Người Chồng Máu Lạnh

Chương 327






Edit: Ốc Sên

Hắn hét to một tiếng, giống như dã thú, nhưng cũng không thể đánh thức cô…

Trong bệnh viện, hắn cứ như vậy ngồi cạnh giường bệnh của Tô Lạc… Cả người tiều tụy, như giàđi chục tuổi, quần áo hắn nhăn nhúm, mắt đầy tơ máu, cả người hắn không nhúc nhích, ánh mắt của hắn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, một chút cũng không dám rời.

“Húc, lại đây ăn chút gìđi, anh đã ngồi cả một ngày rồi, nếu không ăn, sẽ chết đói mất.”

Đoàn Hạo bưng một chút đồăn đi tới, đặt cơm lên bàn, hắn lo lắng nhìn Duệ Húc, sau đó nhíu chặt mày, mới có vài ngày, sao cô lại đến bệnh viện tiếp vậy.

“Húc, anh không cho vợ anh ăn gì sao? Sao côấy lại đói tới mức ngất đi vậy?” Đoàn Hạo không biết phải nói cái gì bây giờ, bây giờ còn có người đói tới mức ngất đi sao? Nhà họ Lê nhiều tiền như vậy, Duệ Húc lại coi cô như bảo bối, sao lại để cho côđói ngất đi chứ.

“Anh trước hãy ăn chút gìđi, tôi sợ lúc nữa, anh sẽ giống vợ anh đấy, anh đừng có quên, anh đang bị bệnh,” Đoàn Hạo không ngừng khuyên nhủ, Duệ Húc nghe tới hai chữ bị bệnh, sắc mặt u ám hơn, sau đó liền coi nhưĐoàn Hạo không tồn tại, luôn duy trì bộ dạng như vậy.

“Húc…” Đoàn Hạo thực sự muốn đi lên thức tỉnh hắn, hắn đang làm cái gì vậy, là sinh lỷ tử biệt sao, không có nghiêm trọng như vậy chứ, khóe môi hắn mấp máy, hắn thật muốn nói cái gìđó, đột nhiên Duệ Húc lại lên tiếng.

“Đặt thức ăn xuống đây,” hắn đưa tay, Đoàn Hạo đem thức ăn đặt trước mặt hắn, “Đồăn rất nhiều, đủ cho hai người ăn, khi nào côấy tỉnh, nhớ, bảo côấy uống chút canh, nếu không dạ dày sẽ không thoải mái, hơn nữa tôi đã nói rất nhiều lần, côấy làđói quá, hơn nữa còn bị kích động, cho nên mới thành như thế này, tôi có thể lấy bản thân và cả gia đình tôi, cả gương mặt tuấn tú của ta đểđảm bảo, vợ anh sẽ không có chuyện gì,” hắn vỗ vỗ bả vai Duệ Húc, sau đóđi ra ngoài, khi đi tới cửa, hắn mới phát hiện, hắn có một việc vô cùng quan trọng mà chưa nói ra được.

Quên đi, hiện tại cả thể xác và tinh thần của Duệ Húc đều đặt trên người vợ mình, ngay cả bản thân cũng không quan tâm. Chỉ là hắn cảm thấy rất kì quái, một người như Duệ Húc mà cũng bị tình yêu tra tấn đến mức như này sao, giống như biến thành người khác vậy, Đoàn Hạo cũng không thể nghĩ ra được, Vệ Thần, cái tên lãng tử kia, lại càng không thể nghĩđược.

Tình yêu, thực sự làm cho con người ta vừa yêu vừa hận, hắn lầm bầm nói.

Cửa đóng lại, Duệ Húc cầm đũa lên, ăn từng miếng cơm, Đoàn Hạo nói rất đúng, hắn bây giờđang bị bệnh, hắn cần sức khỏe, nếu không, sao hắn có thể giữ vững được, hắn cẩn thận đặt cặp lồng canh sang một bên, chờ sau khi Tô Lạc lại sẽđưa côăn, hắn buông đũa xuống, đi qua, ôm cặp lồng canh vào lồng ngực, như vậy sẽ không bị lạnh đi, hắn nghĩ tới hai năm trước, cô cũng như vậy, mỗi ngày đều nấu canh mang tới cho hắn, chỉ là, hắn lại không hề biết là cô nấu, thậm chí còn trách cứ cô, không thèm nhìn cô, không phải, hắn biết, cô luôn ởđó, luôn ở bên cạnh hắn.

Hắn lại cầm đũa lên, ăn một chút thức ăn, hắn căn bản là không cảm nhận được chút hương vị nào, cứăn vàăn, hắn không đói bụng, cũng không muốn ăn, nhưng hắn cần sức khỏe, cần rất nhiều sức khỏe.

Hàng lông mày Tô Lạc khẽ rung, cảm giác lóe sáng khiến mắt cô khó chịu, cô từ từ mở hai mắt ra, cô muốn đưa tay lên, như muốn nắm bắt cái gìđó, một bàn tay nắm chặt lấy tay cô, cô nhíu mày, cuối cùng cũng buông lỏng tay xuống. Khi cô mở mắt ra liền nhìn thấy Duệ Húc ngồi bên cạnh mình.

Hóa ra, hắn vẫn luôn ởđây.

“Em tỉnh rồi, em cóđói không?” Tay Duệ Húc vỗ nhẹ lên mặt cô, chỉ cần một chút độấm cũng có thể hòa tan toàn bộ băng giá trên người hắn, ở cạnh Tô Lạc, hắn sớm đã không còn là tổng tài tập đoàn Húc Nhật hô mưa gọi gió nữa.

“Anh ởđây sao, vậy còn công ty thì sao?” Tô Lạc nắm chặt tay hắn, để tay hắn chạm vào mặt cô, cô không nói tới bệnh của hắn, có thể bọn họđều biết, đây là nỗi đau trong lòng họ không thểđộng đế, thậm chí họ từ chối nghĩ về nó. Đó là cái chết, cái chết đáng sợ như nào, chết chính là biến mất khỏi cuộc đời này, cũng không có cách nào có thể cầm lấy bàn tay ấm áp này.

Cô không muốn hắn chết, cô không cần bất cứ thứ gì, cô chỉ cần hắn sống…

Duệ Húc xoa xoa đầu cô, coi cô như một đứa trẻ vậy.

“Không cần lo lắng, thiếu anh, tập đoàn Húc Nhật cũng không thể biến thành tập đoàn Lạc Nhật, có Vệ Thần và Hà Duyên ởđó, sẽ không có chuyện gìđâu.”

Cho dù sau này hắn không còn, cũng sẽ không xảy ra việc gì cả, hắn tin tưởng họ, sẽ bảo vệ thế giới mà hắn gây dựng thật tốt, hắn luôn nghĩđiều đó chỉ là không nói ra.

“Ăn một chút đi,” Duệ Húc lấy cặp lồng canh từ trong lồng ngực ra, sau đó cầm thìa đưa cho cô, “Đoàn Hạo nói, trước ăn chút canh này, sau đó mới có thểăn cái khác, bằng không sẽ kích thích dạ dày.”

Tô Lạc không từ chối hắn, hắn nói cái gì, cô sẽ làm cái đó, hắn đút từng thìa canh cho cô, cô cũng ăn từng chút từng chút một, rất nhanh, côđãăn hết cặp lồng canh, Tô Lạc khẽ chớp mắt, trái tim cô như vỡ vụn. Họđều đang cười, nụ cười miễn cưỡng, chỉ họ mới biết, nụ cười này, vô cùng thê thảm, vô cùng đau sót.

“Em muốn ăn nữa không?” Duệ Húc đặt cặp lồng canh xuống, đặt tay lên tóc cô, vuốt lại mái tóc rối của cô, ngón tay xen qua sợi tóc, vô cùng dịu dàng và cẩn thận. Ai nói hắn không biết dịu dàng, không biết cẩn thận, nếu như vậy mà không tính, vậy được coi là gìđây.

“Không cần, em ăn no rồi,” Tô Lạc dựa người vào lồng ngực Duệ Húc, bàn tay bẫn nắm lại như muốn níu giữ gìđó, tay hắn nắm chặt tay cô, nắm thật chặt, hơi thởđau buồn bao trùm họ.

“Chồng, chúng ta cùng đi chữa bệnh được không, không thể không đánh đã thua, em không cam tâm, em thực sự không cam tâm, em tin rằng, chồng của em không phải người đàn ông yếu đuối như vậy, chồng em không phải ai khác mà chính là Duệ Húc, cho tới bây giờ anh đều không nói khổ, không nói đau. Chúng ta đi chưa bệnh được không. Chồng, Bánh Bao Nhỏ còn rất nhỏ, nó cần chúng ta, thực sự cần chúng ta, vì Bánh Bao Nhỏ, vì em, đồng ýđược không?” Tô Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn đôi mắt màu trà kia, ở trong đó có bóng dáng của cô, chỉ có duy nhất bóng dáng của cô, nếu khiến nó biến mất, cô thực sự không thể chịu được.