Chương 17: Tôi không nợ gì nhà họ Tô của các người nữa
Cậu Mã sửng sốt, thầm lẩm bẩm: “Lẽ nào là Lâm Chính?”
“Cậu ta cũng là bác sĩ Đông y à?”, Từ Thiên hỏi.
“Xem như là... thế đi!”, Tô Cối không chắc lắm.
“Gọi điện thoại cho nhà họ Tô, bảo đứa cháu rể kia lăn đến đây, nếu cụ ông xảy ra vấn đề, những người liên quan đừng hòng chạy thoát!”, Từ Thiên nghiêng đầu ra lệnh.
“Vâng”, người bên cạnh chạy đi.
Cậu Mã nghe vậy thì cong môi, không nói gì.
Có lẽ Lâm Chính kia quen Tần Bách Tùng, nhưng bây giờ nhà họ Từ muốn ra tay với anh, cậu Mã là anh ta cũng không có nghĩa vụ ra mặt.
“Lâm Chính, tự cầu phúc đi!”, cậu Mã cười thầm.
Tần Bách Tùng tỏ vẻ khó hiểu: “Các người làm gì vậy? Tôi cũng đâu có nói Từ Diệu Niên không cứu nổi”.
“Hả?”
“Ông nội Tần, ông nội cháu còn có thể cứu được sao?”
Mấy người Từ Thu Huyền vội hỏi.
“Tôi không cứu được, nhưng tôi gặp một người quen ở đây, tôi nghĩ với tài chữa bệnh của cậu ấy mới có thể chữa khỏi cho Từ Diệu Niên”, Tần Bách Tùng cười nói.
“Thật sao?”, Từ Thiên kích động tiến lên.
“Đương nhiên”, Tần Bách Tùng sờ râu cười.
Nghe thấy câu này, người nhà họ Từ vô cùng vui mừng.
Tô Cối cũng hơi sửng sốt, sau đó thở phào một hơi.
Nếu cụ Từ có thể sống tiếp, vậy ít nhất ông ta có thể thoát được một kiếp.
Nhưng chắc chắn vẫn sẽ bị phạt.
Gia tộc lớn như nhà họ Từ đâu có khoan dung như vậy.
“Cụ Tần, người quen cũ kia của ông ở đâu? Tôi lập tức sắp xếp xe đi đón người đó!”, Từ Thiên vội hỏi.
“Không vội, thật ra tôi cũng không biết cậu ấy ở đâu, tôi vừa gặp được cậu ấy, tôi đoán không ở Nam Thành thì cũng ở Giáng Thành, để tôi gọi cho cậu ấy”.
Tần Bách Tùng cười, cầm điện thoại đi sang một bên.
Từ Thiên thầm thở phào, nhưng trong đôi mắt dưới mắt kính vẫn ẩn chứa sự tàn ác.
“Nếu cụ ông có thể khỏe lai, hai ngày này cứ gọi cháu rể kia của Tô Cối đến hầu hạ cụ ông!”
“Bố, đã gọi người đến nhà họ Tô rồi”.
“Được!”
…
Nhà tổ nhà họ Tô.
Lời nói của Tô Bắc khiến Tô Nhu sững sờ.
Người nhà họ Tô hoặc là im lặng, hoặc là cười khẩy, còn có người lên tiếng ủng hộ Tô Bắc.
So với Lâm Chính, rõ ràng Tô Cối có giá trị hơn nhiều, huống hồ Tô Cối còn là đứa con cụ bà yêu thương nhất, Lâm Chính thì là cháu rể khiến cụ bà chán ghét, nên suy xét thế nào vô cùng dễ hiểu”.
Cụ bà Tô ngẫm nghĩ một lát, gật nhẹ đầu: “Tiểu Bắc nói đúng, Lâm Chính, chuyện này cháu thật sự có trách nhiệm, hơn nữa còn là người trách nhiệm nhất”.
“Bà nội!”, Tô Nhu lo lắng.
Nhưng cụ bà Tô lại giơ tay lên ngắt lời cô.
“Cụ bà Tô, bà muốn tôi làm thế nào?”, Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.
Anh còn không gọi là bà nội.
Anh đã rất thất vọng với nhà họ Tô rồi.
Trước đây khi anh vờ vô dụng, nhà họ Tô chê cười, anh có thể nhịn, dù sao lúc đó anh vô dụng thật.
Vì anh, Tô Nhu không thể gả vào nhà họ Mã, nhà họ Tô không thể kết thông gia với gia tộc lớn là nhà họ Mã.
Vì thế, dù người nhà họ Tô chế giễu hay chửi rủa anh, anh cũng nhịn.
Nhưng bây giờ!
Việc làm của nhà họ Tô thật quá đáng.
Bọn họ hoàn toàn không để ý đến tình thân!
Bọn họ chỉ biết đến lợi ích, chỉ lo giữ mình!
Lâm Chính không muốn nhịn nữa!
Cụ bà Tô không hề nổi giận, bà đứng dậy nghiêm túc nhìn Lâm Chính, cất lời: “Cậu bé, bà nội biết hành động của cháu trước đó là xuất phát từ lòng tốt, cũng là vì cứu bà nội, nhưng sai là sai, điều này không thể thay đổi, nếu không vì cháu, bác hai cháu cũng sẽ không như thế, cho nên bà nội mong cháu có thể đến nhà họ Từ một chuyến, nhận hết trách nhiệm để cứu bác hai cháu, hiểu không?”
“Không được!”
Tô Nhu gần như lập tức la lên.
Cô không yêu Lâm Chính!
Nhưng!
Đồng ý sảng khoái thế?
“Thật sao?”, cụ bà Tô vô cùng bất ngờ.
“Được nhiên là thật”, lại nghe Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Nhưng từ nay về sau, tôi không nợ gì nhà họ Tô của các người nữa, hiểu chưa?