Chương 34: Bồi thường
Lâm Chính muốn đi, Tô Trương Dương cũng không phản đối, dù sao chỉ cần Tô Nhu có thể xuất hiện trên tiệc tối là được.
Buổi tiệc này là nhà họ Mã tổ chức.
Ngoài mặt nói là vì cầu chúc dự án khu Thanh Sơn hoàn thành thuận lợi, nhưng thật ra Mã Phong còn xen lẫn mục đích cá nhân, đó chính là mượn cơ hội tạo áp lực với nhà họ Tô, ép Tô Nhu chịu nghe lời.
Anh ta không cần có thể cưới cô ngay, chỉ cần có thể có được lần đầu tiên của Tô Nhu thì anh ta đã hài lòng rồi.
Là cậu Tư của Giang Thành, Mã Phong có sự kiêu ngạo của mình.
Người phụ nữ anh ta vừa ý thì nhất định phải có được!
Sau khi Tô Nhu đồng ý dự tiệc tối, Tô Trương Dương hài lòng trở về nói với cụ bà Tô.
Ngày hôm sau, Lâm Chính đi làm như thường lệ, còn Tô Nhu thì thấp thỏm làm việc một ngày ở công ty.
Năm giờ chiều, Lâm Chính bắt xe đến công ty của Tô Nhu, sau đó hai người cùng trở về nhà tổ nhà họ Tô.
Buổi tiệc này rất quan trọng với nhà họ Tô.
Lần này không chỉ có cả nhà Tô Thái và Tô Bắc đi, cụ bà Tô cũng sẽ đích thân đến dự.
Lúc hai người về đến nhà tổ thì thấy có hai chiếc Mercedes S-Class đỗ bên ngoài, là nhà họ Mã phái đến.
Người nhà họ Tô đang đứng cạnh xe vui vẻ trò chuyện.
Nhìn thấy xe này, Lâm Chính mới nhớ ra hình như mình còn có một chiếc 918?
Đã có xe rồi còn bắt xe làm cái khỉ gì?
Xe taxi dừng lại trước nhà tổ.
Lâm Chính xuống xe, sờ túi áo, lại phát hiện hình như không đủ tiền, chỉ có thẻ ngân hàng Từ Nam Đống đưa…
Dường như Tô Nhu đã quen rồi, lấy ví tiền từ trong túi xách ra trả tiền.
“Ấy chà, thần y Lâm của chúng ta đến rồi kìa!”
Bên kia vang lên giọng nói khó chịu và chói tai, là giọng của Tô Mỹ Tâm.
“Thần y Lâm, không phải cậu đi làm ở phòng khám à? Sao còn để vợ trả tiền xe thế?”
“Haha, mọi người không biết à? Thần y Lâm của chúng ta đến phòng khám làm lao công, lao công có thể được bao nhiêu tiền?”
“Không phải cậu ta biết chữa bệnh hả?”
“Đọc mấy quyển sách y học cũng gọi là biết chữa bệnh à? Đừng đùa nữa”.
“Ha ha ha…”
Những tiếng cười châm chọc vang lên.
Thân thích của nhà họ Tô cười ầm ĩ.
Tô Nhu không nói một lời, cô đã quen rồi.
Lâm Chính mỉm cười, trong mắt thoáng hiện lên ánh sáng kỳ lạ.
Nếu là lúc trước thì anh sẽ nhịn, còn bây giờ… thì không!
Nhưng anh sẽ không trả thù vào lúc này.
Như vậy quá nhàm chán, muốn làm thì phải làm lớn một chút!
Nhà họ Tô chuẩn bị váy dự tiệc cho Tô Nhu, dù sao cô mới là nhân vật chính của buổi tiệc này, đương nhiên nhà họ Tô sẽ không thất lễ.
Cô thay quần áo, sau đó lên xe chuẩn bị đi đến nơi tổ chức tiệc.
Vào lúc Lâm Chính cũng định lên xe.
“Cậu làm gì đấy?”, một tiếng la vang lên.
Lâm Chính hơi khựng lại.
Trương Vu Huệ ở bên kia vội chạy chậm tới, đánh một cái vào bàn tay đang nắm lấy cửa xe của Lâm Chính.
“Một tên rác rưởi như cậu có thể ngồi xe này à?”, Trương Vu Huệ giận dữ nói.
“Bác có ý gì?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Đây là xe cậu Mã phái đến đón chúng tôi, có liên quan gì với cậu? Mấy ngày trước không phải cậu rất vênh váo nói đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô chúng tôi sao? Bây giờ cậu còn có mặt mũi ngồi xe này à?”, Trương Vu Huệ hừ nói.
“Đúng thế!”, Tô Dư cũng đi tới, khoanh tay khinh thường nói: “Trước đó không phải anh còn không cho bà nội vào nhà anh à, bây giờ còn có mặt mũi ngồi xe chùa ư? Lâm Chính, nếu anh có bản lĩnh thì tự đi tới đó đi!”
“Cậu nhìn xem mình đang mặc cái gì? Cậu có biết đây là tiệc gì không? Loại người như anh có thể tham gia à? Nếu tôi là cậu thì tôi không có mặt mũi đi đâu, đã trốn trong nhà luôn rồi, không ngại mất mặt hả!”, Tô Mỹ Tâm châm chọc.
Mấy người phụ nữ đứng trước mặt Lâm Chính liên tục làm ầm ĩ, giễu cợt anh.
Mấy người đàn ông ở bên kia thì thầm cười khẩy, cũng không nói gì.
Nhưng Tô Nhu ở trong xe lại không chịu được.
“Mỹ Tâm, Tiểu Dư, bác ba gái, nếu mọi người còn làm khó Lâm Chính nữa thì cháu không đi nữ đâu!”, Tô Nhu nói với giọng điệu nặng nề.
Ba người nghe thấy mới chịu thôi.
Nhưng ý châm chọc trong mắt bọn họ vô cùng rõ ràng.
Nếu Lâm Chính ngồi xe này nghĩa là dựa vào phụ nữ, cũng sẽ bị người ta xem thường.
Tô Nhu không lên tiếng còn đỡ, lên tiếng còn phản tác dụng hơn.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
“Được rồi, Tiểu Nhu, em đi cùng xe với bọn họ đi, tôi đi bắt xe”, Lâm Chính cười nói.
“Nhưng mà…”
Brừm brừm…
Xe Mercedes chậm rãi chạy đi, thậm chí Tô Nhu còn không kịp nói chuyện với Lâm Chính.
“Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ không đến tiệc rượu đâu, tránh khiến mình mất mặt”, Tô Trương Dương vỗ vai Lâm Chính, mỉm cười ngồi vào một chiếc xe khác.
Người nhà họ Tô nghênh ngang rời đi.