Người Cá Medusa

Chương 136: Ngoại truyện 5: Lựa chọn (Phần đầu)




Trung - Việt: Linh Thần

(Không phải tui lười đâu, tác giả mới đăng ó.)

---

Archer nhìn bóng lưng Keto và Celuecus từ xa, không khỏi cong cong khóe môi, cảm thấy an ủi, lúc này cậu ấy cũng lờ mờ cảm nhận được chút cô đơn từ đáy lòng mình. Người cậu ấy từng thề sẽ theo cạnh cả đời giờ đã có kết cục trọn vẹn, cậu ấy cũng nên đi tìm cuộc sống mới thuộc về mình rồi. Archer lao vút vào trong biển, vui vẻ tự do bơi lội, vờ không thấy người cá đuôi xanh vẫn luôn theo sau đuôi cậu ấy, giữ khoảng cách vừa phải.

Cậu mặc mình bơi thật xa, mãi đến khi đến gần một hòn đảo không rõ tên. Đám chim cánh cụt Hoàng Đế Nam Cực đang lạch bạch trên vùng nước cạn, từ từ nhảy từ trên tảng đá xuống nước, báo biển béo núc ních lười nhác dang vây nhỏ lướt qua chúng, đàn hải âu tập trung lại như mây đen, tất cả đều bừng bừng sức sống. Archer vui vẻ lao vào giữa bầy chim cánh cụt như một con cá voi sát thủ, vì đã trở thành một thành viên thống trị biển cả, mấy động vật nhỏ cậu yêu thích từ tấm bé không bị dọa chạy tán loạn mà còn vây quanh cậu ấy, cọ cọ vô cùng thân thiết, còn có con bổ nhào vào lòng cậu ấy, chọc cho cậu cười ha ha, ôm chúng vừa nựng vừa hôn.

Chơi chán chê rồi cậu ấy dang hai cánh tay, tụy tiện nằm ngửa trên cồn cạn, mặc mấy chú cánh cụt nhỏ chiếm dụng vòng ôm của cậu ấy làm chăn, nhìn vòm trời có cực quang vấn vít trên đầu suy nghĩ miên man.

Cậu ấy đã biến thành người cá mấy năm rồi, nghĩ lại cứ tưởng đã cách một đời... người thân đã mất khi cậu ấy còn nhỏ chỉ còn lại gương mặt mơ hồ, khu người sống sót sụp đổ lúc cậu còn tuổi niên thiếu, sau khi được Medusa cứu và gia nhập hạm đội Saint Buren, vận mệnh của cậu vẫn luôn bấp bênh trong tay người, chỉ mong có thể theo cạnh Medusa, cũng không suy nghĩ tỉ mỉ và lên kế hoạch cho cuộc đời mình nữa.

Sau khi biến thành người cá, một thế giới hoàn toàn mới mở ra trước mắt cậu ấy, dù đây không phải lựa chọn của cậu ấy nhưng phải thừa nhận rằng thế giới của người cá đã mang đến cho cậu ấy tôn nghiêm và tự do trước nay chưa từng có, tinh thần thể xác khỏe khoắn khác với trước kia, có cảm giác tồn tại... được đối xử hiền hòa, được coi trọng... và cảm giác được yêu thương, được bảo vệ.

Tiếng sàn sạt khe khẽ truyền đến từ cách đó không xa, không cần nhìn Archer cũng biết ai gây ra tiếng động đó, nhưng cậu ấy vẫn vô thức mở mắt nhìn về phía đó.

Quả nhiên, sau một rạn đá có một bóng dáng màu lục chợt lóe rồi nấp đi ngay, dường như sợ bị cậu ấy phát hiện mình theo đuôi. Archer phì cười. Sau khi cậu ấy từ chối lời cầu hôn của Charon lần nữa vì không thể chịu được sự kiểm soát và dục vọng chiếm hữu của hắn ta, với lại sau lễ kết hôn cậu ấy cũng xin Celuecus quyền chọn bạn đời lần nữa, thậm chí không chọn bạn đời, tên này bắt cầu cẩn thận hơn, cũng không dám càn rỡ như trước, cũng không dám nói chuyện với cậu ấy nhiều, chỉ dám nhìn cậu ấy từ xa rồi theo sau, dù là ban đêm cũng lén lút chui vào chỗ cậu ấy, cuộn tròn ngủ bên cạnh, không dám vượt giới hạn, hệt như chú chó lớn sợ bị chủ nhân bỏ rơi.

Nói trắng ra cậu ấy hơi mềm lòng rồi.

Dù tên này từng là ác ma trong cơn ác mộng của cậu ấy, nhưng được hắn cứu rồi đưa đến sao Hải Vương lâu vậy rồi, cậu ấy đã quen với sự tồn tại của hắn ta, quen với sự bảo vệ của hắn, thậm chí còn quen cùng với hắn...

Nhưng thói quen là chuyện rất đáng sợ, thay đổi dần dần, mãi cho đến khi thành dáng vẻ phù hợp, thành một phần không thể tách rời, có thể khiến người ta không thể phân biệt được ý của mình ban đầu.

Cậu ấy không muốn như thế.

Không muốn chấp nhận vận mệnh, chấp nhận bạn đời một cách bị động cả đời, nên từ chối và giữ khoảng cách, cậu ấy không biết Charon có thể hiểu được không... tên đó là một người cá đầu óc đơn giản, may mà hắn cho cậu ấy đủ thời gian và không gian để sắp xếp lại tương lai của học và cuộc sống.

Cậu đã nghĩ xong sau này sẽ làm gì... cậu rất hứng thú với hệ thống y học của người cá, đáng để tìm tòi nghiên cứu sâu hơn, chắc chắn ngày trái đất sống lại từ tận thế sẽ có rất nhiều người và chủng loài khác cần chữa trị, cần xây dựng lại hệ thống y tế tiên tiến.

Nhưng với Charon... cậu thật sự chưa nghĩ xong nên làm thế nào với hắn ta.

Cậu không biết rốt cuộc mình đã quen với sự tồn tại của hắn ta... hay là.. có lẽ cần nhiều thời gian hơn mới có thể xác định được. Archer cuộn đuôi, ôm chặt mấy chú chim cánh cụt con đã ngủ vào lòng, bên cạnh không có vóc dáng rắn chắc như đá kề cạnh, cũng không nghe thấy tiếng thở quen thuộc ấy khiến cậu thấy không quen lắm. Nhưng chỉ chút chút mà thôi.

Cậu ấy nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ bây giờ cái tên nấp sau rạn đá sau lưng cả đêm đang có cảm nhận thế nào... tự hắn ta muốn theo mà, không liên quan đến cậu ấy... người cá không sợ lạnh cũng sẽ không bị mất nhiệt, cùng lắm chỉ hơi khó chịu thôi... mà cái tên to xác như thế, lần trước bị cậu ấy từ chối lời cầu hôn mà mắt đã đỏ ửng, lúc này không khóc thầm đấy chứ?

Đừng nghĩ đừng nghĩ đừng nghĩ đừng nghĩ nữa...

Archer thầm bất an, trở mình, quay lưng về phía rạn đá kia, đột nhiên nghe thấy hướng trướng mặt truyền đến tiếng bước chân. Cậu ấy mở mắt ra, phát hiện một sinh vật bốn chân to lớn, toàn thân màu xám đang đứng cách đó không xa, đôi mắt xanh lục đang dán chặt lên người cậu ấy.

Nó trông giống một con chó, nhưng cái mõm máu me của nó nhọn hơn, đó là một con sói Nam Cực.

Nhưng để lại cái bóng rất lớn, cỡ một con gấu Bắc Cực.

Archer bật dậy, cánh cụt nhỏ trong lòng bị dọa sợ, chạy tán loạn, lúc này, con sói Nam Cực kia phát ra tiếng gầm gừ, lao đến chỗ cậu ấy, nhưng bị bóng dáng xanh lục sau lưng cậu ấy lao đến trong chớp mắt đánh bay, gầm gừ thảm thiết bay xa mấy chục mét.

---

LT: Hổng biết bao giờ tác mới đăng tiếp luôn.