Bên ngoài mưa vẫn rơi, cô mở ô, trong mưa, một cô gái nhỏ bé cứ thế bước đi, gió không ngừng quật vào người cô như muốn thổi bay cô. Cô quay đầu lại, ánh mắt sưng đỏ, nhìn về phía bệnh viện, chua xót trong lòng không ngừng dâng lên. Trong phòng bệnh, Duệ Húc ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, làm cho hắn đang ngủ phải tỉnh lại, hắn cảm thấy rất đói bụng. “Đây là cái gì?” Hắn nhìn chiếc cặp lồng trên tay Trữ San hỏi, vầng trán khẽ nheo lại. “Đây là canh em kêu người nấu, tốt lắm,” Trữ San tới gần, cầm chiếc thìa, ngồi bên cạnh Duệ Húc, sau đó múc một chút đưa lên miệng hắn. “Ăn một chút, vì anh không chịu ăn uống đầy đủ, mới bị đau dạ dày, thứ này rất tốt với thân thể anh, “Trữ San cười dịu dàng, chỉ là sau nụ cười không có gì gọi là tận tâm cả. “Em bảo người nấu?” Duệ Húc ăn một chút, cảm giác hương vị thật thanh, ngọt, mát, thịt được ninh nát vụn, vừa ngậm vào cảm giác như liền tan ra, không cần mất sức nhai, ăn vào cảm thấy như khỏe lên rất nhiều, thực sự rất ngon. “Đúng vậy, em không thể về, cho nên chỉ có thể nhờ người trong nhà làm, rất mất thời gian đó, em sợ anh sẽ không thích,” Trữ San múc thêm một thìa đút cho Duệ Húc ăn, sắc mặt hắn dịu dàng, tay hắn cầm lấy chiếc thìa trong tay Trữ San, đặt lên môi cô. “Ăn một chút đi, em cũng mệt rồi,” Ánh mắt màu trà chứa tia đau lòng. Trữ San cúi đầu ăn một chút, hương vị không tệ, nhưng ánh mắt cô lại có sự phức tạp. Bọn họ mỗi người một chút đã ăn hết cặp lồng canh, Duệ Húc thỏa mãn nhắm mắt lại, cảm giác thân thể tốt hơn nhiều. Hắn cầm điện thoại di động lên, vốn định gọi cho Vệ Thần đem mọi chuyên xử lí thật tốt, rồi mới an tâm dựa người vào gối, nhưng hắn híp mắt lại, trong mắt lộ ra sự mất mát. “Húc, anh đang nghĩ gì vậy?” Trữ San tựa đầu lên bờ vai hắn, nhanh như vậy sắc mặt hắn liền u ám, cho tới bây giờ cô vẫn chưa gặp qua bộ dạng này của hắn, hắn như vậy, không phải vì cô chẳng nhẽ vì người kia. “Không có việc gì,” Hắn đưa tay vỗ về mái tóc cô, nở nụ cười yếu ớt, sự mất mát tức khắc được giấu kín dưới đáy mắt. “Ngày mai nấu canh như vậy đem đến đây đi, ăn ngon lắm,” Ngón tay hắn lướt qua sợi tóc của Trữ San, lại không phát hiện, cả người Trữ San khẽ cứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống dưới. Ngày mai, có phải cô nhất định không thể hất người phụ nữ đáng ghét kia ra khỏi cuộc đời mình. Sắc mặt Tô Lạc tái nhợt dựa vào cửa phòng tắm, cô nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra, không đến một tháng, cô bắt đầu nôn nghén, người khác mang thai không phải càng ngày càng béo sao, vì sao cô so với trước kia còn gầy hơn, yếu hơn. Cô đi ra ngoài, gương mặt trắng nhợt… Trong phòng bếp còn có một bát canh cô mới nấu, mấy ngày rồi cô đã không nghỉ ngơi thật tốt, bởi vì mỗi ngày đều phải nấu canh nên rất mệt, nhưng lại rất thỏa mãn, cô nghĩ, đây là việc duy nhất cô có thể làm cho hắn. Chiếc cặp lồng đó, cô ôm vào trong lòng, tay đặt trên ngực, đầu ngón tay truyền tới độ ấm, bờ môi nhợt nhạt khẽ cười. Cô rất muốn ăn một chút, cô cũng rất đói, nhưng cô đành để bản thân chịu thiệt. Cô đi ra ngoài, mỗi ngày đều như vậy, cô cũng đã quên, đã bao nhiêu ngày trôi qua. Trong bệnh viện, ở một góc tối, Tô Lạc khẽ thu người lại, vẫn luôn cẩn thận ôm cặp lồng trong lòng. Tiếng bước chân truyền đến, Trữ San đưa tay ra, “Canh đâu?” giọng nói lãnh đạm, chỉ có hai chữ, nhiều hơn cũng không muốn. Tô lạc đưa cặp lồng cho Trữ San, cô không khách khí cầm lấy, giống như chuyện này là chuyện đương nhiên phải vậy, cô mở ra, uống một ngụm nhỏ, “Nhớ, đưa sớm hơn một chút,” cô ra lệnh, giống như nói với người hầu vậy, Trữ San lên tầng, Tô Lạc khẽ mím môi, gương mặt tái nhợt
Cô còn không dám uống. Xoay người, mối ngày cô đều chỉ có thể tới chỗ âm u này, sau đó lại rời đi. Mặc dù không gặp hắn, chỉ cần biết, mỗi ngày hắn đều ăn canh cô nấu là được rối, như thế là đủ rồi. Cô hít một hơi thật sâu. đi ra ngoài… Mỗi bước đi đều nặng nề. Trong phòng bệnh, Trữ San đỡ Duệ Húc dậy, hắn khẽ nhíu mày, “Trữ San, anh tự mình tới là được rồi,” Hắn không thích mình giống như đứa trẻ, phải có người hầu hạ, hắn không có nghĩ tới tinh trạng này. “Không được,” Trữ San cong môi lên, “Canh này làm rất vất vả, em còn không có đủ thời gian nghỉ ngơi, nếu không nhìn thấy anh uống hết, em sẽ rất đau lòng, “Trữ San dưa tay ra, đặt bên môi Duệ Húc, mà hàng lông mày nhíu chặt của hắn cuồi cùng cũng giãn ra. “Vất vả cho em rồi,” Hắn nắm chặt tay Trữ San, trong ánh mắt hiện lên tia đau lòng, mỗi ngày cô đều phải tới đây, ngoài trừ cô ra, không ai tới thăm hắn, Vệ Thần sắp bị chôn vùi dưới tập đoàn Húc Nhật rồi. Ngay cả người con gái khác, ánh mắt khẽ híp lại, hiện lên sự lạnh lẽo, đúng là một người phụ nữ quá đáng. Tô Lạc đi từ phòng tắm ra, cô lại vừa nôn nghén, thật khó chịu, cô nhìn chằm chằm phòng bếp, hôm nay không cần nhịn nữa, Trữ San nói qua, rất nhanh hắn sẽ xuất viện, có thể hôm nay, hoặc ngày mai. Ngày mai. Bọn họ vốn không cần cô… Cô vừa xoay người, nghe được âm thanh mở cửa, ánh mắt cô sáng lên, chạy về phía trước, cửa được mở ra, thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt cô, chỗ trống trong ngực cô như được lấp đầy. Hắn vẫn giống như trước, một thần quần áo sẫm màu, thần sắc vì bị bệnh mà có chút tái nhớt, hắn vẫn là Duệ Húc của trước đây. Môi cô khẽ run, cũng không biết phải nói gì, cô chỉ biết tim mình đập thật nhanh, gương mặt tái nhợt lúc này lại hơi hồng hồng. Duệ Húc chỉ nhìn qua cô rồi bước lên tầng, coi cô như người không tồn tại.