Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 183: Không Phải Ngươi Giết Liên Tiểu Sương Sao




Ngô thị ở thành Nam là một trong mười thế gia mới nổi của Ích Đô, ngành công nghiệp trụ cột là kinh doanh vải, hàng vải Ngô thị phân bố tập trung ở mười hai phường trong thành do thành phố Tây dẫn đầu, chủ yếu bán vải tơ, lụa, gấm, hàng thêu v.v... Nổi tiếng nhất, đương nhiên là hàng thêu, đặc biệt là thêu bình phong, có thể căn cứ vào nhu cầu của khách hàng để thiết kế riêng, tay nghề của tú nương Ngô gia nếu đưa mắt nhìn khắp nhà Đường cũng phải xếp mà số một số hai, hoa tiết thêu tinh tế sống động như thật, rất được quý tộc thế gia yêu thích.

Nhưng từ vài năm trước, sau khi phường thêu Hoa thị vào Ích Đô, hào quang của phường thêu Ngô Thị đã biến mất không trở lại. Nói nghề thêu của phường Hoa Thị tương đương với phường Thêu Ngô Thị cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng Hoa thị lại có cách thêu độc đáo, mới mẻ (nghe nói đại đa số đều xuất phát từ diệu thủ của Hoa thị tứ lang), ngoài phong cách thường thấy của nhà Đường, còn bao gồm các phong cách đặc sắc của Ba Tư, Đại Thực, Phù Tang, Tân La, Thiên Trúc, Cao Lệ... Càng hiếm có hơn là hàng thêu Hoa thị có thể làm cho bách tính nhân dân, hợp với quần chúng, từ thẩm mỹ cho đến cách thêu đều rất chắc chắn, chưa đầy hai năm đã đoạt mất thị trường thêu của Ngô thị hầu như không còn gì.

Hơn nữa Ngô thị lại có con bạc phá sản như Ngô Chính Lễ, hại cho gia trạch không yên, Ngô lão gia tức đến chết, người Ngô thị cũng không biết nghĩ như thế nào mà lại để cho cái thứ tệ bạc như Ngô Chính Lễ lên làm gia chủ, người Ích Đô ai cũng nói mệnh số của Ngô thị đã hết, sống không quá ba tháng.

Nhưng kỳ lạ là sau khi Ngô Chính Lễ lên làm gia chủ, việc làm ăn của Ngô thị lại ngày một tốt lên, bình thường dân chúng tuy rằng không mua nhiều lắm, nhưng con cháu thế gia lại thường xuyên đến thăm.

Càng kỳ lạ hơn là hàng thêu của Ngô thị cũng chẳng có khởi sắc gì lớn so với trước kia, đã thế giá cả còn đắt, sao lại trở thành đồ yêu thích của con cháu quý tộc thế gia như vậy, quả thực khiến cho người ta không ngờ đến.

Tất cả mọi người đều nói, những thế gia đệ tử hẳn là đầu óc ngập nước rồi mới chịu mua mấy đồ đó.

Mà môn đạo trong đó thì ngoại trừ Ngô Chính Lễ ra, thì chưởng quỹ thuộc các hàng là hiểu rõ nhất.

Dư chưởng quỹ của hàng vải số ba chính đường Hồng Quang chợ Tây đã làm việc cho Ngô thị tám năm, là người có kinh nghiệm trong Ngô thị, được gia chủ tín nhiệm, hắn tận mắt chứng kiến hành trình hàng vải từ hưng thịnh đi xuống suy tàn, lại không hiểu tại sao lại khởi tử hồi sinh. Bí quyết trong đó, căn bản không phải là sản phẩm của Ngô thị bọn họ, mà là một loại hàng thêu kỳ quái mà Ngô gia chủ đặt mua từ Thanh Châu.

Một năm rưỡi trước, Dư chưởng quỹ lần đầu tiên nhìn thấy nhóm thêu Thanh Châu đầu tiên, còn tưởng rằng Ngô Chính Lễ bị lừa, những thứ hàng thêu kia thô tháo xấu xí, thêu công rác rưởi, căn bản không thể bán được, bất đắc dĩ Ngô Chính Lễ cứ khăng khăng muốn bán những sản phẩm thêu này, còn quy định nghiêm ngặt rằng hàng thêu Thanh Châu phải được trông coi nghiêm mật, chỉ có thể bán ở hậu đường, hơn nữa chỉ có khách nhân cầm hoa ký đặc thù mới có tư cách mua, những khách hàng khác thì đến tư cách liếc mắt một cái cũng không có. Càng khoa trương hơn là một cuộn thế mà có giá tận năm trăm văn.

Dư chưởng quỹ cho rằng Ngô Chính Lễ điên rồi, tiếc rằng hắn chỉ là một chưởng quỹ làm công, làm sao có thể cãi lại được gia chủ nên chỉ có thể cắn răng làm theo. Vốn định bán mười ngày nửa tháng thôi, nếu không bán được thì Ngô Chính Lễ tự biết khó mà lui.

Ai ngờ ngày hôm sau đã bán ra hơn hai mươi tấm vải Thanh Châu, người đến mua thêu phẩm thế mà đều là con cháu thế gia của Ích Đô.

Dư chưởng quỹ cảm thấy tinh thần chấn động, ngày đó sau khi thu dọn cửa hàng lại kiểm tra những đồ thêu Thanh Châu kia một hồi, vẫn không phát hiện ra có gì đặc biệt, chỉ có một điểm là trên đồ thêu này có mùi lạ thoang thoảng, tựa như đã được ngâm qua từ gì đó, Dư chưởng quỹ cho rằng trên đường vận chuyển hàng thêu bị ngấm nước mưa nên cũng không để ý.

Sau đó, con cháu thế gia đến mua hàng thêu Thanh Châu càng ngày càng nhiều, số lần tới cũng càng ngày càng thường xuyên, có người lúc bắt đầu một tháng đến một lần, đổi thành mười ngày một lần, lại biến thành ba năm ngày một lần, Dư chưởng quỹ để ý đám khách hàng đến thường xuyên này thân hình càng ngày càng gầy yếu, sắc mặt càng ngày càng khó coi, có người ngay cả tính cách cũng trở nên nóng nảy, mua hàng thêu xong lập tức rời đi, vẻ mặt sốt ruột tựa như bị thứ gì đó đuổi theo vậy.

Thậm chí có một lần Dư chưởng quỹ nhìn thấy một vị khách hàng đến mua hàng thêu xong, đã lập tức đưa lên mũi ngửi, biểu cảm say mê lạ thường khiến người ta nhìn mà sởn tóc gáy.

Dư chưởng quỹ xác định những đồ thêu Thanh Châu này chắc chắn có vấn đề, vội vàng nói với chưởng qũy hàng vải khác, phát hiện các vị chưởng quỹ khác cũng có nghi ngờ như mình, các vị chưởng quỹ tổng hợp lại việc này rồi báo cáo cho Ngô Chính Lễ.

Ngô Chính Lễ trả lời một câu: Chỉ cần bán đồ thôi, những thứ khác, đừng hỏi chớ quản, nếu không cẩn thận cái mạng chó của các ngươi!"

Chúng chưởng quỹ trong lòng hoảng sợ: Thì ra, Ngô Chính Lễ đã biết từ sớm.

Nếu đó đã là mệnh lệnh của gia chủ, với lại bọn họ chẳng qua chỉ là chưởng quỹ nho nhỏ, nên chỉ có phụng mệnh làm việc, dù sao cũng chỉ là bán mấy tấm thêu phẩm, cũng không phải là đại sự thương thiên hại lý gì, hẳn cũng không sao đâu.

Nhưng Dư chưởng quỹ vẫn chú ý hơn, từ đó về sau mỗi một sổ sách mới, hắn sẽ đặc biệt ghi chép lại hồ sơ nhập hàng, xuất hàng và bán hàng của hàng thêu Thanh Châu, hơn nữa còn lưu ý đến người liên lạc nhập hàng và thân phận khách hàng, nếu có thể nhận ra thân phận khách nhân tất nhiên là tốt nhất, nếu không nhận ra thì ghi lại đặc điểm hình thể của khách hàng.

Tiểu nhị không hiểu được việc làm của Dư chưởng quỹ, thực ra chính Dư chưởng quỹ cũng không quá hiểu, chỉ là trong lòng có một âm thanh nói cho hắn biết, những bản ghi chép này có lẽ sẽ cứu hắn một mạng vào thời khắc mấu chốt.

Dư chưởng quỹ không ngờ được, thời khắc này lại tới nhanh như vậy.

Ngày hôm đó, trời vừa sáng, chợ Tây vừa mới mở cửa, từ nha thành truyền đến tin tức, Ngô Chính Lễ đến nha môn Ích Đô phủ đánh trống báo án, nói Ngô phu nhân bị kẻ trộm bắt đi, không rõ sống chết, thái thú Trì Quý Ích Đô đã thăng đường thẩm án.

Dư chưởng quỹ nghe vậy, hai con mắt chợt giật điên cuồng, lập tức ra lệnh tiểu nhị đi thông báo cho Phùng môn chủ của Nha Hàng môn.

Nha Hàng Môn là môn phái giang hồ do Ngô thị tài trợ, đều là tay đấm cửu lưu, nhưng được cái số lượng đông đảo, vả lại còn rất nghe lời, có thể thay Ngô thị làm chút công việc bẩn thỉu, ngày thường Dư chưởng quỹ không ít lần đánh tiếng, cũng coi như quen biết với Phùng môn chủ.

Tiểu nhị đi suốt một canh giờ cũng không thấy trở về, Dư chưởng quỹ lòng nóng như lửa đốt, cứ cảm thấy hẳn là những hàng thêu Thanh Châu kia xảy ra vấn đề, kêu tiểu nhị trong tiệm lập tức thu toàn bộ hàng thêu Thanh Châu sau hậu đường lại đưa đến cửa sau, đợi người của Nha Hàng môn tối thì nhanh chóng đưa đến kho hàng bí mật giấu trước, về phần những sổ sách kia thì vẫn nên giờ người thân cận mới yên tâm được.

Môn chủ Phùng Kiều của Nha Hàng môn cuối cùng cũng khoan thai đến muộn, người này dáng người lùn ngắn, toàn thân đầy mùi rượu, tám phần hôm qua lại uống rượu suốt một đêm, nhìn thấy Dư chưởng quỹ giống như lâm đại địch thì cười nhạo hắn, nói Dư chưởng quỹ đúng là lo bò trắng răng, mười đệ tử Nha Hàng môn đi theo không những không đến giúp mà còn chạy đến quầy sủi cảo nóng hổi ngoài cửa sau ăn điểm tâm, Dư chưởng quỹ sốt ruột chậm chân giậm cẳng, Phùng môn chủ cũng lười để ý tới hắn, đi qua ăn một chén sủi cảo, ăn được một nửa thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Cửa sau hàng vải nằm gần một con hẻm nhỏ, ngày thường rất ít người đi qua, sao hôm nay đột nhiên lại có một quầy hàng bán sủi cảo, lại nhìn chủ quán sủi cảo kia, đôi mắt đảo quanh, rất giống với đệ tử Tịnh Môn mà trước đây hắn từng giao thủ, Phùng môn chủ đặt chén xuống đến bắt gã bán sủi cảo, ai ngờ chủ quán sủi cảo kia sớm đã có chuẩn bị, bưng canh sủi cảo hất qua, đám Nha Hàng môn nóng bỏng người liên tục thét chói tai, đợi đến lúc đuổi theo thì tiểu tử bán sủi cảo đã sớm chạy trốn.

Nhưng vào lúc này, tiểu nhị Dư chưởng quỹ phái đi nha sở tìm hiểu tin tức đã trở lại, nói Ngô Chính Lễ bị Trì thái thú áp giải vào đại lao, Hoa tham quân mới nhậm chức đang dẫn chúng nha lại từ nha lại thành Nam đến thẳng chợ Tây, nói muốn niêm phong tất cả các cửa hàng dưới danh nghĩa Ngô thị.

Dư chưởng quỹ kinh hãi thất sắc, Phùng môn chủ lúc này mới luống cuống hét lên đệ tử Nha Hàng môn mau bốc hàng thêu lên xe, các đệ tử mang theo một đầu bong bóng nước, nghiến răng nghiến lợi luống cuống tay chân luống cuống bốc đồ lên xe, nhưng xe lại không đi được.

Ngõ sau bị mấy người chặn lại, người dẫn đường là tên bán sủi cảo vừa rồi, phía sau còn có người bán bánh Hồ, bán Tất La, gánh hàng trong, cầm đầu là một nam tử da ngăm đen, tay dài chân dài giống như một cây gậy trúc lớn, bên hông đeo một thanh hoành đao màu bạc dài hai thước, phía sau còn có Tứ trưởng lão Bạch Sơn của Tịnh Môn, đám người này không cần hỏi gì đã đến cướp xe ngựa, Nha Hàng môn tốt xấu gì cũng coi như nhất bá ở Ích Đô, làm sao mà đưa tay chịu trói được, Phùng môn chủ ra lệnh cho đám đệ tử của Nha Hàng môn xông lên, hai phái bắt đầu hỗn chiến trong con ngõ hẹp.

Phùng Kiều từ nhỏ tu luyện công phu hạ bàn, cước pháp gọn gàng, thành danh nhờ tuyệt kỹ bước chân liên hoàn, cũng từng có được danh hào trên giang hồ, hắn giống như một con châu chấu linh hoạt nhảy vọt trong ngõ nhỏ, thân hình nhanh nhẹn, mười đệ tử Nha Hàng môn xuất thân từ cước phu, được Phùng Kiều chỉ đạo nhiều năm, hạ bàn vững vàng, tốc độ cực nhanh, sở trường là hỗn chiến trong ngõ hẹp, so sánh ra thì Tịnh Môn chỉ có sáu người tới, tất cả đều là dùng đao, nhất là song đao của Bạch Sơn, ở trong ngõ hẹp căn bản không thi triển được hết uy lực, cho nên cũng bị dồn ép khắp nơi.

Phùng Kiều thấy thắng lợi đã nắm trong tay thì đắc ý, dùng một chiêu bước chân liên hoàn đá về phía tên nhóc sử dụng hoành đao màu bạc kia, ai ngờ tiểu tử kia đột nhiên thay đổi chiêu giữa chừng, tiện tay ném hoành đao trong tay, rút dao găm trong giày ra nằm xuống đất trượt xuống, một chiêu da chó đứt lìa, dao găm lướt bắp chân Phùng Kiều, Phùng Kiều chỉ cảm thấy xương chân lạnh lẽo, sức lực hạ bàn chợt bị tiết ra sạch sẽ, cả người nằm sấp trên mặt đất, quay đầu lại nhìn thì nửa cái quần đã không còn, gân hai chân bị gãy đang phun máu ra.

Đệ tử Nha Hàng môn bị dọa vỡ mật đồng loạt quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Phùng Kiều đau đến gào thét: "Ngươi là ai?! Dám đến gây sự ở Nha Hàng môn ra?! Nha Hàng môn chúng ta có người trong phủ nha đấy!"

Tiểu tử gậy trúc cầm dao găm cười, để lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề: "Trùng hợp chưa, chúng ta cũng có người trong nha môn!"

Lời còn chưa dứt, thì tiền đường đã trở nên hỗn loạn.

Tiểu tử gậy trúc dùng một tay xách cổ áo Phùng Kiều đến tiền đường.

Dư chưởng quỹ đứng trước quầy, sợ run người, bên ngoài cửa đứng một vòng các bất lương nhân, một gã mặc quan phục màu lục khoanh tay thảnh thơi đi dạo trong cửa hàng, nhìn tuổi tác thì chắc chỉ đang độ tuổi thiếu niên, dáng vẻ đẹp như hoa, nhìn thấy cây gậy trúc thì híp mắt nở nụ cười: "Tiểu Cận Nhược, làm không tệ."

Cận Nhược hừ một tiếng, ném Phùng Kiều xuống đất: "Đây là chưởng môn Phùng Kiều của Nha Hàng môn, hậu viện có một đống rương hòm, phỏng chừng chính là thứ ngươi muốn tìm."

Lòng Phùng Kiều lạnh lẽo, vị mặc quan phục màu lục này chính là Tham quân phủ tư pháp Ích Đô Hoa Nhất Đường vừa mới nhậm chức, Dương Đô Hoa thị Hoa Tứ Lang, người có bối cảnh hùng hậu, thông minh khó chơi, mà tên gậy trúc này hiển nhiên chính là thiếu môn chủ Cận Nhược của Tịnh Môn.

Hoa Nhất Đường thì cũng thôi đi, vì sao Tịnh Môn cũng đến đây, hôm trước vừa mới diệt Đăng Tiên Giáo chẳng lẽ bây giờ đã nhắm đến địa bàn của Nha Hàng môn bọn họ?

Ánh mắt Hoa Nhất Đường ra hiệu, đám người bất lương vọt ra hậu viện nâng một cái rương quay lại, mở ra thì thấy bên trong chính là hàng thêu chuyển từ Thanh Châu đến, ngửi thử thì đều là loại vải từng ngâm trong nước bùa Long thần quán.

Hoa Nhất Đường lạnh lụng đảo mắt về phía Dư chưởng quỹ, Dư chưởng quỹ quỳ xuống đất khai hết trong một hơi: "Hồi bẩm Hoa tham quân, những hàng thêu này đều là do Ngô gia chủ bảo chúng ta bán, những chuyện khác chúng ta chẳng biết gì cả!"

Hoa Nhất Đường híp mắt: "Thật sự là không biết gì hết sao?"

Dư chưởng quỹ run rẩy, lập tức lấy sổ sách hắn ghi chép cất trong ngực dâng lên, Hoa Nhất Đường liếc hắn một cái mỉm cười: "Dư chưởng quỹ là người thông minh, sổ sách này Hoa mỗ xin nhận, nếu có gì cần thì mong Dư chưởng quỹ hãy đến phủ nha để trả lời những việc liên quan, gần đây Dư chưởng quỹ cũng không nên rời khỏi địa giới Thành Ích Đô nữa."

Dư chưởng quỹ: "Vâng vâng! Tuân mệnh Hoa tham quân!"

Hoa Nhất Đường rất hài lòng ra lệnh cho Bất lương nâng lên tất cả các rương gỗ lớn đựng hàng thêu, kéo Phùng Kiều ra khỏi hàng vải Ngô thị, Phùng Kiều thầm nghĩ không ổn rồi, nếu lúc này bị Hoa tham quân này bắt đến nha lao thì muốn thoát thân cũng khó, đầu lưỡi lật lên phun ra tiếng còi sắt giấu trong miệng cắn vào giữa răng thổi vang lên.

Tiếng còi chói tai giống như một thanh kiếm sắc bén cắt đứt chân trời, đây là còi lệnh của môn chủ Nha Hàng môn, tiếng còi vừa cất lên, các đệ tử Nha Hàng môn trong vòng năm dặm gần đó chỉ cần còn sống thì đều phải đến trợ giúp.

Cận Nhược cả kinh, nắm chặt má Phùng Kiều, bẻ chiếc còi sắt kia ra, nhưng đã muộn rồi.

Họ nghe thấy từ đầu tường đến mái nhà vang lên tiếng bước chân ồn ào, hơn hai mươi đệ tử Nha Hàng môn trèo tường qua mái hiên, vọt về phía Hoa Nhất Đường và bất lương vọt xuống, Phùng Kiều mừng rỡ hét lớn: "Mau cứu ta... chớ!"

Nửa câu sau còn chưa nói ra đã bị một ngọn gió màu đen làm nghẹn trở về ại, không, không phải gió đen mà là vỏ đao và áo màu đen, bóng dáng đó giống như gió thổi qua trước mắt Phùng Kiều, các đệ tử Nha Hàng môn vừa nhảy xuống đất còn chưa kịp đứng vững đã bị vỏ đao giống như tia chớp kia xào lên, sau đó họ giống như sủi cảo sôi lên trong chảo dầu, một bên phát ra âm thanh xèo xèo, một bên lạch cạch rơi xuống đất.

Chỉ trong thời gian ba hơi thở, hơn hai mươi người đã bị đánh bại. Ngọn gió kia đi một vòng bên cạnh Hoa Nhất Đường rồi dừng lại, thổi vào quan bào của Hoa Nhất Đường, nhìn giống như một đóa hoa nở rộ.

Phùng Kiều giờ mới thấy rõ chủ nhân của vỏ đao màu đen kia, là một tiểu nương tử dáng người thẳng tắp, ánh mắt sáng sủa, cả người đầy sát khí... là Chủ nhân Thiên Tịnh Lâm Tùy An!

May mà gân chân Phùng Kiều đã sớm bị đứt, nếu không bây giờ hắn sẽ sợ đến mềm nhũn lần nữa mất.

"Hoa Nhất Đường, cái thể chất kéo kẻ địch của ngươi, sao mà đi đến đâu cũng có người muốn giết ngươi thế?" Lâm Tùy An thở dài nói.

Hoa Nhất Đường liếc mắt nhìn Phùng Kiều: "Dám mưu hại mệnh quan triều đình, gan ngươi cũng thật lớn!"

Phùng Kiều suýt nữa thì bật khóc: "Oan uổng quá, ta chỉ muốn... trốn..."

Muốn chạy trốn thôi mà...

Hoa Nhất Đường: "Hử?"

"Hoa tham quân tha mạng, ta biết hết chuyện ngô Chính Lễ đã làm, ta sẽ khai hết!"

*

Ngô Chính Lễ bị tiếng nước nhỏ giọt đánh thức.

"Tí tách, tí tách." Từng giọt chất lỏng lạnh lẽo nhỏ giọt trên trán, khiến hắn vừa đau đớn vừa lạnh lẽo.

Ngô Chính Lễ mở mắt ra, thứ lọt vào mắt là một tấm chiếu cỏ mốc meo, sau đó là một đôi giày màu đen sạch sẽ. Ánh mắt Ngô Chính Lễ chậm rãi di chuyển lên, thấy được khuôn mặt người đí thì chợt mừng rỡ, run rẩy giơ tay lên: "Cứu... Cứu ta..."

Người mang giày đen thở dài: "... Tất nhiên là ta muốn cứu ngươi... Bây giờ chỉ có ta mới có thể cứu được ngươi thôi."

"Đều là do nam nhân hoang mà Cù Tuệ trêu vào, còn cả tiện nhân Liên Tiểu Sương kia nữa!" Ngô Chính Lễ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, nữ nhân Liên Tiểu Sương này là một tai họa, kêu ngươi sớm xử lý rồi mà ngươi đâu có nghe, đám nữ nhân đúng là toàn đồ gây họa!"

Người giày đen trầm mặc một lát: "Liên Tiểu Sương không phải do ngươi giết sao?"

Ngô Chính Lễ kinh hãi: "Không phải ngươi giết sao?"

Trong phòng giam chợt trở nên im lặng.

Thật lâu sau, người giày thở dài: "Thì ra không phải là ngươi."

Ngô Chính Lễ lạnh lẽo cười: "Ta đâu có điên, giết tiện nhân kia ta còn ngại bẩn tay nữa kìa!"

Giày đen lại yên tĩnh một lát: "Cù Tuệ bị Vân Trung Nguyệt bắt đi thật sao?"

Ngô Chính Lễ: "Ta nghĩ ngờ căn bản không có Vân Trung Nguyệt gì cả! Tám phần là do Lâm Tùy An làm!"

"Nếu thật sự là Lâm Tùy An làm vậy thì phiền phức rồi."

"Ý ngươi là sao?"

"Ngươi có biết vì sao Hoa Nhất Đường có thể liên tục thăng bốn cấp từ một huyện úy cửu phẩm nho nhỏ lên tham quân tư pháp Thành Ích Đô không."

"Ta nhớ ngươi từng nói, lúc trước hắn làm huyện úy ở một huyện nào đó ở Thanh Châu... chẳng lẽ!"

"Không sai, Hoa Nhất Đường là huyện úy huyện Thành đã phá án Long Thần, hắn là nhắm vào hàng thêu Thanh Châu kia."

Ngô Chính Lễ suýt nữa thì hụt hơi: "Vậy, vậy là..."

"Hoa Tứ Lang đã dẫn người đi niêm phong tất cả hàng vải dưới danh nghĩa Ngô thị."

"!!!"

"Chuyện hàng thêu Thanh Châu đã bị bại lộ, nếu cả chuyện kia cũng... cho dù là ta thì cũng không giữ được ngươi. Hơn nữa, ta nghe nói thủ đoạn thẩm vấn nghi phạm của Hoa Tứ Lang rất độc ác, ở Thanh Châu hắn từng thẩm vấn ba người, ba người đó đều điên hết cả..."

"Vậy, vậy bây giờ phải làm sao đây? Ta sợ đau lắm, nếu bọn họ dùng hình thì ta chắc chắn là không chịu nổi, lỡ như không cẩn thận khai ra chuyện kia... chẳng phải là, chẳng phải là..."

Người giày đen đưa cho Ngô Chính Lễ một cái bình sứ màu vàng: "Ngươi uống cái này đi."

Ánh mắt Ngô Chính Lễ run rẩy: "Đây là gì?!"

"Thuốc giả chết, sau khi uống vào thì trong mười hai canh giờ ngươi sẽ hoàn toàn không có hô hấp. Vì kế hoạch này, ngươi chỉ có giả chết mới có thể thoát khỏi một kiếp."

Sắc mặt Ngô Chính Lễ trắng bệch, nhìn chằm chằm người giày đen: "Ngươi chớ quên, nếu ta chết, những khoản nợ cờ bạc của ngươi, kể cả khế ước ngươi bán Liên Tiểu Sương cho ta cũng sẽ bị công khai!"

Người giày đen: "Ta cứu ngươi một mạng, nợ cờ bạc của ngươi cũng trừ từ đó."

Lời này vừa nói ra, trong lòng Ngô Chính Lễ bình tĩnh lại. Người này tham lam ích kỷ, nếu không cầu gì thì hẳn là có gì mờ ám, nhưng nếu là vì xóa nợ cờ bạc thì lại có chút đáng tin, dù sao tiền nợ ba ngàn quán chính là mệnh môn của hắn.

"Một lời là định!" Ngô Chính Lễ mở nút chai ra, uống một ngụm chậm rãi nhắm mắt lại.

Người giày đen lấy ra bình sứ trong tay Ngô Chính Lễ, nhét trở lại cổ tay áo, mũi chân đá vào cổ Ngô Chính Lễ, Ngô Chính Lễ mềm nhũn xoay sang một bên, hô hấp đều đều rồi không có bất kỳ phản ứng gì nữa.

Người giày đen cười một tiếng xoay người ra khỏi phòng giam, đôi giày đen từng bước từng bước đi vào bóng tối.

Một lát sau, trong phòng giam lại vang lên tiếng bước chân, ngục thừa cầm đèn lồ ng dẫn đường, Lăng Chi Nhan và Hạ Trường Sử vội vàng đi vào.

Ngục thừa: "Ta thấy mắt Ngô Chính Lễ chuyển động, hẳn là sẽ nhanh tỉnh lại thôi nên vội vàng mời hai vị đại nhân tới hỏi án... hả?"

Ngục thừa nhìn thấy Ngô Chính Lễ ngửa mặt nằm trong phòng giam, vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa lao, kéo hai cái gọi vài tiếng, sau đó lại dán vào ngực Ngô Chính Lễ nghe, gãi đầu: "Kỳ lạ ghê."

Hạ Trường Sử: "Có gì không ổn sao?"

Ngục thừa đứng dậy ôm quyền: "Hồi bẩm Hạ Trường Sử, Ngô Chính Lễ hô hấp bình thường, tim đập bình thường, thoạt nhìn hẳn là đang ngủ, nhưng mà lại không kêu tỉnh được."

Lăng Chi Nhan nhướng mày đi vào phòng giam vén áo bào ngồi xổm xuống, ngón tay dán vào cổ Ngô Chính Lễ đo mạch đập, lại bảo Ngục thừa bưng chén nước hắt lên mặt Ngô Chính Lễ, hai mắt Ngô Chính Lễ vẫn nhắm nghiền không hề có phản ứng, Lăng Chi Nhan véo cằm Ngô Chính Lễ, một tay quạt gió ngửi ngửi, sắc mặt thay đổi: "Trong miệng hắn có mùi lạ, bị người ta hạ thuốc rồi!"

Hạ Trường Sử: "Gì cơ?!"

Ngục thừa kinh hãi thất sắc: "Sao, sao có thể, vừa rồi còn bình thường mà!"

"Vừa rồi có ai tới đây?" Lăng Chi Nhan hỏi.

Ngục thừa mồ hôi lạnh đầm đìa: "Trì thái thú nghiêm lệnh, vụ án Ngô Chính Lễ liên quan trọng đại, nhất định phải trông coi nghiêm ngặt, không có thủ lệnh của Trì thái thú thì không ai được đến thăm. Huống chi ta vừa mới đi ra ngoài đón hai vị đại nhân, rời đi còn chưa đến một khắc đồng hồ, nha lao này chỉ có một lối ra vào, lúc chúng ta đến căn bản không nhìn thấy người nào cả!"

"Đừng nói nữa, mau xem người có còn cứu được không đi?" Hạ Trường Sử kêu lên.

Lăng Chi Nhan mở mí mắt Ngô Chính Lễ ra nhìn thử nhíu mày: "Mau mời đại phu... không, mau mời Phương ngỗ tác tới đây!"

Ngục thừa cầm đèn lồ ng chạy như điên ra ngoài.

Lăng Chi Nhan lấy đuốc từ bên ngoài phòng giam, đi một vòng quanh nhà giam, lại cầm khóa đồng đặc chế trên phòng giam quan sát một lúc lâu, nhíu chặt mày.

Dưới ánh lửa sáng rực, tư trực Đại Lý tự mặt mày sắc bén, giống như bức tượng kim cang tức giận trong chùa miếu, Hạ Trường Sử chẳng dám thở mạnh chỉ có thể đứng né ở một bên.

Rất nhanh, ngục thừa đang mang Phương Khắc đến.

Phương Khắc vội bắt mạch, lại lấy ngân châm lần lượt đâm vào mấy đại huyệt của Ngô Chính Lễ, nhưng Ngô Chính Lễ vẫn không hề phản ứng, Phương Khắc tặc lưỡi: "Là thuốc giả chết."

Lăng Chi Nhan: "Thuốc giả chết là gì?"

Hai tay Phương Khắc vội lục lọi trong rương gỗ lớn: "Thuốc chết giả còn được gọi là kim thiền thoát xác, sau khi uống vào có thể làm cho hơi thở biến mấy giống như chết vậy. Dược hiệu có thể kéo dài từ mười đến mười hai canh giờ, hết dược hiệu thì hô hấp và tim sẽ hồi phục, người chết có thể được phục sinh."

Lăng Chi Nhan: "Nhưng hô hấp và tim của Ngô Chính Lễ vẫn đập như thường, chỉ giống như là hôn mê bất tỉnh."

"Bởi vì hắn dùng một nửa lượng thuốc, sau khi dùng xong tim đập hô hấp như thường, mất đi ý thức, giống như ngủ thiếp đi, nhưng mà..." Phương Khắc lấy ra một ống da dài rộng bằng hai ngón tay, dài ba thước, và một thứ giống như móng ngựa: "Từ lúc đó đến sau này sẽ ngủ mãi không tỉnh, không cách nào ăn uống, cuối cùng sẽ bị chết đói."

Lăng Chi Nhan và Hạ Trường Sử kinh hãi.

"Cũng may hắn uống thuốc giả chết chưa lâu, còn cứu được." Phương Khắc nói với ngục thừa: "Gọi hai ngục tốt tới giúp đỡ."

Một ngục tốt đè hai chân Ngô Chính Lễ lại, một ngục tốt đè hai tay Ngô Chính Lễ, Phương Khắc đè cằm Ngô Chính Lễ, dùng "móng ngựa" cố định miệng Ngô Chính Lễ lại, bảo Ngục thừa hỗ trợ cố định cổ Ngô Chính Lễ, rồi cầm lấy ống da nhét vào cổ họng Ngô Chính Lễ, hai tay và chân Ngô Chính Lễ bắt đầu run rẩy, sắc mặt hai ngục tốt không tốt lắm, mặt ngục thừa trắng bệch, thầm nghĩ rốt cuộc là hình phạt gì đây, đáng sợ quá.

Khi Ống da lọt vào cổ họng Ngô Chính Lễ hơn một thước, Phương Khắc bèn lấy từ trong rương gỗ lớn ra một bình sứ dài, đổ chất lỏng trong bình vào trong ống da, Ngô Chính Lễ cả người run bật lên, cả người điên cuồng co giật, bốn người căn bản không áp chế được, Lăng Chi Nhan vội vàng tiến lên hỗ trợ đè chặt bả vai Ngô Chính Lễ, nhưng vào lúc này, ánh mắt Phương Khắc chợt lóe lên, hét lớn một tiếng "Buông tay, tránh ra!", đột nhiên hắn rút ống da ra, Ngô Chính Lễ cả người nhào về phía trước, ọe một tiếng phun hết mật xanh mật vàng dưới đất.

Ngục tốt và Ngục thừa cũng nôn ọe theo, Hạ Trường Sử dùng tay áo che miệng, sắc mặt trắng bệch, Lăng Chi Nhan bịt mũi cố nén cơn buồn nôn, chỉ có Phương Khắc sắc mặt vẫn như thường kéo Ngô Chính Lễ sang một bên, cẩn thận kiểm tra một lần, gật đầu: "Nôn ra tám phần rồi, rất tốt."

Hạ Trường Sử: "Phương pháp giải độc này quả thực chưa từng nghe thấy, dám hỏi Phương ngỗ tác là cần chú ý gì không?"

"Chú ý cái rắm. Trước kia ta thấy nông nhân dùng phương pháp tương tự rửa dạ dày cho súc vật bị trúng độc." Phương Khắc xắn tay áo lên, tát một cái vào mặt Ngô Chính Lễ, Hạ Trường Sử sợ tới mức run rẩy: "Vẫn chưa có cơ hội thí nghiệm trên người... kỳ lạ, sao còn không tỉnh?"

Phương Khắc lại tát mạnh vào mặt Ngô Chính Lễ bốn năm cái, mặt Ngô Chính Lễ sưng lên, Phương Khắc cũng mệt xỉu, Ngô Chính Lễ hừ hai tiếng nghiêng đầu ngã xuống đất.

Hạ Trường Sử: "Phương, Phương ngỗ tác... Hắn sẽ không..."

Ngươi đã giết hắn chết, phải không?

Phương Khắc lại lấy ra một bình sứ, đổ chất lỏng bên trong vào trong miệng Ngô Chính Lễ: "Người này tuy rằng sống như súc vật, nhưng thân thể dù sao vẫn là con người, phỏng chừng phải ngất vài ngày."

Hạ Trường Sử: "..."

Vừa rồi hình như hắn nghe thấy vị Phương ngỗ tác này dùng gương mặt cực kỳ nghiêm túc mắng người thì phải.

Lăng Chi Nhan nhíu mày: "Vài ngày sao..."

"Không chết là tốt rồi. Sáu canh giờ sau cho hắn uống một ít nước, nếu không thì cũng chẳng sống được vài ba ngày đâu." Phương Khắc vác rương gỗ lớn đứng lên, đi đến bên cạnh Lăng Chi Nhan, thì dừng bước thấp giọng nói: "Trong khoang miệng Ngô Chính Lễ không có bất kỳ tổn hại gì, chứng tỏ thuốc chết giả này là do hắn tự uống."

Lăng Chi Nhan: "Trên người Ngô Chính Lễ cũng không có bình chứa thuốc giả, hẳn là có người lấy đi rồi, người lấy bình thuốc là người đưa thuốc cho hắn."

Phương Khắc: "Hoặc là hắn biết mình uống cái gì nên một lòng muốn chết, hoặc là hắn bị người khác lừa."

Ánh mắt Lăng Chi khẽ run lên: "Dù là tình huống gì thì người đưa thuốc hẳn là người Ngô Chính Lễ cực kỳ tin tưởng."

*

Tiểu kịch trường:

Sau khi đoàn người Hoa tham quân chậm rãi rời khỏi hàng vải Ngô thị thì Dư chưởng quỹ kinh hồn đã ngã ngồi trên mặt đất, cả người đầy mồ hôi.

Dự cảm của hắn đúng rồi, sổ sách kia quả nhiên đã cứu hắn một mạng.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, đoàn người ngược ánh sáng đi vào hàng vải, kẻ cầm đầu thế mà lại là gia chủ Ích Đô Hoa thị, Hoa Nhị Mộc.

Dư chưởng quỹ kinh ngạc nhìn Hoa Nhị Mộc thảnh thơi đi dạo một vòng trong hàng vải, tìm một chỗ trống để ngồi xuống, ra ý bảo gã sai vặt đi theo đưa trà lên rồi nhấp một ngụm, nói:

"Dư chưởng quỹ đúng không, ta thấy cửa hàng này của ngươi xử lý không tệ, không bằng hợp tác với Hoa thị ta đi?"

Dư chưởng quỹ choáng váng hồi lâu rồi ngồi bật dậy, ân cần tiến lên nở nụ cười tươi: "Nguyện nghe tường tận."