Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 90




Chương 91: Tiệc cá nhân?

“Cậu…”, thấy Lâm Chính phớt lờ mình, chị Mai tức giận đến đỏ mặt, cả người run lên. 

“Chị Mai, hay là bỏ đi, để anh ấy ở đây ăn chút gì đó đi, muộn chút nữa chắc anh ấy sẽ về thôi”, Tô Nhu không khuyên được Lâm Chính, chỉ đành thỏa hiệp, vội kéo chị Mai lại nói. 

“Đồ chó rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”, chị Mai nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Chính, lạnh giọng nói: “Nếu cậu muốn ở lại đây thì tôi cho cậu ở, hi vọng lát nữa cậu đừng hối hận!”. 

“Được, tôi đợi cô”. 

Lâm Chính cầm ly rượu vang, nhấp một ngụm vô cùng tao nhã. 

Chị Mai tức giận, phất tay rời đi. 

“Chị Mai! Chị Mai!”. 

Tô Nhu vội vàng đuổi theo, nhưng vô dụng. 

Cô quay phắt lại, gương mặt lạnh lùng nhìn Lâm Chính. 

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”. 

“Nếu em muốn tìm người đầu tư hợp tác làm ăn thì hoàn toàn không cần, anh có tiền”, Lâm Chính lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, thản nhiên nói: “Trong này có hai mươi triệu tệ, đủ cho em dùng làm vốn khởi động”. 

“Đến lúc này rồi, anh đừng giả điên nữa có được không?”. 

Tô Nhu bỗng nhiên chụp lấy thẻ ngân hàng đặt trên bàn, ném về phía Lâm Chính. 

Cô tuyệt đối không tin Lâm Chính có thể có được mấy chục triệu tệ. 

Vành mắt cô đỏ lên, vừa giận vừa tức. 

Vì sao mình phải đến tham gia bữa tiệc này? Vì sao phải ăn mặc như thế này? Không phải là vì lập nghiệp, vì cuộc sống, vì chèo chống cái nhà không lớn này sao? 

Trong lòng Tô Nhu vô cùng đau khổ và thất vọng. 

Mình vất vả lắm mới tranh thủ được cơ hội này, nhẫn nhịn mọi sự chua xót trong lòng làm tất cả, chồng mình lại chỉ biết làm loạn, gây rối… 

Tô Nhu cảm thấy mình sắp ngã quỵ. 

“Cậu là… Tiểu Nhu?”. 

Lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên. 

Tô Nhu âm thầm lau nước mắt, nghiêng đầu sang, thấy sau lưng mình có một cô gái và một chàng trai ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp. 

“Tiểu Nhiễm, Trương Hi? Là các cậu à?”, Tô Nhu ngạc nhiên. 

“Ha ha, xem ra tin đồn là thật”, cô gái mặc áo dạ hội trễ vai tên Tiểu Nhiễm cười bí hiểm: “Thật không ngờ chúng ta tốt nghiệp nhiều năm như vậy lại gặp nhau ở đây”. 

“Phải… Mình cũng không ngờ. Lúc nãy cậu nói tin đồn gì vậy?”. 

“Ha ha, cậu thật sự không biết gì hết sao?”, người đàn mặc vest bên cạnh Trương Hi nâng ly, cười nói. 

“Biết cái gì?”, Tô Nhu vẫn không hiểu gì. 

Tiểu Nhiễm lại đến gần hơn, nhỏ giọng nói: “Bữa tiệc này là tổ chức cho cậu đấy!”. 

Dứt lời, Tô Nhu lập tức hoang mang. 

Lâm Chính đang cắt bò bít tết cũng không khỏi nhíu mày, nhìn sang Tiểu Nhiễm. 

“Tiểu Nhiễm, rốt cuộc chuyện này là sao?”, Tô Nhu hỏi. 

“Hi hi, đừng hỏi nhiều, chút nữa cậu sẽ biết thôi!”, Tiểu Nhiễm bí hiểm chớp mắt: “Mình bảo đảm tối hôm nay sẽ trở thành hồi ức khó quên trong đời cậu”. 

“Thế à…”, Tô Nhu có chút bất an. 

“Tiểu Nhu, bọn mình thấy cậu và người đàn ông kia cứ nói chuyện với nhau mãi, anh ta là ai?”, lúc này Trương Hi dời ánh mắt sang Lâm Chính. 

Sắc mặt Tô Nhu có vẻ khó coi. 

Lâm Chính đứng dậy, thản nhiên nói: “Xin chào, tôi là Lâm Chính, là chồng của Tô Nhu”. 

Anh vừa nói vậy, Trương Hi không những không bất ngờ, mà còn dùng giọng điệu cực kỳ khoa trương la lên: “Cái gì? Anh chính là Lâm Chính ở rể ăn bám nhà họ Tô đấy sao? Ái chà chà, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy! Vinh hạnh, vinh hạnh!”. 

Tiếng la khoa trương của anh ta lập tức thu hút sự chú ý của vô số người xung quanh. 

Lâm Chính nhíu mày, biết người này cố ý la lớn như vậy để mình bẽ mặt. 

Nhưng anh không quan tâm. 

Đúng lúc ấy, Tiểu Nhiễm bước tới vài bước, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói: “Lâm Chính phải không? Tôi nhớ buổi tiệc hôm nay không có mời anh, sao anh vào đây được?”. 

“Đây là tiệc cá nhân, không được mời thì không thể vào đây. Chúng tôi chỉ gọi một mình Tiểu Nhu, cho nên anh không có tư cách ở đây, cút đi!”, Trương Hi cũng nheo mắt lại, quát lên.