Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Bảo Vệ (guardian)

Arc 0 Chương 2.3: Những ngày làm đầu tiên




Arc 0 Chương 2.3: Những ngày làm đầu tiên

Sau khi chở các vị tiểu thư đến trường, Afa hết việc làm nên được Shape giao đi tuần tra khắp biệt thự và canh chừng hai vị tiểu thư đang ngồi trong chòi nghỉ cho đến khi có việc tiếp theo. Hiện giờ, Shape đang dẫn một kỹ sư đi thăm quan ngôi nhà để lên kế hoạch lắp đặt hệ thống phòng cháy chữa cháy.

Bên cạnh việc tuần tra. Afa phải canh chừng và kéo lại chiếc quạt máy chạy bằng nước bên cạnh hai chị em Wagner. Chiếc quạt này mới được giao tới đây sáng nay, nó có cấu tạo là một cái quạt có bốn cánh bằng gỗ, đằng sau là một cái thùng nước lớn có thể đổi chiều để nước từ nửa thùng trên xuống nửa thùng dưới được cố định bằng hai cái cây lớn. Nước chảy sẽ làm quay cánh quạt cho đến khi hết nước. Lúc đó, Afa sẽ quay cái thùng nước lại để quạt có thể quay tiếp.

“Đi lòng vòng như vậy chán thật.” - Afa than thầm trong bụng.

Afa nhìn sang chòi nghỉ, lúc này chỉ còn lại Freya và Rena. Hai người đang ngồi viết cái gì đó trông như là bài tập. Tính tò mò của anh nổi lên nên lại gần nhìn xem họ đang làm gì, dù gì nhiệm vụ của anh là bảo vệ họ và nửa thùng nước của cái quạt sắp hết nên lại gần nhìn như thế chắc chẳng có vấn đề gì.

Quả nhiên, hai người họ đang làm bài tập, hình như là môn toán. Afa chọn một góc đứng tương đối đủ xa để nhìn được bài tập trên giấy mà các vị tiểu thư cũng không thể nhận ra.

“Đã lâu lắm rồi mới thấy cảnh những người trẻ ngồi làm bài vào mùa hè như vậy rồi nhỉ…?” - Afa nghĩ thầm, một cảm giác hoài niệm nổi lên trong lòng anh.

Bất chợt, Freya đứng dậy: - Chị đi vệ sinh một tí. - Vừa nói xong, cô chạy một mạch vào trong nhà.

Nhờ nhìn theo chị mình, tiểu thư Rena mới nhận ra Afa đang đứng nhìn mình.

- Hửm? Anh có chuyện gì không? - Rena hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng, không tỏ ra khó chịu gì hết.

- Thưa tiểu thư, tôi chỉ tò mò một chút về bài tập của hai vị thôi. Hình như mấy bữa trước không thấy Tứ tiểu thư làm phải không nhỉ?

- Vâng, những bài tập này là mới được chị Ni đem từ trường về cho bọn tôi làm để chuẩn bị nhập học sắp tới. - Rena thở dài: - Nhưng tình hình của chị Freya có vẻ không tốt cho lắm.

Afa liếc nhìn sang phần bài tập của Freya, dù đã ra trường từ rất lâu rồi nhưng vì từng là học sinh giỏi nên anh có thể dễ dàng nhận ra khá nhiều chỗ sai trong bài làm của Freya.

- Có vẻ không ổn thật, thưa tiểu thư.

- Vậy mà hôm qua chị ấy còn muốn tham gia câu lạc bộ hè gì đó trong trường nữa chứ. Chán thật. - Rena cau mày lại.

“Giờ cô chả khác gì Nhị tiểu thư rồi đấy” - Afa nghĩ thầm.

Afa nhìn xung quanh một lượt, hiện giờ mọi người đều ở trong nhà nên ngoài vườn hiện giờ chỉ còn mỗi anh và tiểu thư Rena. Anh nhìn sang Rena đang tập trung giải bài tập, trông cô không tỏ vẻ khó chịu khi ở bên mình khác với cô chị rắc rối.

“Dễ dao động, không dứt khoát, có gì nói đó. Có thể dễ dàng lấy thiện cảm từ sớm… Nếu đúng như chị Lily nói thì mình có thể thử tìm hiểu cô tiểu thư này xem.” - Afa mừng thầm, anh quyết định hỏi cô vài điều cho ra lẽ.

- Xin lỗi vì làm phiền, tiểu thư có thể dành cho tôi một ít thời gian cho câu hỏi này được không?

- Vâng, anh cứ hỏi. - Cô dừng bút lại.

- Thưa tiểu thư, có vẻ như tiểu thư không thực sự chống lại việc tôi làm bảo vệ cho mọi người như Nhị tiểu thư nhỉ?

- Cái này thì… tôi cũng không biết nói sao… - Rena thở dài: - Có thể anh sẽ không vui, nhưng cái chúng tôi cần chỉ là anh phải nghỉ việc…. Thế thôi.

- Thưa tiểu thư, tại sao tiểu thư lại muốn thế? Lúc đầu chính tiểu thư cũng từng mời tôi mà? Nếu vì lời nói không hay hôm đó thì tôi xin nhận lỗi vì đã mạo phạm đến tiểu thư.

- Tôi hiểu… - Tiểu thư Rena mím môi: - Nhưng hôm đó là tôi yêu cầu… Còn hiện giờ là do cha yêu cầu…. - Cô liếc nhìn anh: - Cảm giác khó chịu lắm anh biết không?!

- Tôi biết cảm giác đó thưa tiểu thư. Nhưng vì tôi có nhiều nguyên nhân sâu xa hơn nữa nên mới đồng ý lời đề nghị của ngài Carl…

- Tôi không cần biết. Giờ tôi cảm thấy không vui vì việc cha tự ý quyết định người bảo vệ và thậm chí tự ý ép chúng tôi trở thành một trong những đối tượng hôn nhân cho anh!

- Tiểu thư cái này là do ngài Carl muốn tốt cho các vị… - Dù nói vậy, nhưng trong lòng Afa cũng thông cảm cảm giác của vị tiểu thư này. Nhất là mấy cô gái này còn trẻ và muốn quyền tự quyết khá cao.

- Tốt cho anh thì đúng hơn! - Rena lắc đầu: - Nếu ông ấy lo cho chúng tôi thì phải để chúng tôi quyết định ý trung nhân, chứ quyền quyết định không phải thuộc về anh! Rõ ràng ông ấy muốn tạo mối quan hệ với cái Bang cánh gì đó của anh mà quyết định cả tương lai của chúng tôi!

Afa thở dài: - Cái này… Tiểu thư nói đúng.

- Anh cũng thấy vậy đúng không? Ông ấy không thực sự lo cho chúng tôi! Cũng như vừa rồi, bỗng dưng ông ấy lại quyết định đưa chúng tôi lên thành phố trong vòng một tuần mà chưa hỏi ý kiến chúng tôi lần nào. Hết lần này đến lần khác. Tôi không biết ông ấy sẽ tự quyết định điều gì của chúng tôi trong tương lai nữa. Ông ấy quá coi trọng những mối quan hệ và mặt mũi mình mà quên mất chúng tôi có đồng tình hay không. - Mắt Rena hơi ửng đỏ: - Anh biết không, từ khi chúng tôi dọn đến đây, ông ấy chưa đến đây lần nào. Nhưng khi biết tin anh đến thì ông ấy đến đây ngay lập tức!

Afa cau mày lại rồi lắc đầu: - Tôi hiểu cảm giác của tiểu thư… Quả thật là đau lòng. - Afa nghĩ thầm: - Hèn gì hôm kia mẹ của tiểu thư Arwen lại có thái độ tiêu cực với ngài Carl đến thế.

- Anh nghe rồi đấy. Chúng tôi phải phản đối, việc anh rời khỏi đây sẽ khiến cha phải suy nghĩ lại.

- Thưa tiểu thư, cô có chắc là ngài Carl sẽ suy nghĩ lại nếu tôi rời khỏi hay không? Sau khi rời khỏi thì tiểu thư sẽ làm gì tiếp theo?

- Cái này thì…. Tôi không rõ. Chị Ni nói hiện giờ cứ phản đối trước, càng quyết liệt càng tốt…

Cả hai người trở nên im lặng.

- Xin lỗi em, nãy chị ăn nhiều quá… Ồ! Hai người đang nói chuyện à? - Freya đã trở lại sau khi đi “giải quyết chuyện riêng”. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Afa đứng bên cạnh tiểu thư Rena.

- Dạ vâng thưa Tứ tiểu thư, chúng tôi vừa nói chút chuyện phiếm.

- Chuyện gì vậy?

- Vài chuyện lặt vặt như việc học của Tứ tiểu thư ấy mà.

- A… - Freya đỏ mặt nhìn ra chỗ khác: - Có vẻ không được tốt lắm đúng không…?

- Tiểu thư muốn tôi nói thẳng hay nói tránh?

- À thì… Anh cứ nói thẳng đi, tôi sẽ không trách gì đâu…

- Tiểu thư có chắc không?

- Vâng.

- Rất tệ, thưa tiểu thư ạ. Nhiều phép tính cơ bản và dễ như vậy mà tiểu thư vẫn sai được.

- Anh có cần nói thẳng quá như thế chứ…

“Chẳng phải chính cô vừa kêu tôi nói thẳng à?” - Afa than thầm, nhưng anh nhanh chóng thay đổi chủ đề để không gặp rắc rối: - Đừng lo thưa tiểu thư, việc học tốt những thứ này là một chuyện thôi, còn kĩ năng lại là chuyện khác. Như tôi cũng chỉ trung bình những môn khoa học mà vẫn có thể làm Cảnh vệ này…



- Thật ư?

- Thật mà, Tứ tiểu thư chỉ cần cố gắng qua môn là được, không cần phải giỏi hết đâu. Quan trọng là sau này tiểu thư có thể làm gì thôi.

Tứ tiểu thư hào hứng sau khi nghe những lời của Afa. Chỉ là, cô không biết rằng Afa đang nói dối không hề chớp mắt. Thực ra Afa học rất tốt các môn dù anh khá ghét những môn học bài và tính toán quá nhiều.

- Ra là vậy, nhưng chị Ni bảo em sẽ không tìm được việc nếu chỉ tập trung kĩ năng mà không học lý thuyết. Anh thấy chị Ni nói đúng không?

- Cái này thì Nhị tiểu thư nói không sai, vì cái gì mình cũng phải nắm rõ căn bản và những kiến thức cơ bản nhất thì mình mới có thể tránh sai lầm cũng như có thể áp dụng những kỹ năng tốt nhất. - Afa chỉ tay vào đống bài tập: - Những bài toán này, đúng là ra ngoài đời thì không phải lúc nào cũng có thể áp dụng được. Nhưng đây cũng là cách để luyện tập khả năng tư duy của mình. Theo tôi, Tứ tiểu thư không cần học giỏi, mà chỉ cần cố gắng cẩn thận mà từ từ qua các môn là được. Không cần quá lo lắng.

- Anh nói đúng! Cám ơn anh nhiều lắm! - Freya cảm thấy như được khai sáng một thứ gì đó rất vĩ đại.

- Không vấn đề gì thưa tiểu thư…

Rena im lặng nhìn Afa nói chuyện với chị mình, nghĩ thầm: “Anh ta cũng không tệ lắm nhỉ…”. Cô chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp và bị Afa ‘giảng bài’ một trận khiến cô cảm thấy khó chịu.

“Hãy dẹp những suy nghĩ tiêu cực qua một bên đi. Thay vì chống lại với nhau thì tại sao không hợp tác?”

Ngay lúc đó, cô tiếp tục nhớ lại những lời mẹ mình nói bắt đầu cảm thấy trong lòng như có nhiều mâu thuẫn.

Nghe lời mẹ hay chị?

Tiếp tục thực hiện kế hoạch… hay là… nhờ Afa?

Nhưng anh ta là người ngoài. Là người mà cha muốn sắp xếp cho chị em cô lấy làm chồng. Nếu nhờ anh ta thì chẳng lẽ khẳng định cha cô đã chọn đúng người? Vậy cha đã đúng? Cha cô càng có lý do để tự quyết vấn đề của chị em cô tiếp?

Không! Không được!

Càng nghĩ càng quẫn trí, Rena gạt bỏ mọi thứ mà tiếp tục làm bài tập.

***********

Một lát sau, Saria cùng Myline đi chợ về. Đến lượt Afa đi rước các vị tiểu thư và Saria thay anh canh nhà.

Afa cùng Shape ra ngoài chỗ để xe ngựa, anh suy nghĩ một chút rồi quay sang hỏi Shape: - Shape, anh có thể cho tôi biết, khi mọi người còn ở Melantha, ngài Carl có thường xuyên đến thăm không?

- Không… - Shape lắc đầu: - Chủ yếu ngài ấy gửi thư thăm hỏi là chính. Tôi nhớ chỉ có tổng cộng khoảng năm lần, chủ yếu là khi ông ấy được dịp đi ngang qua. Mà ông ấy cũng không dám ở lại lâu vì sợ gặp rắc rối. Cái này thì tôi cũng không biết nói thế nào nữa… - Shape thở dài.

- Ra là thế, cảm ơn Anh.

- Cậu hỏi có việc gì thế?

- Chỉ tò mò thôi, không có gì nhiều đâu. - Afa vừa leo lên xe ngựa vừa nghĩ thầm: “Dựa vào thái độ và những gì tiểu thư Rena nói thì có vẻ như cổ vẫn chưa hoàn toàn chống lại mình. Vấn đề chủ yếu là từ Nhị tiểu thư và đặc biệt là ngài Carl. Vậy thì chỉ cần chút khéo léo và có kế hoạch là có thể từ từ làm tiểu thư Rena không còn chống lại mình nếu. Mà nếu như quan hệ giữa ngài Carl với chị em nhà Wagner tốt hơn thì có thể sẽ cải thiện luôn cả hai chị em Ni và Rena Wagner.”

Như vừa tìm được lời giải cho một bài toán khó, Afa không thể kìm được mà mỉm cười một cái.

- Nếu cậu muốn giải quyết vấn đề giữa ngài Carl và các vị tiểu thư thì hãy gọi tôi. Chỉ cần trong khả năng tôi sẽ giúp được.

- Anh có thể đọc được suy nghĩ của tôi ư?

- Không. Vấn đề của cậu hiện giờ cũng liên quan đến ngài Carl và các vị tiểu thư nên cũng dễ đoán.

- Có lẽ vậy.

- Thế, giờ cậu đã để ý vị tiểu thư nào chưa?

- Tại sao anh lại hỏi việc này?

- Vì để tôi có thể hỗ trợ tác hợp cậu với vị tiểu thư đó và có thể báo tin mừng cho ngài Carl.

- ...

***********

Ngày hôm sau, ngay sau khi các vị tiểu thư được đưa đến trường, một chiếc xe chở một vật lạ đến biệt thự chị em Wagner.

Đó là bức họa một người phụ nữ gốc phương Đông.

Người đem đến bức họa này là July, cận vệ thân cận nhất của Albert. Theo lệnh của chủ nhân, Judy cho biết bức họa này được mua lại từ một người quen chưa rõ danh tính. Tuy nhiên, vì một số lý do mà Albert đem bức họa này gửi cho nhà này giữ hộ.

Bức họa được đem treo vào phòng khách. Theo yêu cầu của Albert, bức tranh phải được đặt ở chỗ nào mà không thể nhìn thấy rõ khi nhìn từ cửa sổ nhưng có thể dễ dàng chiêm nhưỡng khi ở trong phòng. Albert cũng không nói rõ lý do vì sao phải làm vậy, có vẻ như có gì đó khá là đáng nghi nhưng không ai dám hỏi hết kể cả Afa. Có vẻ như Albert không muốn ai ở ngoài nhìn thấy bức tranh này.

Sau khi bức họa được treo xong, Judy cùng đoàn người hộ tống rời đi, mọi người trong nhà bao gồm cả hai vị tiểu thư đều tập hợp tại phòng khách để chiêm ngưỡng bức tranh đầu tiên được treo trong căn phòng còn nhiều chỗ trống này.

- Đẹp quá… Người trong bức họa này là ai thế? - Tứ tiểu thư tò mò hỏi.

- Thưa tiểu thư, người trong bức họa này chính là Thất vương hậu, Nina xứ Hermenia. - Shape trả lời.

Mọi người đồng thanh “Ồ” lên một tiếng.

- Thì ra đây là vị vương hậu huyền thoại ư…? - Afa nhìn bức họa với cặp mắt ngưỡng mộ. Từ lâu, anh đã nghe danh vị vương hậu và cũng là một trong Thất đại Hộ Pháp của giáo phái Nerogica của người Herman, mệnh danh "Vệ Mĩ Phù Thủy" người phụ nữ đã làm nên lịch sử này nhưng chưa rõ mặt mũi thế nào. Hôm nay là lần đầu anh được nhìn thấy dung mạo được vẽ theo trường phái hiện thực nên cảm thấy thích thú hơn bao giờ hết. Anh nghĩ thầm: “Không ngờ bà ấy lại đẹp hơn mình nghĩ, quả thật biệt hiệu “Mĩ” là không sai mà.”

Bất chợt, anh nhớ ra một chuyện và hỏi: - Bức họa này là về Thất vương hậu thì liệu Tam tiểu thư và quý cô Gala có cảm thấy khó chịu khi thấy bức họa này không?

Khi còn trẻ, Nina xứ Hermenia đã từng trực tiếp tham gia c·hiến t·ranh giữa tộc Herman và tộc Osland nên khi thành phố Vildred được vị vương hậu này cai quản đã khiến nhiều người Osland rời khỏi thành phố này vì căm ghét hoặc sợ hãi. Tuy nhiên, cũng có một số người Osland ở lại vì tiếc sự nghiệp hoặc không quan tâm. Dù vậy, nỗi căm ghét vị phù thủy có công trong việc tiêu diệt vương quốc hùng mạnh một thời của người Osland vẫn còn in sâu trong tiềm thức của họ.

- Đừng lo, cậu cũng biết hai mẹ con quý cô Gala vốn không gần gũi người Osland và được chính Nhà thờ nuôi dưỡng từ nhỏ mà. Do không bị thế hệ người Osland cũ tiêm nhiễm nên tôi tin chắc là họ sẽ không cảm thấy khó chịu đâu. - Shape lắc đầu trả lời.

- Hy vọng là thế.



Đến trưa, ba vị tiểu thư trở về, có vẻ đúng như Shape nói, Arwen không có vấn đề gì nhiều khi nhìn thấy bức họa người phụ nữ đã từng tham gia việc tiêu diệt vương quốc của tổ tiên mình cả. Tuy nhiên, cô vẫn cau mày một khi nghe đến tên người vương hậu này, việc này cũng dễ hiểu. Còn hai vị tiểu thư kia thì tỏ ra cực kỳ thích thú, nhất là Ni, có vẻ cô ta cực kỳ hâm mộ vị vương hậu này nên đã cùng với chị em mình bàn luận cả buổi. Trừ Arwen, có vẻ cô ấy không muốn bàn về vị vương hậu này cho lắm.

Sau khi ăn trưa, Arwen bất ngờ muốn đi bộ đến tiệm sách gần đây. Mặc dù mọi người khuyên cô nên đi xe ngựa hoặc ít nhất là dùng ngựa nhưng cô từ chối, còn lý do thì cô không nói. Thế là, Shape đã giao Afa hộ tống Tam tiểu thư đến tiệm sách.

Tam tiểu thư đi trước, Afa cầm dù che theo sau, hai người đi chậm rãi vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh. Cũng nhờ vậy, Afa hiểu lý do tại sao Arwen nằng nặc đòi đi bộ, vì cô muốn đi ngắm cảnh xung quanh. Dựa trên phản ứng của cô, anh có thể đoán từ khi dọn về đây, cô chưa thăm quan khu vực mình ở bao giờ.

Trên đường đi, không ai nói một câu nào hết. Afa không biết nên bắt chuyện cô tiểu thư này hay không vì anh nhớ đến lời dặn của Lily nên để Arwen chủ động trước. Cuối cùng, không hề có một cuộc đối thoại nào trong suốt đường đi cả.

Khoảng hai mươi phút sau, hai người đã đến tiệm sách. Chỗ này cũng tương đối lớn, có rất nhiều loại sách, tiểu thuyết, thậm chí là truyện tranh. Sách dùng cổ ngữ có, hiện đại có, cực kỳ phong phú. Afa không phải là người thích đọc sách nhưng cực kỳ thích đọc truyện, anh cố gắng kìm lại không dám nhìn những cuốn truyện đang được trưng bày mà tập trung quan sát Arwen.

“Giấy tốt thật… và nhiều nữa. Mấy cuốn truyện mình đọc hồi nhỏ không có giấy tốt như thế này và nó khá hiếm nữa. Nhiều lúc phải chờ người khác mượn xong rồi thuê lại để đọc.” - Afa cầm một cuốn truyện lên để xem nhưng mắt anh liên tục quan sát chủ của mình.

Arwen đi hết tủ sách này đến tủ sách khác, trông cô có vẻ thích thú, khuôn mặt buồn chán của cô khi đi đến đây đã biến mất.

Sau một hồi thăm quan, Arwen đã chọn được một cuốn truyện đầu tiên.

Đó là một cuốn truyện tranh tên là Cuộc phiêu lưu của Moserdus. Đây là câu truyện kể về những cuộc phiêu lưu qua từng thế hệ của một gia đình họ Moserdus, mỗi thế hệ là một cuộc phiêu lưu có nhân vật, bối cảnh và định hướng khác nhau. Đương nhiên, nhân vật chính vẫn là con cháu của dòng họ Moserdus và sống trong từng thời kỳ khác nhau.

Đây là một trong những bộ tiểu thuyết mà Afa rất thích đọc từ nhỏ, anh không kìm được mà hỏi ngay: - Tiểu thư cũng đọc bộ này?

- Anh biết bộ này?

- Vâng thưa tiểu thư, tôi đã theo dõi bộ này từ lúc bảy tám tuổi đến khoảng giữa trung học vì bận nên không còn đọc nữa. Không ngờ nó vẫn còn được viết.

- Ừm, nghe nói ông tác giả chuẩn bị viết phần tiếp theo nữa.

- Ông ấy vẫn tiếp tục ư? Cũng hơn hai mươi năm rồi đấy?

- Khó tin lắm phải không? Nhưng không thể nào phủ nhận truyện ngày càng hay thật. Như phần này, có thể coi là phần hay nhất trong các phần hiện tại.

- Đây là phần thứ mấy vậy tiểu thư?

- Phần thứ bảy. Phần này về người nhân tạo hay có thể xem là người nhân bản của John Moserdus, nhân vật chính của phần một đấy.

- Phần bảy rồi à? Mà khoan đã tiểu thư… Người nhân bản?

- Đúng vậy, sau khi John Moserdus hy sinh ở phần một, t·hi t·hể anh ta được vương quốc được đưa vào một tổ chức pháp thuật khoa học bí mật. Năm mươi năm sau, một bản sao hoàn chỉnh đầu tiên được sinh ra và đó chính là nhân vật chính của phần này. - Arwen hào hứng kể.

- Nghe có vẻ thú vị đấy… Vậy nhân vật chính phần bốn, năm, sáu là ai thế, thưa tiểu thư?

- Nhân vật chính phần bốn là cháu nội Henry, nhân vật chính phần hai, phần năm thì quái rỡ hơn nữa là con trai của Henry, phản diện chính phần một, phần sáu là con gái của Leo, nhân vật chính phần ba..

- Thưa tiểu thư, Henry có con trai và cháu nội ư? Tôi nhớ ông ta có ba đứa con gái mà?

- Thì mới cực kỳ quái gỡ đấy, lão Henry thực ra có đứa một đứa con trai riêng với Cecilia, cô công chúa trong truyện tình tay ba của Henry với vợ ông ta hồi phần hai đấy, anh nhớ không?

- Ừm, tôi nhớ chứ tiểu thư, nhưng cô ta đã rút lui sau khi thua trong mối tình tay ba rồi mà… Đừng nói là… Henry n·goại t·ình?

- Có thể nói vậy… Nhưng thực ra là lão ấy và Cecilia đã có tình một đêm… - Nói đến đây mặt Arwen hơi ửng đỏ: - ... trước khi Cecilia rời khỏi vương quốc. Từ đó, cô ấy không gặp cặp vợ chồng Henry nữa. Cô ấy đã mang thai sau lần đấy. Chỉ là cô ấy không muốn p·há h·oại hạnh phúc gia đình Henry nên đã giấu việc này mấy chục năm trời đến khi bị bệnh nặng thì con trai cô ấy đã lén gửi thư cho cha mình biết sự việc để cha biết mà đi gặp mẹ mình. Và đương nhiên, Henry cùng cháu ngoại đã gặp cháu nội của ông ta, tức là nhân vật chính phần bốn.

- Ai chà… Vậy còn nhân vật chính của phần năm, thưa tiểu thư?

- Cậu ta thì… hơi khó nói. Hex có một đứa con hoang và con đứa con ấy có một đứa con gái. Sau đó đứa con gái đó thì lại… gặp và yêu lão Henry. - Arwen chỉ tay vào bìa của cuốn truyện trên tủ, trên đó là hình vẽ một chàng trai: - Kinh dị hơn là lúc đó Henry cũng đã lớn tuổi rồi, chả hiểu sao cô ta lại yêu trúng lão già này nữa. Nhưng vì lão ấy có gia đình và ‘ch·ung t·hủy’...’ - Arwen nhấn mạnh từ này: - ... nên không muốn dính đến cô ta. Thế là cô ta đã chuốc thuốc mê lão ấy và đã hành sự… Và kết quả là chúng ta có nhân vật chính của phần năm.

Afa nghe xong gợn tóc gáy. Không ngờ cái tình huống trớ trêu nhất và kinh khủng nhất đã xảy ra. Anh lại nhớ đến việc mình cũng bị chuốc thuốc mê nên càng cảm thấy nổi da gà mặc dù nó chỉ là truyện hư cấu. Tuy nhiên, ngạc nhiên nhất không chỉ là câu chuyện Arwen kể, mà là cách cô nói chuyện.

Arwen như trở thành một người khác trong chốc lát, cô trở nên nhiệt tình, thể hiện nhiều cảm xúc chỉ trong một lần nói khiến Afa tự hỏi đây có thật là Arwen ít nói, không quan tâm mọi thứ đến mức kể từ khi vào làm, anh vẫn chưa thấy cô có cuộc trò chuyện lâu dài nào với chính chị em mình.

“Có vẻ đúng như chị Lily nói. Giờ Tam tiểu thư chủ động như vậy quả thật là cơ hội tốt để có thêm đồng mình ‘chống phiền phức’ từ những vị tiểu thư kia.” - Afa mừng thầm, trả lời tiếp lời của Arwen: - Nghe có vẻ có rất nhiều chuyện quái đản đã xảy ra nhỉ, thưa tiểu thư. Không ngờ từ lão Henry lại tạo thành tận ba nhánh thế hệ…

- Đó cũng là lý do mà tôi không thích lão mà thích cháu ngoại của lão hơn. - Arwen liếc nhìn cuốn truyện có hình Henry trên kệ.

- Đúng là tiếc nhỉ? Tôi lại rất thích Henry.

- Kể cả những chuyện đã xảy ra ư?

- Có lẽ vậy, thưa tiểu thư. - Afa nhún mình một cái.

- Vậy là anh giống hệt chị Jessica và chị Ni rồi.

“Đại và Nhị tiểu thư cũng đọc bộ này ư?

- Ừm, năm chị em chúng tôi có đọc bộ này. Nhưng chỉ có chị Ni và Freya là đọc hết còn những người kia thì chỉ đọc vài phần vì thích thể loại khác. Thường thì chị Jessica và Rena thích đọc mấy tiểu thuyết lãng mạn hơn, Freya thì thường đọc truyện hài và phiêu lưu, chỉ có chị Ni là đọc đủ thể loại như tôi.

- Ra là thế… Thú vị đấy, thưa tiểu thư. - Afa chợt nhớ đến tủ sách của Ni.

- Có vẻ anh chưa đọc mấy phần kia nhỉ? Anh có muốn mượn đọc không? Chỉ cần giữ kỹ nó là được.

“Cô ta chủ động cho mình mượn truyện ư?! Có vẻ như phát triển quan hệ quá thuận lợi hơn cả mình tưởng.” - Afa mừng thầm nhưng không dám thể hiện ra ngoài, anh tỏ ra ngạc nhiên mà trả lời: - Thế này có ổn không thưa tiểu thư?

- Không sao. Chỉ cần anh hứa làm cho tôi một số chuyện.

- Chuyện gì thưa tiểu thư?

Arwen suy nghĩ một chút rồi trả lời: - Chỉ cần anh kể chuyện những chuyện của anh cho tôi nghe và làm cố vấn một số chuyện, thế là được.

"Biết ngay mà." - Afa cúi đầu, đặt tay lên ngực trái: - Vâng, tôi xin chấp nhận, cảm ơn tiểu thư. Nhưng tôi xin báo trước rằng tôi chỉ có thể kể những gì tôi có thể kể. Mà tiểu thư nhờ tôi làm cố vấn việc gì?

- Cái này thì để từ từ, khi nào cần tôi sẽ cho anh biết. - Arwen cầm cuốn truyện lên và tiếp tục cùng Afa thăm quan tiệm sách.

***********

Hai người đi thăm quan tiệm sách hết cả tiếng đồng hồ. Trong lần thăm tiệm sách lần này, Arwen đã mua một xấp giấy lớn, năm hộp mực, một hộp bút, tất cả đều là loại tốt nhất, chắc chắn không phải là để đi học. Vì theo Afa biết thì toàn bộ sách vở, dụng cụ học tập đều do trường cung cấp.



Afa mang một túi đồ bên tay trái, tay phải không cầm gì vì để có thể bảo vệ chủ nhân. Còn cái túi còn lại do Arwen cầm. Vì giờ đã buổi chiều nên Arwen không cần dù để che nắng nữa. Hai người vừa đi vừa nói, chủ yếu là về những bộ truyện mà hai người đọc qua và yêu thích, nói mãi không hết cho đến khi về nhà, hoàn toàn khác hẳn lúc đi ra tiệm.

Về đến nhà, Arwen vẫn nói tiếp cho đến khi vào trong nhà thì mới dừng. Afa phụ đem đồ lên phòng Tam tiểu thư, đây là lần đầu tiên anh được vào phòng của cô.

Căn phòng của Tam tiểu thư quả thật y hệt như Afa tưởng tượng về một cô gái mọt sách. Trong phòng cô có ba cái tủ sách tương đối lớn, một cái bàn gần cửa sổ, một cái bàn gần giường và một cái bàn nhỏ nữa đặt gần cái tủ sát cửa. Giấy bút được đặt ngổn ngang trên bàn. Trên giường cô có vài cuốn truyện được đặt ở cuối giường, một cuốn đặt gần gối ngủ. So với căn phòng của Nhị tiểu thư thì căn phòng này bừa bộn hơn rất nhiều. Không chỉ thế, căn phòng nồng mùi giấy mặc dù có sử dụng dầu đàn hương.

Afa liếc nhìn lên bàn cô, thấy trên đó có một vài tờ giấy đầy chữ viết, như đang được viết dang dở, bên cạnh nó là mấy tờ giấy khác b·ị đ·ánh dấu gì đó có vẻ như đã bị loại bỏ nhưng được giữ lại để tham khảo.

- Có vẻ như Tam tiểu thư đang sáng tác cái gì đó. Một người thích đọc truyện, ít giao tiếp và nói nhiều khi gặp người có cùng sở thích với mình… Và… nhờ mình làm cố vấn… - Nghĩ đến đây, Afa bỗng dưng cảm thấy cái gì đó rất quen thuộc và hoài niệm trỗi dậy, kèm theo đó là một cảm giác buồn man mác khiến anh không muốn nghĩ tiếp nữa.

- Đây này, anh nhớ giữ kĩ đấy. - Arwen bất ngờ đưa anh trở về thực tại.

- A, xin lỗi, cảm ơn tiểu thư. - Afa nhận lấy mấy cuốn truyện từ tay Arwen.

- Không có gì, anh nhớ giữ lời hứa đó nhé.

Afa gật đầu chào và rời khỏi phòng.

"Có lẽ hôm nay mình đã có được một bước tiến lớn trong việc làm thân với những cô tiểu thư rắc rối này. Không tệ." - Afa cảm thấy mừng không xiết vì không chỉ cải thiện quan hệ chủ tớ mà còn có được truyện đọc để giải trí. Anh hí hửng xuống cầu thang.

Cùng lúc đó, Ni đang đứng nhìn Afa từ cửa phòng mình.

***********

“May quá, cuối cùng mình cũng làm được rồi.” - Arwen vui vẻ xếp mấy cuốn sách của mình lên kệ.

Sau khi nghe những chuyện xung quanh Afa và thái độ cảnh giác đến tiêu cực của mẹ mình đối với anh ta, Arwen càng cảm thấy tò mò hơn. Không rõ từ khi nào, cô muốn viết một câu chuyện về một phản anh hùng hay một người hùng bi kịch nên muốn dùng Afa làm hình mẫu cho truyện của mình. Thế là, cô muốn nhờ Afa làm cố vấn. Tuy nhiên, cô không biết nên bắt chuyện và nhờ vả anh ta như thế nào. Do đó, mấy ngày nay, cô chỉ biết im lặng nhìn và thở dài khi một ngày trôi qua.

Không ngờ, hôm nay Afa lại có chung sở thích với mình. Như được giải tỏa sau một thời gian chờ đợi, cô đã bắt chuyện và nhờ được anh ta.

“Bước tiếp theo thì…” - Arwen suy nghĩ một chút rồi nhìn sang mấy tờ giấy đang viết dở của mình. - “... phải xong cái này trước chứ nhỉ?”

***********

Buổi tối, sau khi ăn cơm, Rena rủ Ni đến phòng mình để nói chuyện.

- Chị ơi… Chúng ta… có nên hợp tác với… Afa không? - Rena nhập ngừng hỏi.

- Cái gì? - Ni khó chịu trả lời: - Em bị dụ ngọt gì rồi à?

- Không không… Tại vì em thấy… Chúng ta không thực sự có lý do gì thật sự để ghét hoặc chống anh ta cả… Về mấy chuyện cá nhân thì… em cũng không có gì nhiều. Việc chị bị anh ta đánh thì chị cũng trả thù xong rồi… - Rena nói xong, mắt cô liếc lên nhìn chị mình. Ni không có phản ứng gì nên Rena nói tiếp :- Anh ta có vẻ có thể giúp chúng ta… Em cảm thấy như thế… Thay vì chúng ta cố đuổi anh ta để khiến cha chú ý thì tại sao không hợp tác với anh ta giải quyết vụ này..? Đúng không... chị?

Giọng Rena run run, liên tục dừng rồi mới nói tiếp, cô rất hay làm nũng Ni nên cũng rất sợ cô chị này nổi giận.

Ni nhìn em gái mình, không nói gì cả, chỉ thở mạnh một phát rồi trả lời: - Cái này là ý của anh ta hay là của em?

- Dạ… là của em ạ. - Rena cảm thấy có chút băn khoăn, vì thật sự việc này một phần là do mẹ cô thuyết phục từ trước. Nhưng cô không muốn đưa mẹ mình vào việc này.

“Có thể cô Lily đã nói gì rồi…” - Ni nghĩ thầm, cô không nói gì mà chỉ nhìn Rena. Nghĩ đến cảnh hai bà mẹ cố gắng thuyết phục hai đứa con của mình khiến cảm thấy có chút dao động về vụ Afa, nhưng cái tôi quá lớn của cô đã kìm hãm lại. Cô không muốn nói mình sai, luôn muốn cảm nhận được sự tin tưởng và tín nhiệm của được người khác, không cần danh lợi mà chỉ cần cảm thấy mình có ích. Việc chấp nhận hợp tác với Afa hiện giờ chả khác gì đang tự hạ mình xuống đối với cô. Và đó là điều không thể chấp nhận được.

- Bữa kia… anh ta đã giúp mọi người… và cũng… bày cho em việc làm thế nào để thuyết phục mọi người dẫn em đi chơi…

- Chị biết mà. Chị có nghe rồi! - Ni khó chịu khi nghe những lời này, những sự dao động lúc này bất ngờ biến mất. Nhưng cô không muốn em gái mình buồn nên cô đã bình tĩnh lại mà trả lời: - Cái này để chị lo. Em cứ làm chuyện của mình đi.

Rena nhìn chị mình, không biết nên nói gì tiếp nữa nên chỉ trả lời ngắn gọn: - Dạ vâng.

***********

Tối hôm đó, Afa bất ngờ đói bụng, anh đi làm chút sữa nóng uống.

Trong tủ có khoảng chục hộp sữa đặc, một bên là của gia chủ, một bên của người làm. Afa lấy một cái hộp đã mở bên của người làm.

Afa lấy nước nóng và pha sữa. Vừa ngồi khuấy vừa suy nghĩ đủ thứ vẩn vơ. Trong đó, anh cảm thấy bản thân thật may mắn khi được sinh vào thời gian này. Theo như anh nghe kể từ một người Agrian cũng hơn 500 tuổi khi ở Neotopia, trước kia, khi vẫn chưa có nhiều kiến thức của những người từ thế giới khác, việc vệ sinh và bệnh tật là một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng trong xã hội muôn loài.

Kể cả sữa đặc Afa đang uống, hồi đó không có cách nào để giữ sữa có thể vận chuyển nhiều nơi và có thể sử dụng nhiều lần như vậy. Nhờ những kiến thức có thể tốn cả nghìn năm để tìm ra, đời sống thế giới này được cải thiện cực kỳ đáng kể.

Afa nhớ lại những chuyện “như trong mơ” mà mẹ và vài người quen của cha anh kể lại rằng ở thế giới cũ của cha anh có rất nhiều thứ kỳ diệu hơn nữa. Con người có thể liên lạc bất kỳ nơi đâu, có thể giải trí bằng một vật duy nhất, có thể bay lượn với hơn chục người cùng lúc và tốc độ cao, đèn sáng hơn, có nhiều thứ để làm mát làm lạnh hơn,...

- Thế giới đó quả thật là thiên đường… - Afa luôn nói vậy mỗi khi nghĩ đến những điều đó.

Bất chợt, anh cười thầm, mới khoảng mấy ngày trước anh không có tinh thần để nghĩ những việc này, giờ anh đã có được một chỗ ở, chỗ làm, đời sống vật chất tốt hơn mà không còn phải lo lắng nhiều về vật chất bên ngoài nữa. Một cảm giác yên bình, không cần phải lo lắng vì những vụ án, những nhiệm vụ, những cuộc t·ấn c·ông, bị á·m s·át,... Tất cả những gì Afa cần hiện giờ chỉ là những giây phút như vậy.

Sau khi dùng sữa xong, Afa đi đến phòng vệ sinh.

Ngay khi đến cửa phòng, Afa thấy cửa đã đóng lại, anh gõ cửa nhẹ.

- Có ai ở trong không?

- Có… - Một giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo nhưng có vẻ buồn ngủ.

Afa nhận ra ngay đó là giọng của Ni, anh liền trả lời: - Xin lỗi, để tôi sang phòng khác.

- Chờ đã… - Ni bất ngờ kêu lên.

- Dạ vâng, Nhị tiểu thư có gì cần nhờ ạ? - Afa nghĩ thầm: “Chắc hết giấy vệ sinh.”

- Ngày mai, sau giờ về, anh hãy ở lại trường với tôi một chút… Được không?

Afa cảm thấy có gì đó không ổn từ cô tiểu thư ranh ma này nhưng anh không thể từ chối: - Dạ vâng.

- Tốt quá… Chúc anh ngủ ngon… - Nhị tiểu thư trả lời.

- Chúc tiểu thư ngủ ngon. - Afa chào lại, cảm thấy hơi rùng mình khi nghe câu chúc ngủ ngon của cô tiểu thư này vì ấn tượng bữa ăn có thuốc ngủ hôm vừa rồi.