Chương 42: Chấn động lòng người
Người đến tên là Ninh Long, cậu chủ nhà họ Ninh.
Mà nhà họ Ninh là bên lập ra dự án này.
Vì tính đặc thù của dự án và địa vị của nhà họ Ninh trong tổ dự án, bọn họ nắm quyền sinh sát đối với các nhà đầu tư, dù có hủy hợp đồng cũng chỉ trả rất ít tiền vi phạm hợp đồng.
Dự án lần này chủ yếu là nhà họ Mã hợp tác với nhà họ Ninh.
Với vai trò là một trong bốn gia tộc lớn ở Giáng Thành, chọn nhà họ Mã không những vì có thể đem lại tiền vốn đủ đầy và nhà đầu tư vô tận cho dự án này, mà còn có thể giải quyết nhiều vấn đề về vùng xám và những thứ liên quan.
Dự án như thế này hai mặt sáng tối đều phải giải quyết, không có sức mạnh địa phương ủng hộ thì rất khó triển khai. Nhà họ Ninh không ở Giáng Thành, đương nhiên phải hợp tác với nhà họ Mã.
Do đó, nhà họ Tô mới nóng vội muốn nịnh bợ nhà họ Mã.
Chỉ cần Mã Phong gật đầu, nhà họ Tô có thể tham gia vào dự án phân chia lợi ích.
Nhưng bây giờ…
Ninh Long lại đá tất cả mọi người bao gồm nhà họ Mã ra khỏi dự án!
Anh ta điên rồi sao?
Hơn nữa… anh ta nói vậy là ý gì?
Lâm Chính trở thành cổ đông lớn nhất của dự án này?
Nằm mơ cũng không dám mơ như vậy.
Mọi người tim đập điên cuồng.
Một ông chủ nhỏ vội vàng lấy Cứu Tim Hoàn hiệu quả nhanh nhét vào miệng, tránh cho bệnh tim tái phát.
Tất cả mọi người im lặng như tờ.
Ai cũng bị câu nói của Ninh Long làm kinh ngạc.
“Cậu Mã, người này là ai?”.
Có người nhà họ Tô ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
“Anh ta không phải là diễn viên do Lâm Chính mời tới đấy chứ?”.
“Lâm Chính, cậu đừng diễn trò nữa, diễn viên cũng mời tới luôn rồi à? Loại vô dụng như cậu còn ở đây nằm mơ giữa ban ngày?”.
Đám người Tô Trương Dương không hề khách sáo mắng chửi.
Những người này chưa từng gặp Ninh Long, nhưng Mã Phong thì đã từng gặp.
Vẻ mặt Mã Phong căng thẳng, lạnh lùng nói: “Anh Ninh, lời anh nói là thật sao? Anh có biết tên Lâm Chính này là ai không? Cậu ta chỉ là một thằng ở rể cho gia tộc hạng ba, cậu ta chỉ là một tên vô dụng bám váy đàn bà! Loại người vô dụng này sao có thể trở thành cổ đông lớn nhất cho dự án khu Thanh Sơn? Anh có bị điên không?”.
Không chỉ có Mã Phong nghĩ như vậy, mà tất cả mọi người ở đây đều có cách nghĩ như vậy.
Lâm Chính là ai, rất nhiều người đã nghe qua.
Một kẻ ở rể vô dụng!
Loại người này đột nhiên trở thành cổ đông lớn nhất của dự án khu Thanh Sơn?
Thật là nực cười!
Dù anh có trúng giải đặc biệt mười tấm vé số cũng không thể có nhiều tiền để mua cổ phần như vậy chứ?
Dù gì dự án khu Thanh Sơn cũng liên quan đến công viên giải trí, thủy cung, tiểu khu cao cấp và trung tâm mua sắm quy mô lớn, tiền đầu tư hầu như phải tính bằng trăm triệu.
Lâm Chính có tiền đi chăng nữa cũng không thể một mình kham hết!
Không, phải nói là khắp Giáng Thành, hoặc khắp tỉnh Giang Nam cũng không ai có thể một mình nắm giữ dự án này!
Nhưng thái độ của Ninh Long vô cùng rõ ràng và kiên định.
Anh ta đập mạnh hợp đồng lên bàn: “Mã Phong, dù anh có tin hay không, hợp đồng ở đây, anh ký tên cũng được, không ký cũng được. Tóm lại dự án này đã không còn liên hệ gì với Tập đoàn Mã Thị nữa!”.
Mã Phong nín thở.
Những người xung quanh đang sững sờ rốt cuộc cũng hiểu tính nghiêm trọng của sự việc.
Những ông chủ đã ký tên lên hợp đồng đều hoảng hốt.
“Cậu… cậu Ninh này thật sự là người lập ra dự án sao?”.
“Sao lại như vậy? Sao bỗng dưng lại bị gạch tên? Tôi đã bỏ hết tài sản của tôi vào trong đó rồi!”.
“Cậu Ninh, xin cậu hãy cho tôi một cơ hội, hãy cho tôi tham gia dự án này!”.
“Cậu Ninh, tôi biết sai rồi, mong cậu cho tôi một cơ hội!”.
Các ông chủ chạy lên cầu xin.
Người nhà họ Tô ai cũng trống rỗng đầu óc, há hốc miệng.
“Chuyện… chuyện này là sao?”.
Tô Bắc nuốt nước bọt.
“Bà nội, người đó là ai? Anh ta làm gì? Vì sao anh ta nói tên vô dụng Lâm Chính kia là cổ đông lớn nhất?”, Tô Mỹ Tâm quay đầu qua, run rẩy hỏi bà cụ Tô.
Bà cụ Tô cũng đang rất ngạc nhiên.
Tô Cương và Tô Trương Dương nghẹn họng nhìn trân trối.
“Không thể nào! Không thể nào!”.
Trương Vu Huệ ở đằng sau gần như phát điên: “Một tên vô dụng như cậu ta, trên người không có nổi hai mươi tệ, sao đột nhiên lại trở thành cổ đông lớn nhất? Chắc chắn là cậu ta đang lừa mọi người! Cậu ta là kẻ lừa đảo!”.
Trương Vu Huệ hét lớn.