ ông cũng mất ngủ khá nhiều ngày rồi.
“Có vẻ như ông ấy dù là người đứng đầu gia tộc nhưng vẫn không có toàn bộ quyền lực nhỉ?” - Afa chợt nhớ đến vụ Eugen nói hồi sáng, nghĩ thầm: “Trông quý cô Olivia không phải là dạng người dễ nổi nóng, nhưng có thể có chuyện gì đó liên quan đến ngài Carl nên mới to tiếng như vậy.”
- Thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Cái này cậu không cần quan tâm nhiều. - Carl uống một ngụm nước rồi nói tiếp: - Lúc nãy, cậu gặp mẹ của mấy đứa con của ta rồi phải không? Cuộc nói chuyện như thế nào?
- Tôi nghĩ ngài có thể đoán được nội dung cuộc nói chuyện rồi.
- Hỏi han và cố lấy cảm tình của cậu?
- Vâng thưa ngài.
- Cũng không trách được… Mà ngoài những thứ mà ta có thể đoán ra thì có gì đặc biệt không?
- Đặc biệt à…? - Afa suy nghĩ một chút: - Có, nhưng cái này có thể liên quan đến ngài.
- Đến ta ư?
- Chuyện là… Mẹ của tiểu thư Arwen, quý cô Gala, khi cô ấy nói về mong muốn kiểu mà sẽ giao con gái lại thì cô ấy đã nói: ‘Tôi chỉ mong một người đàn ông có thể bảo vệ Arwen suốt đời, chỉ cần Arwen có thể sống hạnh phúc là được. Kể cả giàu có hay xuất thân quý tộc mà không thể bảo vệ Arwen thì tôi vĩnh viễn sẽ không cho người đó đụng vào con gái tôi. Tôi không muốn Arwen phải chịu lại cảnh như tôi nữa.’
- Cô ấy… nói vậy thật ư?
- Đúng vậy… Nhưng ngay lúc đó, quý cô Sofia lên tiếng chống lại. Cô ấy nói rằng: ‘Đừng nói trước mặt mấy đứa trẻ như vậy. Các con nghe đây, mẹ biết chúng ta đã từng trải qua khá nhiều chuyện. Nhưng dù như thế nào đi nữa, cha các con sẽ tìm mọi cách để bảo vệ các con.’
- Vậy còn Olivia và Lily? Họ có nói gì không?
- Quý cô Lily vào lại nhà để gặp tiểu thư Rena trước rồi. Còn quý cô Olivia thì không nói gì, chỉ ngồi đó quan sát thôi.
- Trông cô ấy lúc đó như thế nào? Cậu có thể đoán ra được không?
- Xin lỗi, tôi không đoán được. Chỉ có thể nói cô ấy không vui nhưng không rõ là vì cái gì.
- Vậy còn gì nữa không?
- Không. Sau đó cậu Albert đã cố gắng thay đổi chủ đề và may là không khí bình thường trở lại cho đến khi quý cô Mi đến dẫn tôi đến gặp ngài.
- Ta hiểu rồi, cảm ơn cậu.
Carl thở dài, ông khoanh tay ngồi im, không nói gì. Afa cũng im lặng theo.
“Đây có phải là cái giá cho việc có nhiều tình nhân hay vợ ư? Cha mình cũng có nhiều vợ nhưng mất sớm, nếu ông ấy còn sống thì liệu sẽ gặp rắc rối từ hậu cung của mình như ngài Carl? Mà nếu ông ấy còn thì chắc mình sẽ gặp nhiều rắc rối như mấy đứa con gái của ngài Carl chứ không phải là Albert.” - Afa nghĩ thầm.
Hai anh em Afa là kết quả của cha anh vụng trộm với bạn thân vợ chưa cưới của ông ấy. Nhưng may mắn thay, vợ chưa cưới của cha cậu là một người phụ nữ cực kỳ khoan dung nên tha thứ cho cô bạn đã ăn vụng người đàn ông của mình. Dù vậy, mẹ anh luôn cảm thấy tội lỗi vì đã phản bội bạn thân mình. Do đó, từ nhỏ mẹ cậu luôn dạy con mình đừng bao giờ làm “kẻ thứ ba” vì không muốn đi vào vết xe đổ của mình.
- Xin lỗi, đã để cậu thấy ta như thế này. - Carl lấy lại chút tinh thần sau khi ngồi yên một lúc: - Vậy mấy đứa nhỏ không có vấn đề gì đúng không?
- Cái này thì tôi không rõ lắm thưa ngài… Tôi cảm thấy có Tam tiểu thư có chút vấn đề với mẹ cô ấy. Khi mọi người nói chuyện chỉ có cổ không quan tâm cho lắm. Trong khi hai cặp mẹ con còn lại đều hỏi han nói chuyện nhau bình thường thì quý cô Gala hỏi han nhiều thứ nhưng Tam tiểu thư chỉ trả lời kiểu cho có… Dù lúc nãy quý cô Gala muốn tìm một người đàn ông tốt cho con gái mình. Nhưng có vẻ Tam tiểu thư không có biểu hiện gì hết.
- Cái này thì ta biết. Nói chung là quan hệ giữa Arwen và mẹ nó không được tốt cho lắm. Gala dù quan tâm đến con gái nhưng cũng khá nghiêm khắc. Ta nghĩ cậu có thể nhận ra.
- Đúng vậy, thưa ngài.
- Vậy những người kia đều bình thường đúng không? Kể cả Albert?
- Vâng thưa ngài. Cậu Albert nói khá nhiệt tình và còn nói nhiều hơn cả mấy vị tiểu thư.
- Thế thì tốt. - Carl nhìn ra ngoài cửa sổ: - Chà… Chiều rồi à. Thời gian trôi qua nhanh thật. - Ông ấy quay sang Afa: - Lát nữa chúng ta sẽ tổ chức một bữa ăn mừng cho việc sum họp gia đình. Cậu có muốn tham gia không?
- Xin lỗi ngài, chắc tôi phải về sớm để chuẩn bị đồ cho ngày mai. Mong ngài thông cảm.
- Ừm, ta hiểu rồi. Vậy để ta nhờ Mi dẫn cậu về. Cô ấy có chút việc cũng gần chỗ cậu đang ở nên cũng khá tiện đường. - Carl lấy trong người ra một miếng gỗ chạm khắc hình cây nỏ đưa cho Afa: - Cậu hãy giữ cái này. Nó sẽ giúp cậu có thể ra vào khu vực này.
- Cảm ơn ngài. - Afa hai tay nhận miếng gỗ.
Carl biết rõ Afa sẽ từ chối vì không muốn gặp rắc rối từ mấy đứa con gái mình nên chỉ hỏi chứ không muốn ép nữa. Ông nhờ Shape đang đứng ở ngoài dẫn Afa đi gặp Mi để về nhà.
****************
Trở lại chòi nghỉ ngoài vườn, sau khi Afa và Mi rời khỏi chòi, Olivia cũng dẫn Jessica về phòng nói chuyện riêng. Cùng lúc đó, mẹ con Lily sau khi đến chòi cũng nhanh chóng tham gia cuộc nói chuyện của cả nhóm.
- Mẹ nói thật ư?! - Freya kêu lên.
- Thật mà, không tin các con thử hỏi cha con đi. Hồi đó cha con chơi khăm khiến Ni suýt trượt đợt thi tuyển nên bị cổ chuốc thuốc ngủ nên phải thi lại đấy. - Sofia lắc đầu cười mỉa mai: - Hèn gì Mi lại xanh mặt đến vậy vì con gái cậu ấy y hệt mẹ luôn. Haha!
- Khó tin thật. Trông cô Mi như thế mà… - Freya khoanh tay lại, cô vẫn chưa thể tin được những gì mình vừa mới nghe.
- Cũng khó trách được, ai cũng có sai lầm mà. - Sofia trả lời.
- Vậy Afa thế nào? Cậu ta có suy nghĩ gì về việc này? - Gala hỏi.
- Anh ta không có ý kiến gì. Có vẻ anh ta bỏ qua rồi, thưa cô. - Albert trả lời.
- Nhưng nãy giờ cậu ta có gì đó lạ không? Có thể cậu ta chỉ nói vậy thôi nhưng trong lòng thì…
- Cậu đừng nghĩ tiêu cực như vậy chứ. - Sofia khó chịu trả lời.
- Cậu nói mình quá lo lắng cũng được, tiêu cực cũng không sao. - Gala quay sang những người trẻ tuổi: - Các con biết Afa từng là gì không?
Trong khi Albert im lặng nhìn Arwen, Freya gãi đầu không biết nói gì thì Arwen trả lời: - Anh ta từng là Đội trưởng của một tiểu đội Cảnh vệ và từng là ‘Ông trùm’ của một trong những băng nhóm mới nổi khét tiếng nhất Corridor.
- Đó đấy, các con phải hiểu vấn đề là người mà các con sẽ sống chung là như thế nào để biết cách để xử xự. Các con nên nhớ, Afa Wang và Bang của cậu ta đã thống nhất các tổ chức băng đảng ở thành phố Traumn. Chính vì thế, các con nên hiểu chàng trai mà các con vừa mới gặp đã từng chinh chiến và sống sót ở nhiều mặt trận. Về kinh nghiệm, thủ đoạn và g·iết người thì cậu ta chắc chắn hơn hẳn bất kỳ ai ở đây.
- Gala…! - Sofia cau mày nói.
Mặc kệ thái độ khó chịu của Sofia, Gala nói tiếp: - Trước kia, bang Đôi Cánh chỉ là một tổ chức chuyên vận chuyển hàng và đào tạo kiếm sĩ thôi. Nhưng sau đó, tổ chức đối thủ đã cho người đốt mất Nhà kho của họ, gây tổn thất rất lớn và cũng c·hết khoảng mười mấy người. Cũng từ đó, bang Đôi Cánh chính thức bắt tay với ông trùm Maxim của Băng Maris lập thành một tổ chức mới. Afa cùng vài người tách ra lập thành băng Quạ đen và bắt đầu những cuộc thanh trừng đẫm máu.
- Chỉ bắt đầu từ việc Nhà kho bị đốt ư? - Freya ngạc nhiên hỏi.
- Các con ở Melantha thì không biết được tình hình ở các thành phố trong thời kỳ Chiến tranh Băng đảng hỗn loạn thế nào đâu. Trừ Albert đã từng ở thành phố. - Nói xong, Gala nhìn sang Albert: - Lúc đó, muốn làm ăn lương thiện với quy mô lớn cũng rất khó, nếu lọt vào tầm ngắm của mấy tổ chức cực đoan thì một là chịu c·hết, hai là chống lại tới cùng, ba là bắt tay với các thế lực của t·hế g·iới n·gầm để sống sót. Các con đã may mắn lắm rồi đấy, Hồi đó ngay cả cô ở trong Nhà thờ mà vẫn sợ những kẻ không sợ trời đất mà xông vào t·ấn c·ông nữa…
- Thật sao…? Con không nghĩ rằng mấy năm trước lại loạn như vậy.
- Nói thật cho em biết, cha cũng từng có ý chuyển anh về Melantha để tránh sự hỗn loạn. Nhưng rất tiếc là những người kia không cho dù cha đã cố gắng thuyết phục dù có vài lần anh gặp nguy hiểm. - Albert cười buồn.
- Cha con à… Nói thật, ông ấy thực sự không đủ khả năng để bảo vệ chúng ta. Cái danh đứng đầu gia tộc chỉ là cái mã mà thôi. Nếu ông ấy thực sự có quyền lực thì tất cả chúng ta sẽ không chịu khổ như vậy. - Gala nói bằng giọng đầy oán giận: - Theo nhiều nguồn tin thì Bang Đôi Cánh vẫn còn trung thành với Afa, nếu thực sự Bang ấy muốn ra tay thì cha con chỉ khoanh tay nhìn thôi. Cô nói thật đấy.
Gala chợt nhận ra mình vừa lỡ lời nhưng đã muộn mất rồi.
- Gala, cậu đừng nói vậy. - Sofia nhìn sang những người trẻ - Mẹ biết cha đã để bọn con trở thành trẻ không cha gần mười năm và không bên cạnh các con hai mươi năm. Nhưng mẹ biết ông ấy không bao giờ bỏ rơi các con dù như thế nào đi nữa. Xin các con hãy hiểu cho ông ấy.
Sofia nhìn sang Gala đang nhìn mình với ánh mặt khó chịu. Sofia hiểu rõ cả hai có suy nghĩ ngược nhau về Carl nên cô không muốn nói gì nhiều nữa vì tránh mất lòng nhau. Những người trẻ còn lại không dám mở miệng ra nói một cậu.
- Thôi nào, các cậu đừng có làm vậy trước mặt bọn nhỏ chứ? Có chuyện gì thì chúng ta sẽ nói riêng sau, được không? Hôm nay là ngày gặp mặt các con, là ngày vui mà đúng không nào? - Lily, người nãy giờ chưa nói tiếng nào, phải lên tiếng giảng hòa.
- Vậy tóm lại thì… cái người Afa đó là không nên chọc giận đúng không mọi người? Dù anh ta hiện giờ là người bảo vệ chúng con? - Rena lo lắng hỏi
- Đúng vậy. - Gala gật đầu.
- Thôi nào, mọi người đừng quá nghiêm trọng đến thế chứ. Mình cảm thấy cậu ta không phải là kiểu người giận dai và sử dụng quyền lực để gây hại cho người khác đâu. - Rena quay sang Gala - Cậu cũng đừng làm bọn nhỏ sợ chứ, Gala.
- Cậu quá lạc quan đấy. Đừng quên về mặt nào đó, cậu là người chăm sóc mấy đứa nhỏ và sẽ phải đối phó với những rắc rối của nhà này đấy.
- Mình biết, nhưng Afa đã là thành viên của gia đình rồi. Mình sẽ chịu trách nhiệm những gì xảy ra trong nhà này bao gồm cậu ta, cậu đừng quá lo.
Gala và Lily nhìn nhau. Lily từ người cố giảng hòa trở thành người đối đầu. Sofia và những người còn lại không biết nên nói gì chỉ biết nhìn đó.
“Có vẻ rắc rối hơn mình nghĩ.” - Albert nghĩ thầm.
Arwen muốn lên tiếng nhưng không biết nên nói như thế nào. Trong khi đó, Rena và Freya thì hoàn toàn bất lực nên chỉ biết nhìn.
- Cậu cũng có chút lo lắng phải không, Sofia? Nếu cậu không đồng ý với mình là đã ủng hộ Lily rồi. - Gala nhìn sang Sofia nói.
Sofia không trả lời.
- Cậu đừng lôi kéo Sofia vào hội lo lắng thái quá của cậu! - Lily cau mày trả lời.
Sofia nhìn sang mấy người trẻ tuổi đang nhìn mình. Cô lắc đầu: - Chúng ta nên dừng việc này lại. Có chuyện gì thì chúng ta nên nói sau.
- Đúng vậy, con nghĩ nếu cô Olivia thấy cảnh này sẽ không vui đâu. - Albert lên tiếng, cậu quyết định dùng Olivia để dừng vụ này lại.
Gala biết mình đang thất thế, cô quyết định dừng lại: - Cậu nói đúng… Chỉ là, các con cần nhớ, Afa có thể là một người tốt… Nhưng những thứ xung quanh cậu ta thì không thể biết trước được.
Ba cô gái trẻ chỉ vâng một tiếng và không nói gì tiếp. Lily lo lắng nhìn con gái mình đang cúi đầu xuống.
“Gala à… Tại sao cậu lại tiêm nhiễm những suy nghĩ tiêu cực vào bọn nhỏ thế…” - Lily than thầm.
****************
Trở lại mẹ con Olivia, họ đang ngồi trên giường. Lúc này, Olivia đã cởi chiếc áo khoác của mình và chỉ mặc trên mình một chiếc áo mỏng, tay đang chải tóc cho con gái của mình.
Jessica thì vẫn như thường lệ, cô vẫn uống một ngụm trà nhỏ trước khi nói như một thói quen khó bỏ được. Cô nhẹ nhàng đặt ly trà sang cái bàn đầu giường rồi nhẹ nhàng trả lời: - Mẹ nói thật sao?
- Trông con không có vẻ ngạc nhiên cho lắm nhỉ?
- Thực ra con cũng đoán được chút chút. Việc cha cố gắng thuê Afa bằng mọi cách là đáng nghi lắm rồi.
- Chính vì thế, con càng phải cố gắng khiến cậu ta si mê con. Đây không chỉ là vì tương lai của con mà còn cho cả gia tộc ngoại và cho chính cha con nữa.
- Ha… - Jessica thở dài: - Con thật sự không quan tâm cho lắm. Vả lại, chuyện tình yêu không nên ép buộc mẹ ạ.
- Con bắt buộc phải quan tâm! - Olivia trừng mắt nhìn Jessica: - Mẹ biết, đây là yêu cầu quá đáng đối với con. Nhưng con phải nghe lời mẹ, bằng mọi cách, mọi thủ đoạn để chiến thắng!
Jessica sợ hãi nhìn mẹ mình nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà từ từ trả lời.
- Thưa mẹ, ý mẹ là con phải dùng mọi thủ đoạn với chính mấy đứa em gái của mình ư?
- Đúng vậy. Miễn không làm gì tổn hại đến tính mạng, danh dự của họ thì hãy làm mọi thứ. Con hãy nhớ, chỉ có tình yêu đơn thuần thì chả làm được gì đâu. - Olivia nắm tay con gái mình: - Con hãy nhìn mẹ đi, con biết tại sao giờ mẹ con trở thành như vậy không? Là cũng vì tin tưởng cái tình yêu thuần khiết đấy! Vì mẹ đã nhường cho Angelina Quinn vị trí vợ cả! Vì mẹ tin tưởng rằng quan hệ bạn bè thân thiết lâu năm sẽ xóa tan mọi thứ! Giờ con thấy gì chưa? Không chỉ có mẹ, mà cả bốn người kia ai cũng phải làm người mẹ đơn thân gần chục năm trời đấy! Con có biết những người còn lại đã trải qua bao nhiêu đau khổ không? Đó là sự tranh giành cần đến cả sức mạnh, quyền lực và thậm chí tàn nhẫn để có được! Chả có ai ngồi yên, làm nền mà có thể đạt được tất cả cả! Cái sức mạnh tình yêu nam nữ chỉ có trong truyện và những kẻ ngu ngốc mới nói thế thôi!
Jessica kinh hãi nhìn mẹ mình, cô không thể nói ra lời nào. Mẹ cô như đang trở thành người khác vậy. Một con người mà Jessica luôn sợ hãi từ nhỏ, một người mẹ luôn bị tình yêu và quyền lực ám ảnh. Người phụ nữ bị nỗi đau của nhiều mất mát đã làm cho người từng được gọi là Viên ngọc nhà Schneider một thời trở thành con người độc đoán, sẵn sàng nuốt chửng ai định cản đường.
- Hiện giờ con chưa thấy, nhưng các con đang được nhà Schneider bảo vệ chứ không phải là nhà Wagner! Nhà Wagner đang bị chia rẽ vì bên thì coi các con là cơ hội bắt tay với các nhà khác, nhưng lại coi là vật cản đặc biệt là có thể ảnh hưởng đến đại diện gia tộc Wagner là cha các con. Cha con không đủ sức để bảo vệ các con đâu! Còn nhà Quinn thì không cần nói rồi, các con chính là cái gai trong mắt chúng. Đây là thời cơ cho con tạo thành cầu nối cho nhà Schneider với Bang Đôi Cánh tự do, nó cũng là cách để bảo vệ chị em con đấy! Và nó cũng giúp cha con củng cố cái vị trí trưởng tộc chỉ có nửa quyền lực hiện giờ! Con hiểu không?!
- Nhưng theo con thì tình yêu quá tính toán vậy có thật sự là tốt không? - Jessica buồn bã trả lời mẹ.
- Tốt cho con chứ cho ai? Thà người khác bị tổn thương xong họ có thể bước tiếp nữa chứ đừng để mình! Kể cả đang có nó trong tay thì tuyệt đối phải giành cho đến phút chót đừng để b·ị c·ướp mất! Đừng nghĩ mẹ không biết con đã làm gì. Con đã từng trải qua điều đó, chắc chắn phải hiểu lời mẹ nhất! Con muốn mình bị thất bại lần nữa à!?
Đôi mắt Jessica rưng rưng đỏ lên, Olivia nhận ra mình đã đi quá xa. Mặt cô dịu lại, tỏ ra chút hối hận vì vừa nói những điều không nên nói với con gái. Tay cô đang nắm chặt Jessica được thả lỏng ra lại.
- Xin lỗi con, chắc hẳn con ghét mẹ lắm nhỉ. Jessica, con là con gái duy nhất của mẹ. Đây là vì tương lai của con. Hãy hiểu cho mẹ.
Nói xong, Olivia ôm Jessica vào lòng, hai hàng nước mắt của cô từ từ trải xuống. Jessica không biết nói gì vì trong lòng khá là hỗn loạn, cô chỉ im lặng nằm trong lòng mẹ mà để cho thời gian trôi qua.
**********
Afa theo Mi đến cổng biệt thự, trước cửa có hai con ngựa đang được một chàng lính trẻ đang giữ cương chờ..
- Chờ chút! Hai người chờ chút!
Afa và Mi nghe thấy tiếng kêu thì quay đầu lại.
Người vừa lên tiếng là Lily, cô vội vã chạy ra cổng. Theo sau cô là Ni và Rena. Ni đang cầm một cái hộp đựng thức ăn với vẻ mặt khó chịu. Còn Rena thì lại nấp sau chị mình.
- May quá, vừa kịp gặp hai người… - Lily quay sang hai cô tiểu thư: - Nào, các con mau xin lỗi Afa đi.
Khuôn mặt của hai vị tiểu thư có vẻ buồn bã. Có vẻ như hai cô nàng này vừa bị Lily dạy cho một bài học. Afa nhìn hai tiểu thư có vẻ hơi tội nghiệp nên định lên tiếng thì bị Mi đưa tay chặn ngang người anh mà cản lại.
Nhị tiểu thư nhìn mẹ một chút rồi đưa cái hộp cơm cho em gái mình sau đó đến trước mặt Afa.
- Tôi xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh do suy nghĩ bồng bột. Mong anh hãy mau chóng bỏ qua.
Nhị tiểu thư làm động tác cúi người của quân nhân nên rất nhanh gọn, giọng cô cũng nhẹ nhàng nên nghe có vẻ khá chân thành. Dù vậy, Afa vẫn nhận ra khuôn mặt của cô vẫn có chút nét bất mãn.
Tuy nhiên, cái Afa cần là việc cải thiện quan hệ và cách nhìn nhận của Nhị tiểu thư chứ không chỉ đơn giản là xin lỗi. Nhưng anh biết rõ bây giờ ép cô tiểu thư cứng đầu này thay đổi suy nghĩ là vô ích. Do vậy, anh tạm bỏ qua cho Nhị tiểu thư và hy vọng quan hệ sẽ dần cải thiện hơn khi chính thức vào làm.
Afa nhìn sang mẹ con Lily. Có vẻ như nàng tiểu thư út có chút khó khăn trong việc xin lỗi anh.
“Ngẫm lại, tiểu thư Rena có làm gì thực sự nghiêm trọng với mình đâu mà phải xin lỗi? Thôi để mình thuyết phục vậy.” - Afa giơ tay ra hiệu từ chối: - Thưa quý cô Lily, tiểu thư Rena không cần xin lỗi đâu. Cô ấy chỉ tránh một người lạ như tôi một chút thôi là điều dễ hiểu thôi nên cũng không cần làm như vậy. Xin quý cô hãy bỏ qua cho tiểu thư. - Afa quay sang phía Nhị tiểu thư: - Vả lại, Nhị tiểu thư đã xin lỗi và tôi cũng bỏ qua rồi. Hiện giờ chúng ta không còn gì vướng bận nữa. Đúng không mọi người?
Lily nhìn Rena rồi nhìn sang Afa rồi nhìn lại con gái mình lần nữa. Trông cô tỏ vẻ hơi thất vọng rồi quay sang Afa.
- Nếu cậu đã vậy thì… Tôi cũng không truy cứu nữa. Chỉ là… - Lily quay sang Rena: - Rena, dù con không xin lỗi thì con cũng phải cho Afa biết tại sao con lại tránh cậu ta. Mẹ có thể nói giùm nhưng mẹ muốn tự con nói thay cho lời xin lỗi lúc nãy để giải quyết hiểu lầm, con hiểu không?
Rena nhìn mẹ mình, trông cô chả khác gì một con cún con tội nghiệp vừa bị chủ mắng vậy.
- Nói đi con. - Lily nhẹ nhàng thúc con gái mình.
Rena nhìn mẹ mình một chút rồi nhìn về phía Afa. Mắt cô không dám nhìn thẳng vào anh.
- Tại vì… anh ta từ chối con rồi nói ‘tiền không quan trọng’…nhưng sau đó lại vì tiền mà làm.” - Rena liếc Afa một cái xong nhìn qua chỗ khác: - Anh ta lại chọc con là… mập nữa. Kiểu người này… con không thích.
“Thiệt luôn à cô gái trẻ?” - Afa nghĩ thầm. Dù anh biết một phần lỗi mình nhưng không ngờ nó lại góp phần làm cô tiểu thư út có ấn tượng xấu đến như thế.
- Thật là… Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghĩ vậy trời… - Lily quay sang Afa: - Mong cậu thông cảm. Con bé này được nuông chiều và bảo bọc quá nên thành ra như vậy.
- Không sao đâu thưa quý cô. Tiểu thư cũng còn trẻ mà.
- Nhìn cái dáng giả bộ kìa… - Rena nói nhỏ nhưng cũng đủ cho những người đứng gần nghe được.
- Rena à… - Lily nhíu mày nhìn con gái mình.
- Hơn nữa… Tại sao cha lại muốn tác hợp anh ta với bọn con mà không hỏi ý bọn con? Lại còn lo nói chuyện về anh ta dù đang ăn với chúng con? Cha xem anh ta hơn bọn con ư? - Giọng của Rena càng ngày càng nghiêm túc hơn: - Giờ cha tự ý quyết định như vậy thì sau này cha sẽ tự ý quyết định cho bọn con gì nữa? Bọn con không muốn thế!
Afa và hai bà mẹ ngạc nhiên nhìn Rena. Con bé tưởng chừng nhút nhát này lại trở nên cứng cỏi một cách khó tin. Afa liếc nhìn sang Nhị tiểu thư thì lấy cô ta đang nở một nụ cười nhẹ. Có vẻ cô muốn cười tươi hơn nhưng cố gắng kìm lại.
Cùng lúc đó, Mi cũng liếc sang Nhị tiểu thư mà lắc đầu nhẹ.
- Thôi được rồi, hôm nay đến đây thôi. Afa đã là người của nhà chúng ta rồi. Từ từ mọi người sẽ hiểu nhau thôi. Mình cũng đang có chuyện phải đi nữa nên phải tranh thủ đi ngay.
Mi biết rõ giờ cũng chả thể giải quyết ngay mà lại tốn thời gian nên cô quyết định kết thúc vụ này.
- Cậu nói phải. Mong cậu thông cảm nha Afa.
- Không vấn đề gì thưa quý cô.
- Ha… Cậu chỉ cần gọi tôi là ‘Chị’ là được rồi. Ra vào nhà mà nghe ‘quý cô’ này ‘quý cô’ nọ thấy kỳ lắm. - Lily chợt ‘A’ một tiếng: - Suýt quên mất, Ni, con đưa cho Afa cái hộp cơm đi con.
- Dạ vâng.
Nhị tiểu thư nhận lấy đưa hộp cơm từ em gái mà lúc nãy cô cầm đưa cho Afa.
- Xin anh nhận lấy chút cơm chiên do chính tôi làm như lời xin lỗi. Chúc anh tối nay ngon miệng.
Khuôn mặt của cô không có một chút cảm xúc gì khi đưa cho Afa.
- Cảm ơn tiểu thư.
Khi anh vừa nhận cái hộp cơm, Nhị tiểu thư nhanh chóng quay mặt lại rồi cùng em gái vào nhà. Lily nhìn hai cô tiểu thư mà lắc đầu nhẹ.
- Ha… Thật là…. - Lily quay sang Afa: - Cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng dạy dỗ bọn nó. Còn hộp cơm đó, tôi đã thử chúng rồi nên đừng lo con bé Ni giở trò gì nữa.
Afa cười khổ không biết nói gì thêm.
Mọi người chào nhau rồi Afa và Mi lên ngựa rời khỏi biệt thự. Lily đứng nhìn hai người đi một chút rồi vào nhà.
**********
Afa và Mi sắp đến nhà trọ nơi Afa đang ở, hai người dần giảm tốc độ lại.
- Cậu đã có tấm huy hiệu để ra vào khu vực Thượng lưu chưa?
- Rồi chị.
- Mai cậu nhớ mang đấy, nếu không thì lại gặp rắc rối nữa. Sau vụ của cậu đã làm cho Cảnh vệ tăng cường an ninh và cảnh giác hơn rồi.
- Thế cũng tốt. - Afa suy nghĩ một chút rồi hỏi: - Chị Mi, tôi có thể hỏi chị một chút chuyện được không?
- Vâng, cậu cứ hỏi nếu trong phạm vi tôi trả lời được.
- Công việc hiện tại của chị là gì? - Afa hỏi nhỏ
Mi nhìn Afa, trông cô không có một chút cảm xúc gì cả. Có vẻ như cô cũng đoán trước được phần nào cậu sẽ hỏi câu này.
- Tôi đi bắt và diệt chuột giúp cho nhà Wagner.
- Ra là vậy. - Afa không ngờ cô lại dễ dàng trả lời đến vậy, có vẻ như cô cũng không muốn giấu.
- Đây có phải là một trong những lý do chính mà chị gọi ngài Wagner là ‘Ngài’ đúng không?
Mi nhìn Afa lần nữa, lần này trông cô có nét gì đó buồn buồn rồi quay đầu về phía trước.
- Có lẽ vậy.
Afa muốn hỏi thêm nhưng khi thấy Mi trả lời như vậy nên anh không hỏi tiếp nữa.
Khi cặp ngựa gần đến cửa nhà trọ, Mi giơ tay ra hiệu dừng lại. Afa nhanh chóng xuống ngựa và cầm lấy bọc đồ được cho đeo lên người.
- Hôm nay đến đây thôi, chúc cậu mai gặp may mắn.
- Cảm ơn. Vậy tức là mai có thể chúng ta không thể gặp ư?
- Có thể vậy. - Mi mỉm cười: - À, nếu đứa con gái tôi làm trò gì thì cứ nhờ Lily dạy cho nó một bài học. Lily ở chung nuôi dạy nó bao năm nên nó cũng sợ Lily lắm.
- Vâng, tôi xin ghi nhớ.
Hai người chào nhau rồi mỗi người đi một phương.
**********
Carl Wagner ngồi xuống ghế, thở một hơi dài một cách nhẹ nhõm. Albert đứng bên cạnh đưa cho ông ly trà rồi ngồi xuống:- Cảm ơn con. Hồi nãy con và Olivia có vấn đề gì không?
- Dạ không. Cô Olivia hỏi han khá nhiều thứ và rất nhẹ nhàng, cô ấy còn tặng cho con viên đá này. - Albert đưa miếng ngọc trong người ra đưa cho ba mình.
- Ồ, cái này là Savior Gem, cực phẩm đấy. Con có thể tích một lượng mana nhỏ vào nó là đủ soi sáng cả đêm. Không chỉ thế, nó có thể hạn chế những tia sóng từ trường năng lượng độc hại vào người và có thể xua đuổi một số loài sinh vật hung dữ. - Albert đưa viên đá cho con trai mình: - Hãy cố giữ lấy nó. Dù như thế nào đi nữa thì thứ này đáng mang theo bên người.
- Dạ vâng, con sẽ luôn giữ bên mình. À còn cái này… - Albert lấy trong mình một bức thư ra: - Cái này mới được họ gửi đến. Con giao cho cha ạ.
Carl nhận lấy bức thư từ con. Ông nhìn ký hiệu hình hai đôi cánh ở đằng sau bức thư rồi mỉm cười: - Bọn họ nhanh thật đấy.
Ông mở bức thư ra đọc một lượt rồi ông gấp bức thư.
- Albert, mai ta sẽ đến gặp đại diện của họ. - Carl giơ bức thư lên và đưa cho Albert - Vụ của Afa nhờ con đấy.
- Dạ vâng, cha cứ yên tâm. - Albert nhận bức thư và cẩn thận cho vào áo: - Cha có nghĩ anh ta có đoán được việc này không?
- Hiện giờ chắc chắn là chưa. - Carl mỉm cười nhìn con trai mình: - Mà con đừng lo, kể cả cậu ta biết thì ba ảnh hưởng gì nhiều cả. Việc này vốn là tốt cho tất cả mọi người, chưa kể cậu ta đã ký hợp đồng rồi. Một người nổi tiếng giữ chữ tín như cậu ta sẽ không nghỉ giữa chừng vì lý do này đâu.
- Vâng, cha nói đúng.
- Giờ thì… Ta chỉ mong mấy đứa em của con không gây rắc rối gì cho cậu ta mà thôi.
- À cha ơi, con có chuyện này muốn hỏi cha.
- Chuyện gì?
- Cha đã từng bị cô Mi đánh thuốc mê à? Con nghe từ cô Sofia kể lại.
- Đó… là một câu chuyện dài.