“Quan hệ của chúng tôi, Lê tiên sinh không phải là không biết, xem ra, Lê tiên sinh khá là thích nhận những thứ đồ người khác không cần nữa?” Vũ Nhiên lạnh lùng nói mang theo sự mỉa mai, vẻ mặt Duệ Húc vẫn thâm sâu khó lường. Đôi mắt Tô Lạc mờ đi, nụ cười trên môi cũng rơi xuống. Hóa ra, trong mắt hắn, cô chỉ là một cô gái bị dùng qua… Đây là người đàn ông mà cô yêu những ba năm qua, rõ ràng cô không sai, nhưng vì sao cho tới bây giờ, tất cả lỗi sai đều do cô. Sau khi nói xong, Ôn Vũ Nhiên mới phát hiện mình đã nói những gì, hắn muốn nói câu xin lỗi nhưng lại không thể mở lời. Hắn dùng lực nắm chặt bàn tay, sau đó đột nhiên đứng lên, ” Tôi còn có việc, tôi đi trước, mọi người cứ ăn từ từ.” Hắn kéo tay Trữ San, không để ý cô có đau hay không…. Trong mắt Duệ Húc thoáng qua một tia cay nghiệt. Hắn nhìn chằm chằm Tô Lạc đang cúi đầu, ánh mắt màu trà, sự u ám che đi, bao phủ toàn bộ con người hắn, người đàn ông quá thâm trầm khiến người khác không thể đoán được. Sau đó xung quanh lại yên tĩnh trởi lại, Tô Lạc ngẩng đầu lên, cô nhìn về phía cánh cửa đang đóng. Trong mắt sự mông lung nhàn nhạt. Lúc này, bồi bàn đã mang đồ ăn lên, nhưng bữa ăn này, đối với bọn họ mà nói, đã trở thành vô vị, một người đang suy nghĩ, một người đang nhìn, tâm tư đã không còn ở đây. Lê Duệ Húc lái xe với tốc độ rất nhanh, đi được một nửa quãng đường, két một tiếng, xe đột nhiên dừng lại, nếu Tô Lạc không cài dây an toàn, đã sớm bị đập vào cửa kính ở trước. “Xuống xe, tự mình đi về.” Giọng nói Duệ Húc thản nhiên truyến tời, không biết có phải do tức giận, hắn toát lên lạnh giá không người nào dám tới gần, bờ môi cô khẽ động, cuối cùng cũng không nói ra tiếng nào. Bởi vì, cô không có gì để nói. Chân của cô vừa mới đặt trên mặt đất, chiếc xe kia cũng vụt đi nhanh chóng, để lại cô, con đường phía trước còn dài, vẫn phải tự dựa vào đôi chân của bản thân thôi. Cô nhìn về phía trước, cứ đứng ở đó thật lâu. Cô đi thẳng về phía trước, ngoài trừ đi, cô không thể nghĩ được biện pháp nào khác, cứ như vậy từng bước một, cô dùng đôi chân của mình đi về nhà riêng của hai người, người đàn ông kia khi nóng khi lạnh, cô không biết phải đối mặt với hắn như nào. Đưa tầm mắt nhìn, nhìn con đường phía trước, dường như có điểm dừng, sắc trời đã ngả về chiều. Có khi, một người đi trên một con đường, nhìn chính những gì mình đã đi qua, giống như cả một cuộc đời, có lẽ đây cũng là cái Tô Lạc cần. Cô nhẹ nhàng hít hít cái mũi của mình, cảm giác tủi thân, nhưng lại chỉ có có chính mình phải thừa nhận, từng chiếc đèn đường được bật lên, ngẫu nhiên bên cạnh cô những đôi tình nhân, những cặp vợ chồng đi qua, cô thực sự rất hâm mộ họ, cô hiểu được, cô chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác này, chỉ đơn giản là đi tản bộ, đối với cô cũng trở thành một sự xa xỉ, những thứ cô cần thực sự rất đơn giản, vậy mà không cách nào có được. Tại sao chứ? Ánh mặt trời đã tàn dần, cô vẫn đi về phía trước, ánh đèn đường nhàn nhạt chiếu lên mặt cô, có chút mơ màng lại có một sự thê lương không nói lên lời
Không biết bây giờ là lúc nào, người đi trên đường càng ngày càng ít, cô cứ mãi đắm chìm giữa suy nghĩ của chính mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, cô phát hiện mình đi vào một con đường nhỏ không có người, quá yên lặng, khiến cô muốn rời khỏi đây nhanh một chút… Cô bước đi nhanh một chút, còn tự mình trách, sao lại đi vào con đường như vậy, cô sợ tối, sợ nhất là màn đêm quá yên tĩnh. Cô chỉ cần đi nhanh qua là được rồi, sẽ an toàn thôi, nhưng có một số việc hàng ngày không xảy ra lại đúng lúc này phát sinh. Phía sau cô xuất hiện liên tiếp tiếng bước chân, thậm chí như đang cố tiếp cận gần hơn, cô khẽ căn môi, đi nhanh hơn nữa, bước chân vội vàng, nhưng mặc kệ cô có như thế nào, nước chân đằng sau cô càng ngày càng gần cô. Cô dùng sức nắm chặt chiếc túi nhỏ, không dám quay đầu lại, trền người của cô cũng không có nhiều tiền, trang sức lại càng không có, nhưng giữa đêm tối, trái tim của cô không ngừng sợ hãi… “A..Ha ha…” Một tiếng cười giống như ma quỷ vang lên, trái tim của cô đột nhiên co rút, thiếu chút nữa là ngừng thở. Cô chạy nhanh về phía trước, ánh mắt nhìn về phía ngọn đèn đằng trước, chỉ còn một chút nữa thôi, một chút nữa thôi. Đột nhiên tay cô bị giữ chặt, giống như bị một thứ bẩn thỉu bám lấy, sắc mặt cô trong nháy mắt trắng bệch, đôi môi cô không ngừng run lên. Quay đầy lại, nhìn thấy một người đàn ông với ánh mắt tà ác, ước chừng là một người hơn hai mươi tuổi, đầu tóc nhuộm vàng, vẻ mặt không đứng đắn, nhìn qua đã biết không phải người tốt. “A, cô em lớn lên cũng rất được nha, hôm nay vận khí không tệ a?” “Không…” Tô Lạc sợ hãi lùi lại, miệng bị người đàn ông dừng sức bịt lại, cô muốn giãy dụa, nhưng không thể đấu lại sức lực của người này, tiếng thét của cô bị giữ lại trong cổ họng, cả người bị dồn vào bức tường lạnh giá, hắn như một con rắn, gắt gao quấn lấy cô, trên mặt cô tràn ngập thống khổ tuyệt vọng. Cô biết, lần nay cô thực sự xong rồi. “Xin lỗi…” Cô nhắm chặt mắt lại, không biết lời xin lỗi này giành cho ai… Truyền tới bên tai cô là tiếng quần áo bị xé rách, cô tuyệt vọng nhắm chặt mắt, nếu bây giờ cô có thể chết thì thật tốt, nhưng cô đến quyền chết cũng chẳng có. Số mệnh của Tô Tử Lạc cô cũng chỉ được có như thế thôi sao? Thân thể cô co rúm lại, cảm giác phần da bị lộ ra ngoài lạnh như băng, cô ngẩng đầu nhìn những đốm sao nhỏ trên trời, cho tới khi một bàn tay đặt lên người co, ánh mắt u tối lại bị che phủ bởi lớp sương mù… Không cần, không cần phải đối với cô như thế, cô trừ bản thân ra đã không còn gì nữa, thật sự cái gì cô cũng không có… Chỉ là không có người nghe được lời thỉnh cầu của cô, cũng không có ai có thể tới cứu cô… “Cứu cứu tôi… Cứu cứu…” Trong miệng cô không ngừng truyền ra những tiếng khóc kêu…. Lại bị những tiếng động hòa tan.