Người Chồng Máu Lạnh

Chương 312






Edit: Ty Hí

Beta: Ốc Sên

Hix, trời nóng quá, hum nay ta phải đi học cả ngày… Quá là mệt luôn … từ giờ truyện được post vào buổi tối, khả năng là cứ vào tầm này, vì ta di học và ban ngày nóng lắm, ta không thể ngòi máy được, chóng mặt lắm… Tối mát ta mới ngồi được … Cả nhà thông cảm nha… yêu các tình yêu

—————–

“Nhưng có một số việc cháu không rõ, ai lại có nhiều tiền như vậy để thuê một người điên chết thay ình, còn dám đụng đến người nhà Lê Duệ Húc?” Lê Duệ Húc cười lạnh, không cần nói đến kinh tế của hắn, chỉ cần nói tới thế lực xã hội đen đằng sau Vệ Thần là đã không có ai dám động vào bọn họ.

Để có thể làm được như thế phải cần rất nhiều tiền, bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao.

“Chú Kiều, chú không muốn biết sao?” Hắn dựa lưng vào ghế sa lon, đưa mắt nhìn cha con họ.

“Chú…” lúc này ông Kiều mới cảm thấy có gì đó không đúng trong chuyện này, ông nhìn chằm chằm con gái của mình, phát hiện nó đều cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên, con gái ông, ông biết rõ nhất. Chẳng trách được, trong tài khoản của cô, tháng trước đã bị rút ra một khoản lớn, ông vẫn là không có thời gian hỏi chuyện này, rốt cuộc số tiền đó dùng vào việc gì.

Hóa ra, nó dám dùng một khoản tiền lớn để bắt cóc con trai Duệ Húc, còn làm hắn bị thương. Nó làm sao có thể làm như vậy a, Lê Duệ Húc mà nó cũng dám chọc tới sao? Không thể trở thành thông gia đã đủ mệt rồi, bây giờ còn phải làm tình địch, nó muốn cha nó mất mạng có phải không…

“Cha, con… Bụng con có chút không thoải mái, con đi ra ngoài trước,” Kiều Na thật sự không thể chịu nổi ánh mắt của mọi người nhìn mình, chạy như bị ma đuổi ra ngoài, đúng vậy, ở đây có quỷ, còn là một con quỷ cực kì đáng sợ, hắn sẽ ăn thịt người, hơn nữa còn không để lại chút mảnh vụn nào.

“Việc này, Húc, cháu xem, con gái của bác đúng là đã bị dạy hư rồi.” Ông Kiều hiện tại thật sự không thể nói gì, ông đã hiểu được ý tứ trong lờì nói của Lê Duệ Húc, chuyện bắt cóc, Kiều Na cũng có tham dự, trách không được nó lại nói, lần trước, người phụ nữ nên giết đứa bé, hóa ra tất cả là vậy.

Lê Duệ Húc vẫn ngồi yên tại chỗ, không ngăn cản Kiều Na, không có vấn đề gì, cô ta đi rồi, cha cô vẫn ở trong này là được, cho dù cha và con gái đều chạy đi, cũng không sao, cái công ty kia của bọn họ sẽ không còn khả năng ngẩng đầu lên nữa.

“Như vậy đi, Húc, chúng ta có thể bỏ qua chuyện này, xem như chú xin cháu, bác cũng chỉ có một đứa con gái này, cháu có thể bỏ qua được không, về đứa bé, chú sẽ bồi thường, tất cả chi phí nằm viện, được không?”

“Chu Kiều đừng lo lắng như thế, cháu sao có thể để chú lo mấy chi phí đó được, cháu biết chú Kiều chỉ có một đứa con gái, cháu cũng hiểu được, bởi vì cháu cũng đã làm cha rồi, cũng chỉ có một đứa con,” Lê Duệ Húc lãnh đạm nói xong, khiến ông Kiều á khẩu không nói được gì.

Đúng vậy, ông chỉ có một đứa con gái, nhưng họ cũng chỉ có một đứa con trai thôi.

Ông đau lòng con gái ông, nhưng con của họ, họ cũng sẽ đau lòng. Chỉ có thể là tảng đá mới không biết đau mà thôi, huống hồ đứa con này đối với nhà họ Lê chính là tâm can bảo bối, dự tiệc cũng đưa đứa bé đi theo, nếu chuyện này bị bọn họ đã biết, không cần nói đến nhiều năm cảm tình, ngay cả bạn bè cũng là không làm được.

“Húc, xin lỗi, mong cháu tha thứ cho Kiều Na, sau này chú sẽ dạy dỗ nó thật tốt, sẽ không để nó làm ra bất cứ chuyện gì,” Ông Kiều không thể không ăn nói khép nép, hắn ở trên thương trường vài chục năm, đây là lần đầu tien phải khép nép, cầu xin người khác.

Lê Duệ Húc đứng lên, nhìn người cha phải cúi đầu vì con mình, khẽ mím môi.

“Quên đi, chuyện quá khứ, cháu không muốn truy cứu, cháu không muốn làm cha cháu đau lòng, dù sao chú và cha cháu là bạn thân bao nhiêu năm, từng giúp đỡ nhau rất nhiều.” Lê Duệ Húc khẽ nhíu mắt, thu lại tất cả vào trong đáy mắt, rất nhanh liền hiện lên gì đó.

“Cám ơn cháu Húc, chú thật sự rất cảm kích,” Ông Kiều nghe nói tới đây mới buông lỏng thở dài một hơi, nghe được Lê Duệ Húc không hề truy cứu Kiều Na, gánh nặng trong lòng cũng bớt đi.

“Đúng rồi, Húc, hiện tại chú có một mảnh đất, chú đã lớn tuổi rồi, muốn nghỉ ngơi một ít ngày, mảnh đất kia, chú hy vọng cháu có thể tiếp nhận, coi như là giúp bác có được không?”

Rõ ràng chính là cảm tạ, nhưng cuối cùng lại nói thành quang mình chính đại, dường như là ông tặng cho Lê Duệ Húc, lại làm cho họ tưởng Lê Duệ Húc thiếu ông một ân tình. Nhiều năm làm ăn như vậy, không thể không nói, lão hồ li chính là lão hồ li.

Lê Duệ Húc chính là lãnh đạm nhìn ông Kiều, không nói đồng ý, cũng chẳng từ chối.

“Xin lỗi chú, con đối với mảnh đất kia không có hứng thú,” Lê Duệ Húc ngẩng đầu, khéo môi nhếch lên, “Cháu biết chú có một công viên vui chơi rất lớn, con của cháu vẫn còn nhỏ, chắc chắn sẽ rất thích, cháu nghĩ mấy hôm nữa sẽ đưa nó đến đó chơi.”

Ông Kiều hoảng sợ, gương mặt già nua nháy mắt xanh mét, không biết phải nói như thế nào.

Không phải vừa rồi ông biểu hiện sự rỗng rãi phóng khoáng sao? Sao bây giờ lại lộ rõ sự keo kiệt như vậy, hơn nữa ông vốn đang người khác giúp đỡ mà, khẩu vị của Duệ Húc rất lớn, cái hắn vừa ý chính là cái công viên vui chơi rộng lớn kia, tiền từ nhà họ Kiều chủ yếu kiếm từ đây, hơn nữa phải nói là một vốn bốn lời, sự nghiệp của nhà họ Kiều đều dựa cả vào đây.

Một bên là con gái, một bên là cả sự nghiệp, rốt cuộc phải chọn như thế nào đây, lần đầu tiên, ông biết do dự.

“Xin lỗi chú Kiều, cháu nghĩ cháu nên về rồi,” Lê Duệ Húc hướng ông Kiều lễ phép gật đầu một cái, xoay người liền đi về phía cửa, hắn không vội, cái hắn muốn chính là công viên vui chơi kia, cái khác, hắn đều không ưa.

“Chờ một chút..” ông Kiều cắn răng, xoay người lại, cười mà như khóc.

“Húc, chú quên còn chưa tặng quà gì cho đứa bé, mới vừa rồi còn suy nghĩ, quan hệ hai nhà tốt như vậy, phải tặng món quà nào thật lớn mới được,?” Ông cười cười nhưng trong lòng đã muốn khóc tới nơi.

“Chú tặng công viên vui chơi kia cho đứa bé được không?”

Lê Duệ Húc xoay người lại, ánh mắt vẫn lãnh đạm như vậy, “Như vậy cháu phải cảm ơn chú rồi, đúng rồi, cháu có biết một ban nhạc nước ngoài rất nổi tiếng, nhóm trưởng là bạn thân của cháu, chú có muốn cháu giới thiệu cho cô Kiều gia nhập.”

Đây chính là chiếm được tiện nghi còn cố tình khoe mẽ, ông Kiều chỉ có thể cười cười nhìn hắn…

“Húc, cám ơn cháu, nhưng là chú đã tìm được ban nhạc tốt nhất cho nó, rất nhanh là có thể đi rồi.”

“Thật đáng tiêc,” giọng nói Lê Duệ Húc có vẻ tiếc nuối, “Được rồi, cháu không làm phiền bác nữa, ngày mai cháu sẽ đích thân tới kí hợp đồng với bác. Cám ơn chú đã tặng quà cho con cháu, cháu thay mặt cha mẹ cảm ơn bác.”

Hắn hơi cúi người chào ông Kiều, rồi đi ra ngoài.

Ở phòng khách, ông Kiều thở hổn hển ngồi xuống, ông thỉnh thoảng lại vỗ ngực mình, “Lê An Đồng ơi là Lê An Đồng, ông thật sự dạy dỗ tiểu tử này quá tốt… Nó đúng là muốn lấy đi mạng già của tôi..”