Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 99




Lâu Tự Ngọc nhe răng trợn mắt mà đứng ở cạnh cửa, một tay ôm đầu một tay túm cổ áo phía sau của Cánh Gà. Thằng nhóc kia đang mặt đầy giận dữ nhưng lại không phát hiện ra cổ áo đã bị người ta túm lấy, hai cái chân nhỏ cứ đạp đạp trong không trung, miệng ngọng ngịu mắng chửi: “Sao lại tàn nhẫn thế chứ?”

Tống Lập Ngôn kinh ngạc mà nhìn bọn họ, ngực cũng thả lỏng đỡ cửa thở hổn hển hỏi: “Ngươi tỉnh lúc nào thế?”

Mắt Lâu Tự Ngọc vẩn đục, mùi rượu trên người chưa tan, cực kỳ bất mãn nói: “Hắn ồn như thế nô gia có thể không tỉnh sao? Tuổi còn nhỏ mà sát khí nặng như vậy, tính khí không khác gì phụ thân hắn.”

Cánh Gà sửng sốt, quay đầu lại nhìn nàng: “Tỷ quen phụ thân ta sao?”

“Quen, nhiều năm trước phụ thân ngươi cũng là cái đồ Hỗn Thế Ma Vương chuyên đi đấu đá lung tung không nói đạo lý.” Gõ gõ cái đầu đau muốn bổ ra, Lâu Tự Ngọc móc cổ áo thằng nhóc trên ổ khóa rồi ngồi xuống ngạch cửa phun một hơi mùi rượu hỏi, “Ngươi muốn đi chỗ nào?”

Cánh Gà vẫn tức giận bất bình mà nỗ lực đi về phía trước như cũ, miệng nói: “Tộc nhân của ta xuống núi tìm ta, nhưng bọn hắn gặp phải một đại ma đầu nên đã chết rất nhiều người.”

Lâu Tự Ngọc nghẹn hết cả họng, yên lặng quay đầu nhìn về “Đại ma đầu” ở bên cạnh. Người sau ngồi xuống bên cạnh nàng giống như mệt muốn chết mà lé mắt nhìn nàng, mãi một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi biết hắn là ai hả?”

“Đến Phù Đồ Vây còn phá được thì còn có thể là ai?” Lâu Tự Ngọc duỗi cánh tay đặt lên vai hắn, híp mắt nói, “Huống hồ ta đã ngửi được cái mùi yêu khí đáng ghét của Phù Sơn trên người hắn, nội đan chính là ở trong bụng đứa nhỏ này.”

Tống Lập Ngôn nghe vậy thì thần sắc căng thẳng, Lâu Tự Ngọc lại không chút hoang mang mà sửa lại vạt áo bị gió thổi loạn của hắn sau đó thấp giọng nói: “Nhưng ngài đừng lo lắng, đứa nhỏ này thiên tính lương thiện, chỉ cần không bức hắn nóng nảy thì hắn sẽ không làm xằng bậy.”

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lát, hắn hỏi: “Giết hơn trăm tộc nhân của hắn thì có tính là bức hắn không?”

Lâu Tự Ngọc: “……”

Cánh Gà giật giật mũi rồi ngửi khắp nơi. Đợi tới gần Tống Lập Ngôn hắn ngửi được mùi máu của tộc nhân của mình vì thế sắc mặt đại biến gào lên: “Chính là ngươi!”

Lâu Tự Ngọc nâng tay áo lên ngăn hai người lại, còn tay khác thì đập lên trán đứa nhỏ nói dỗi: “Trẻ con không được nói chuyện với người lớn như thế. Đó là không lễ phép.”

“Xin lỗi.” Cánh Gà vội vàng đứng tại chỗ cong người nói nhưng sau đó lại tức giận đến dậm chân, “Tỷ tỷ, hắn giết tộc nhân của ta!”

“Hắn vốn là người của Thượng Thanh Tư, giết tộc nhân của ngươi thì cũng bình thường, giống như ngươi cảm thấy ăn thịt người không có gì là không đúng ấy.” Lâu Tự Ngọc thổn thức, “Theo ý của ngươi hắn là đại ma đầu, nhưng trong mắt hắn thì đó chỉ là thay trời hành đạo.”

Tống Lập Ngôn nhíu mày, cảm thấy lời nàng nói không đúng: “Người giết yêu là Thiên Đạo bình thường, cho dù hắn là yêu thì cũng phải hiểu ai là chính, ai là tà, ngươi đừng có dạy vớ vẩn.”

Lâu Tự Ngọc quay đầu lại không tán đồng nói: “Đại nhân mới là bị người ta dạy vớ vẩn. Trên đời này có người cũng có yêu, tất cả đều là vạn vật trong trời đất, chẳng nhẽ vì người nhiều thì lấy người là chính còn lại thì là tà hết sao? Chẳng qua chỉ là còn người tình nguyện coi như thế thôi. Ở trong mắt yêu quái thì yêu mới là chính, còn lại là tà. Nô gia cảm thấy chẳng ai sai hết, chỉ là lập trường không giống nhau, cần gì phải phân biệt chính và tà chứ?”

Cưỡng từ đoạt lí, Tống Lập Ngôn gần như muốn há mồm nói “Vậy nếu tộc nhân của ngươi bị yêu giết hại thì ngươi vẫn cảm thấy yêu không phải tà sao?”, Nhưng lời đã nói đến đây thì hắn lại bỗng nhiên nghĩ tới người trước mặt vốn chính là yêu quái, còn là một đại yêu quái lai lịch không rõ ràng.

Bị nàng nói đến không đáp được, Tống Lập Ngôn hừ hừ hai tiếng thể hiện sự bất mãn của mình. Lâu Tự Ngọc thở dài, lại quay đầu nói với Cánh Gà: “Đừng giận nữa, dù ngươi mang theo nội đan của phụ thân ngươi thì trước mắt vẫn chỉ là một đứa nhỏ, không đánh lại hắn đâu.”

Cánh Gà không phục: “Không thử xem thì sao biết được? Trên tay hắn dính nhiều máu của tộc nhân ta như vậy, ta không thể cứ để yên thế được.”

Lâu Tự Ngọc rất là hòa ái mà duỗi tay với hắn. Cánh Gà nghi hoặc đặt tay nhỏ vào tay nàng. Trong nháy mắt đó hắn bị chấn động, một nguồn yêu lực hồn hậu sung túc hắn chưa bao giờ găọ qua ập đến. Hắn tìm tòi không thấy đáy, hơn nữa khó có được chính là nguồn yêu lực này không tổn thương hắn mà giống như dòng nước ấm lướt qua lòng bàn tay hắn.

“Ngươi muốn thử so chiêu với ta không?” Lâu Tự Ngọc cười tủm tỉm hỏi.

Cánh Gà nhanh chóng thu tay nhỏ lại giấu phía sau lưng sau đó dùng sức lắc đầu lia lịa.

“Thế không phải xong rồi sao? Nếu ngươi ra tay với hắn thì ta khẳng định sẽ che chở hắn, như thế ngươi sẽ càng không có phần thắng. Còn không bằng thành thật một chút mới tốt.”

Cánh Gà bị dọa đến trợn tròn mắt nhưng vẫn không phục lắm: “Tỷ tỷ rõ ràng cũng là yêu quái, vì sao lại che chở hắn chứ? Hắn không phải cùng tộc với chúng ta.”

“Vì cái gì à……” Lâu Tự Ngọc gãi gãi đầu, lao lực mà nghĩ nghĩ sau đó nhìn bầu trời nơi xa nói, “Đại khái là bởi vì quá thích hắn, không nỡ để hắn bị thương nên mới muốn đứng phía trước che chở hắn.”

Cả người Tống Lập Ngôn ngây ra, sau đó hắn quay mặt đi, dùng giọng cứng đờ nói: “Bản quan không cần.”

“Ta muốn che chở và ngài cần hay không thì liên quan gì?”

“……”

Ánh mắt Cánh Gà băn khoăn nhìn hai người sau đó hắn đột nhiên mềm xèo nói: “Ca ca cho ta ăn thịt gà rất ngon, nếu không phải ngươi giết tộc nhân của ta thì ta cũng không muốn động tay.”

“Tộc nhân của ngươi giết bá tánh trong huyện.” Tống Lập Ngôn trầm giọng nói, “Bọn họ ở trong mắt ngươi là người tốt nhưng trong mắt bản quan lại là hung thủ giết người nên phải xử trảm tại chỗ.”

“Nhiều người như thế đều là hung thủ sao?” Cánh Gà đỏ hốc mắt nói, “Ta nghe thấy bọn họ kêu thảm thiết, có con chỉ bằng tuổi ta, căn bản còn chưa từng xuống núi. Lúc ca ca bắt họ không thẩm vấn sao?”

Tống Lập Ngôn rất muốn nói giết yêu thì thẩm vấn quái gì nữa? Là yêu quái thì đều đáng chết. Nhưng một đôi mắt tràn ngập chính khí và trong vắt của đứa nhỏ cứ nhìn hắn khiến hắn nhất thời không nói nên lời. Hắn hơi bực mà quay mặt đi, sau đó đẩy đẩy Lâu Tự Ngọc. Người sau cực kỳ vô tội nói: “Đại nhân, nô gia cũng muốn biết vấn đề này.”

“Ngươi cảm thấy bản quan sẽ hỏi yêu quái là tốt hay xấu sao?” Hắn hạ giọng hỏi.

Lâu Tự Ngọc cười với hắn sau đó lười biếng xua tay nói: “Nô gia biết đại nhân từ trước đến nay không hỏi, cũng không cảm thấy chính mình làm sai cho nên đại nhân tự đi giải thích với hắn đi.”

Tống Lập Ngôn trừng mắt nhìn nàng một cái sau đó nhìn tiểu Cánh Gà buồn bực nói: “Nếu ngươi muốn báo thù thì động thủ đi.”

Đứa nhỏ vẫn bị móc xiêm y vào khóa cửa thoạt nhìn chẳng có chút uy hiếp nào nhưng hắn vừa thốt ra lời này thì trong tay Cánh Gà đã nổi lên ánh sáng tím, hung hăng nói: “Vậy ca ca chuẩn bị tốt.”

“……” Tống Lập Ngôn đỡ trán, nghiêng đầu né tránh một đòn của hắn, đến kiếm cũng không thèm rút ra. Có yêu quái nhà ai ra tay còn báo cho đối thủ không?

Ánh sáng tím sắc bén nện lên tường viện, một tiếng “Oanh” vang lên, nửa mặt tường ngã xuống khiến một tia say rượu cuối cùng của Lâu Tự Ngọc cũng tan đi.

“Không ổn!” Nàng lập tức túm lấy Cánh Gà trèo tường muốn chạy trốn. Nhưng không kịp nữa rồi, động tĩnh này đã kinh động đến thị vệ trong phủ. Bọn họ bao vây lại, nàng vừa mới vứt Cánh Gà lên đầu tường thì đã có một đôi tay duỗi đến từ bên cạnh, ôn nhu ôm hắn vào trong ngực.

“Có khéo không cơ chứ?” Bùi Hiến Phú cười khẽ, “Ta còn đang tò mò ngươi chạy đi đâu đấy.”