Chương 103: Có phải là anh không (3)
Nghe thấy vậy Tô Quảng đứng sững người. Một người như thế mà lại vì một chuyện cỏn con tới tận nơi xin lỗi sao?
Vậy là ông ta bị điên hay là Tô Quảng bị điên đây?
“Ồ chuyện nhỏ thôi mà. Ông Sở không cần khách khí như vậy. Nào nào, ông Sở mời vào”, Tô Quảng hoàn hồn vội vàng lên tiếng.
Thế nhưng...Sở Hoành không dám bước vào.
Bởi vì ông ta nhìn thấy Lâm Chính đang nằm ghế sô pha bỗng nhiên ngồi dậy.
“Vào đi”, Lâm Chính lại ngồi dậy, dụi mắt.
Lúc này Sở Hoành mới thận trọng bước vào.
“Có khách hả?”, Trương Tinh Vũ từ trong phòng đi ra. Tô Quảng lập tức đưa danh thiếp cho bà ta.
Trương Tinh Vũ lập tức trợn tròn mắt đầy vui mừng. Hai vợ chồng nhiệt tình tiếp đãi.
Tô Nhu cũng nghe thấy ồn ào nên bước ra. Cô gái càng kinh ngạc hơn.
Sở Hoành nhìn thấy Tô Nhu thì lập tức đứng dậy, nước mắt lưng tròng: “Tiểu Nhu à, đều do chú không tốt, đều do lỗi của chú. Chú đã không quản được thằng nhóc Sở Diêu Hàng. Cháu yên tâm, lần này về nhất định chú sẽ dạy bảo nó, để nó không dám tới làm phiền cháu nữa
Tô Nhu há mồm trợn mắt, nhìn chăm chăm Sở Hoành: “Đã...chuyện đã qua rồi, không có gì đâu ạ”.
“Được rồi mà sếp Sở. Chuyện đã qua rồi, đừng tự trách mình nữa. Đi thôi. Tôi đưa ông xuống”, Lâm Chính nói.
“Lâm Chính, làm gì đến lượt mình lên tiếng chứ? Mau đi pha trà rót nước mời sếp Sở đi. Ông ấy chưa uống gì đâu đấy”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.
Sở Hoành nghe thấy vậy thì ớn lạnh toàn thân: “Không cần, không cần, tôi không uống trà, không thích uống tra...”
“Vậy ăn chút gì đó nhé. Sếp Sở sáng sớm đã tới, chắc chắn chưa ăn gì mà. Lâm Chính, lấy cho sếp Sở bát mỳ”.
“Không cần, không cần...tôi cũng không thích ăn mỳ...Tôi không muốn ăn gì hết”, Sở Hoành vội vàng xua tay.
“Vậy à...”, Trương Tinh Vũ cũng không biết phải nói gì.
“Tới giờ rồi, tôi phải về thôi, không làm phiền mọi người nữa. Để Lâm Chính tiễn tôi nhé”, Sở Hoành nở một nụ cười như mếu.
“Để Tô Nhu tiễn ông ấy đi”, Trương Tinh Vũ mỉm cười.
“Không cần, không cần...Để cậu Lâm là được rồi”.
“Điều này...Vậy cũng được...Lâm Chính không được gây phiền phức cho sếp Sở đấy”, Trương Tinh Vũ trừng mắt.
“Con biết rồi mẹ” , Lâm Chính vừa nói vừa đi ra cửa, còn mang theo cả túi kim châm đặt ở kệ giày.
“Hả?”, Tô Nhu chau mày, nhìn thấy hành động đó thì cô cảm thấy nghi ngờ.
Lúc xuống dưới lầu, Sở Hoành bèn đưa Lâm Chính tới chiếc xe bên cạnh. Lúc này Sở Diêu Hàng nằm bên trong, hai chân đã đen xì.
“Xắn quần anh ta lên”.
"Dạ", vệ sĩ lập tức làm theo.
Hai chân Sở Diêu Hàng đen tới mức ghê người. Sở Hoành toát mồ hôi hột.
Lâm Chính lấy ra một cây kim, cắm lên cổ của Sở Diêu Hàng, rồi lên hai chân ba cây. Sau đó anh cất túi, đi lên lầu.
“Lâm thần y, như vậy...là xong rồi sao?”, Sở Hoành kinh ngạc.
“Về nghỉ ngơi một ngày là được. Nhớ đấy. Đừng có gây sự với tôi”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
Sở Hoành run rẩy, liếc nhìn chân của con trai thì thấy màu đen đã giảm bớt dần. Thế là ông ta lập tức cúi mình trước Lâm Chính.
“Sở Hoành nhớ kỹ lời của cậu. Cả đời này sẽ không gây sự với cậu nữa”, Sở Hoành nhìn cho tới khi Lâm Chính đi vào phòng thì mới rời đi.
“Người đi rồi à?”
“Đi rồi”, Lâm Chính gật đầu.
Tô Nhu ngồi trước bàn, nhìn chăm chăm vào bát mỳ. Cô trầm ngâm một lúc rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, đẩy tới trước mặt Lâm Chính.
Có một bức ảnh. Đó chính là bóng lưng của ...Lâm thần y.
“Người này có phải là anh không?”, Tô Nhu thản nhiên hỏi, đôi mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Lâm Chính.
Đồng tử của Lâm Chính co lại. Anh rơi vào im lặng.