Chương 15: Lâm Chính, tất cả đều tại cậu!
Tô Nhu khẽ mấp máy môi, không biết nên trả lời thế nào.
"Xem ra không thuyết phục được”, Tô Bắc nhíu mày.
"Cháu xin lỗi bà, cháu... cháu còn không vào được cửa nhà họ Từ. Bọn họ vốn không muốn gặp mặt chúng cháu...”, thấy nét mặt cụ bà nhuốm màu nghiêm trọng, Tô Nhu vội vã cúi đầu.
"Thứ ăn hại!", Tô Cương đập bàn quát lên: “Có chuyện cỏn con này mà cũng không làm được! Tô Nhu, cô đúng là quá thất vọng!"
"Đúng vậy! Ông ấy là bác hai của cô đấy! Cô không đưa được bác mình về mà còn có mặt mũi trở lại à?", Lưu Diễm cũng nổi cơn tam bành, quát thẳng vào mặt Tô Nhu: “Người nhà họ Từ không cho cô vào thì cô không biết xin hả? Không biết quỳ xuống hả? Cô làm ăn kiểu gì vậy?!"
Giọng nói chát chúa, thô ráp như xé vải của bà ta khiến mọi người đều khó chịu.
Tô Nhu cũng không phải tượng đất, làm sao có thể nhịn cho nổi.
"Bác, anh Tô Cương, sao hai người có thể trách cháu? Việc này rõ ràng là do bác hai gây ra trước cơ mà! Hơn nữa hai người mới là ruột thịt với bác hai, sao lại không tự mình đến gặp nhà họ Từ mà lại bắt cháu đi? Làm vậy là có ý gì?", những giọt lệ tủi hờn dâng lên trong mắt Tô Nhu.
Tô Mỹ Tâm khẽ nhíu mày, nhưng Lưu Diễm đã hoàn toàn bùng nổ.
"Cô hay nhỉ Tô Nhu! Bố mẹ cô không dạy cho cô biết cách nói chuyện với người lớn à?", bà ta gầm lên dữ tợn như một ngọn núi lửa phun trào, sấn sổ tới trước như muốn tát Tô Nhu.
Lâm Chính nheo mắt, nắm lấy tay Tô Nhu, toan kéo cô ra sau lưng mình.
"Đủ rồi!"
Đúng lúc này, cụ bà bỗng gạt phăng tách trà trên bàn xuống đất.
Tiếng xoảng giòn tan khiến mọi người đều rùng mình.
Lưu Diễm lập tức co rúm lại.
Cơn giận của cụ bà không phải thứ có thể xem thường.
Cụ bà lạnh lùng quát: “Chuyện này vốn không phải lỗi con bé Nhu, huống chi người nên đi gặp nhà họ Từ cũng phải là Tô Cương và cô mới đúng, Lưu Diễm!"
"Thưa cụ, Tô Nhu là nữ, nhà họ Từ ít nhất sẽ không làm gì nó. Nếu đổi thành Tô Cương chỉ e đã phải nhập viện rồi”, Lưu Diễm cuống quít thanh minh.
Đây là lý do bà ta dùng để thuyết phục cụ bà ép Tô Nhu đến nhà họ Từ, lại quên rằng chính bản thân bà ta cũng là phụ nữ.
Nhưng rốt cuộc cụ bà vẫn còn đủ tỉnh táo để nói mấy câu công bằng.
"Bây giờ nói những chuyện này cũng vô ích, chi bằng thương lượng cách trả lời với nhà họ Từ, cứu chú hai về đã”, bà buồn bực nói.
Ai nấy đều im như thóc.
"Bà ơi, nếu không được nữa thì... chúng ta báo cảnh sát đi ạ”, Tô Trương Dương dè dặt phát biểu.
"Báo cảnh sát? Con nghĩ cảnh sát làm gì được gia tộc đứng đầu Nam Thành ư?", Trương Vu Huệ quắc mắt trừng con trai.
"Vậy phải làm sao bây giờ?", Tô Trương Dương nghẹn lời.
Bỗng nhiên, tròng mắt Tô Bắc khẽ đảo, mở miệng nói: “Thưa mẹ, mẹ có còn nhớ ai là người đã cứu mẹ sau sự cố hôm qua không ạ?"
"Không phải là chú hai sao?", chân mày cụ bà nhíu chặt.
Tô Bắc cười cười: “Không chỉ là chú ấy mà còn có cháu rể của mẹ, Lâm Chính nữa”.
Cụ bà liếc nhìn Lâm Chính, người mà bà không vừa mắt nhất trong cả nhà họ Tô.
Tất nhiên nhà bọn họ vốn chẳng ai thích anh, người đã khiến tương lai xán lạn của Tô Nhu và viễn cảnh được bám lên cây cổ thụ họ Mã của họ sụp đổ hoàn toàn, cả.
Chuyện hôm qua được cụ bà Tô quy thành công lao của một mình Tô Cối, không liên quan gì đến Lâm Chính.
"Chú ba, ý chú là gì?", Tô Thái, người vẫn bảo trì im lặng nãy giờ, bỗng trầm giọng hỏi.
"Ý em là bệnh của mẹ thật ra do Lâm Chính chữa hết mới phải”.
"Chuyện này có quan trọng không?", cụ bà tỏ vẻ không vui.
Lâm Chính không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn Tô Bắc.
Những người khác lập tức hiểu ra.
Nếu thương lượng thất bại, nhà họ Tô buộc phải cho nhà họ Từ một câu trả lời.
Mà ý kiến của Tô Bắc chính là đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Chính!