Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 185: Dạ Yến Ở Tán Hoa Lâu




Giờ dậu ba khắc, hoàng hôn mờ mịt.

Các nha lại đứng trên bậc thang dài bằng gỗ lim cao cao, treo từng chiếc đèn lồ ng trên cột đèn bên đường, ánh đèn quanh quẩn từ trong sương mù rồi b ắn ra ngoài. Chợ đêm Cẩm Giang tựa như được khoác lên mình một lớp sa y như mộng như ảo.

Lâm Tùy An ngồi trong xe ngựa hắt hơi một cái.

Lăng Chi Nhan cũng hắt hơi một cái, Phương Khắc lại hắt hơi một cái, Cận Nhược cũng hắt hơi một cái.

Bốn người xoa mũi, đầu đầy vạch đen nhìn về phía người khởi xướng.

Hoa Nhất Đường nghiêng ngả dựa vào đệm thêu vàng, thỉnh thoảng phe phẩy quạt, tầng tầng lớp lớp áo trải đầy nửa chiếc xe ngựa, bên hông đeo một túi cầu thơm lay động theo xe ngựa kêu leng keng.

Ánh đèn được rèm trúc lọc chiếu vào mặt anh, da thịt như ngọc, đồng tử lưu quang, lông mi khẽ động, tỏa sáng như sao.

Hoa Nhất Đường mặc bộ này rất cầu kỳ... đương nhiên, mỗi bộ tư phục của hắn đều rất cầu kỳ, thế nhưng hôm nay còn khoa trương hơn... vì muốn cho công tử ăn chơi trác tác đệ nhất Dương Đô được uy phong dự tiệc, Mộc Hạ phải vắt hết đầu óc mình ra.

"Áo yên tĩnh lưu thủy" đặc biệt có lớp lụa thất trọng tuyết, "giày tự tại phi hoa" điểm đặc biệt là đạp vân vô ngân, "Trâm mạc khinh hàn phỉ thúy" giống tựa như xuân ý trèo lên búi tóc, túi hương có tên là "Vô biên ti vũ tế như sầu", giống như mưa đầu xuân, mảnh mai kéo dài, vô biên vô hạn, dùng quạt "Hiểu Nguyệt" đẩy sóng thổi hai cái, hương thơm trải dài, sặc chết người.

Bốn người trên xe là những nạn nhân đầu tiên, dọc đường liên tục hắt hơi lau nước mũi. Sự ghét bỏ của Phương Khắc đối với Hoa Nhất Đường đạt tới đỉnh điểm trước nay chưa từng có, mấy lần định rắc phấn thối trong bình sứ trong tay lên người Hoa Nhất Đường rồi nhưng vì đại cục mà nhịn xuống.

Dạ yến hôm nay không giống như trước kia, người tổ chức là gia chủ Tô Phi Chương của Tô thị Tùy Châu, mời gia chủ của tám đại thế gia Ích Đô (Ngô Chính Lễ vào ngục, không thể đến được), ngoài ra còn có Ích Đô thái thú Trì Quý, Trường Sử Hạ Nhậm, tư trực Đại Lý tự Lăng Chi Nhan, đương nhiên, khách quý trong khách quý thất nhiên đương nhiên là Hoa Tứ Lang của Dương Đô Hoa thị, cùng với Tịnh Môn Lâm Tùy An.

Địa điểm yến hội vốn nằm ở nhà cũ Tô thị, nhưng bởi vì có quá nhiều người được mời đến nên tạm thời đổi thành Lầu Tán Hoa bên bờ sông Cẩm Giang.

Dọc theo chợ đêm Cẩm Giang đi về hướng đông, từ xa có thể nhìn thấy mái hiên sáu tầng màu đỏ đứng sừng sững dưới bầu trời xanh thẳm, đèn đuốc huy hoàng, toàn thân sáng ngời, tựa như như quỳnh lâu ngọc vũ từ thiên giới rơi vào nhân gian, cảnh tượng thật là rung động. Nghe nói từ trên không trung nhìn xuống, sáu tầng mái hiên từng tầng từng tầng giống như cánh hoa nở rộ, cho nên nơi này mới được đặt tên là Lầu Tán Hoa.

Trên quảng trường lớn dưới lầu Tán Hoa, có đủ các loại xe ngựa hoa lệ đang đậu, ngựa lông màu bóng loáng, gã sai vặt phụ trách dẫn đường ăn mặc gọn gàng, mi thanh mục tú, ngôn ngữ hành vi đúng mực, đặt ở hiện đại thì ít nhất là tiêu chuẩn nhà hàng sáu sao.

Xe ngựa Hoa thị treo chuông vàng logo hoa thị, vừa vào bãi đỗ xe đã nhận được sự phục vụ ân cần của ba gã sai vặt dẫn đường, dẫn Mộc Hạ đỗ xe đến vị trí VIP tôn quý gần cửa lớn nhất, chưởng quầy Lầu Tán Hoa phụ trách dẫn đường đã chờ ở cửa lớn từ sớm, cười xán lạn cung kính mời Nhất Đường và đoàn người tiến vào.

Tối nay là Tùy châu Tô thị bao lầu cho nên không chiêu đãi khách bên ngoài, mọi người có thể dọc theo cầu thang đi một vòng tròn lên tầng cao nhất. Thiết kế cầu thang của Lầu Tán Hoa khác với lầu Trương Nghi, lộ tuyến vừa nhìn đã biết, phong cách đơn giản hào phóng, tầng một, tầng hai là đại sảnh tiếp đãi khách vãng lai, bắt đầu từ tầng ba chính là nhã tọa và phòng riêng tương đối bí mật.

Thiết kế tầng cao nhất lại càng độc đáo, xây theo hình đình các bát giác, tất cả cửa sổ đều có thể mở rộng, tương đương với một đài cao rộng lớn với mái nhà, đứng ở giữa các nhìn quanh một vòng thì có thể ngắm nhìn toàn cảnh Thành Ích Đô từ các phương hướng khác nhau, sống Cẩm Giang như đai ngọc, chợ đêm như rồng lửa, đèn đuốc vạn nhà tựa như sao trời rơi xuống biển mây ôm gió sông vào lòng, vạn trượng non nước hào tình vô hạn.

Nếu là ngày thường, cảnh trí hiếm gặp như thế Lâm Tùy An ắt hẳn phải thưởng thức một hồi rồi check-in bằng việc nhờ Hoa Nhất Đường vẽ cho cô một bức tranh du lịch, nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy Tô Ý Uẩn nghênh đón ở cửa, nên tâm trạng chẳng còn hứng thú gì nữa cả.

Tô Ý Uẩn hôm nay mặc một bộ áo dài màu nhạt, trên vai thêu một cây hoa sen, dung mạo tuấn tú nhã nhặn, nụ cười dịu dàng, khác hoàn toàn với cái dáng vẻ điên rồ tranh đoạt chợ đêm Cẩm Lý ngày hôm trước với Tịnh Môn.

"Hoa tham quân, Lâm nương tử, Lăng Tư Trực, Cận môn chủ, Phương ngỗ tác, mấy vị có thể dành thời gian đến, Tô thị quả nhiên rồng đến nhà tôm!" Vẻ mặt Tô Ý Uẩn cực kỳ thân thiện, giơ tay lên muốn vỗ vai Hoa Nhất Đường thì Hoa Nhất Đường nhanh chóng lắc hai cái quạt, hương thơm xộc tới là Tô Ý Uẩn hắt hơi một tiếng kinh thiên động địa, Hoa Nhất Đường trượt một cái nghiêng người tránh tô Ý Uẩn đi vào đại môn, chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái.

Lâm Tùy Bình bình thản: Khó trách hôm nay con hàng này lại dùng mùi hương sặc sụa như vậy, thì ra là có tác dụng trừ tà.

Lăng Chi nhan giả vờ phúc hậu không phát hiện Tô Ý Uẩn, Lâm Tùy An tặc lưỡi, Cận Nhược trợn mắt, Phương Khắc mắt không chớp đi theo vào. Khóe mắt Tô Ý Uẩn giật mạnh một cái.

Trong gian phòng đã bố trí thỏa đáng, góc đông nam là nhạc nhân thổi sáo đàn hát, nam nữ hầu hạ quần áo diễm lệ bưng khay rượu bước đi nhanh chóng xuyên qua đám người, bốn hàng bàn ngồi trên được xếp chỉnh tề, trên bàn đã chuẩn bị xong bát đũa trà, chỉ là chưa bê đồ ăn lên, mọi người cũng chưa ngồi xuống mà đang đi lại xung quanh, ai nấy đều mặc áo gấm hoa phục, đầu dầu mặt phấn, tay bắt mặt mừng nhiệt tình thoải mái tán gẫu, ánh nến sáng rực chiếu khuôn mặt tươi cười của mỗi người, nhìn giống như một đống thịt.

Hoa Nhất Đường vừa vào sân đã trở thành sự tồn tại được vạn người chú ý, hơn nữa Hoa Nhị Mộc còn lớn tiếng hét lên thật lớn "Tứ gia gia!" rồi chạy tới, ánh mắt mọi người cũng đồng loạt bắn tới như kim châm, lông tơ Lâm Tùy An dựng hết cả lên, cảnh tượng này đối với một đứa sợ xã hội như cô thì có thể so với địa ngục, đang muốn lui về phía sau thì lại phát hiện Phương Khắc đã trốn ở phía sau cô rồi.

Lâm Tùy An: Phương đại phu, ngươi như thế là không phúc hậu đâu!

Ngươi không phúc hậu hơn nữa chính là Cận Nhược, trong nháy mắt đã không thấy người đâu.

Nhìn thấy đám người như sói như hổ muốn nhào tới, thì vào lúc này Hoa Nhất Đường đã nghiêng người nửa bước, chặn tầm mắt Lâm Tùy An lại nghiêng đầu cười nói: "Ngươi và Phương đại phu tìm chỗ nghỉ ngơi đi."

Lâm Tùy An như được đại xá, kéo Phương Khắc chạy nhanh như chớp, Lăng Chi Nhan cũng muốn chạy lắm nhưng Trì thái thú và Hạ Trường Sử đột nhiên xông lên, hai người chia ra kéo Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan, Hạ Trường Sử tự dùng thân phận trưởng bối giới thiệu cho Lăng Chi Nhan mấy vị lão bằng hữu, Trì thái thú mặt mày hồng hào, nước miếng tung bay giới thiệu Hoa Nhất Đường với mấy thế gia quý tộc.

Hoa Nhất Đường trưng khuôn mặt tươi cười không thể bắt bẻ, trái phải hàn huyên, khuôn mặt tươi cười của Lăng Chi Nhan có hơi cứng ngắc, cũng may kinh nghiệm phong phú cũng coi như đối phó có chừng mực.

Phương Khắc tìm một vị trí trong góc, an ổn ngồi xuống, tuy rằng hắn mặc áo đỏ bắt mắt nhưng khí chất quá đáng sợ, chỉ chốc lát thôi mà trong vòng ba thước đã trở nên thanh tịnh, không ai dám quấy nhiễu, Lâm Tùy An cũng muốn tiến lại gần dính chút ánh sáng nhưng Cận Nhược lại đột nhiên xuất hiện, túm lấy Lâm Tùy An đến một hướng khác.

"Sư phụ, đoán xem ta đã thấy ai?"

Lâm Tùy An theo hướng của Cận Nhược nhìn qua thì không khỏi nhướng mày.

Tư binh tham quân Ngô Chính Thanh và một nữ tử ngồi đối diện thao thao bất tuyệt nói cái gì đó.

Ngô Chính Thanh hôm nay mặc thường phục màu xanh bách hợp, đầu đội khăn quấn, đeo ngọc bội, râu cạo rất sạch sẽ, xem ra là rất chú ý ăn mặc, nữ tử ngồi đối diện hắn từ hướng này chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, mặc váy màu hoa huệ, khoác áo choàng màu lam nhạt, búi tóc cao, trang sức tóc tai rất đơn giản, chỉ gắn một cây trâm trân châu thuần khiết.

Lăn lộn với Hoa Nhất Đường lâu, Lâm Tùy An tốt xấu gì cũng coi như là có vài phần nhãn lực, trân châu trên trâm nữ tử sáng bóng mượt mà, hiển nhiên là hàng thượng phẩm hải châu, giá trị không nhỏ, nói vậy thân phận e là cũng không tầm thường.

"Nữ tử kia là con gái duy nhất của gia chủ Lưu thị thành Tây, Lưu Thanh Hi, năm nay hai mươi tuổi, chưa kết hôn, Lưu gia chủ bệnh tật lâu năm, gia nghiệp Lưu gia toàn bộ đều là Lưu Thanh Hi xử lý, nhiều năm qua phát triển rất tốt, tộc nhân Lưu thị rất tôn kính nàng, căn bản đã định nàng là gia chủ Lưu thị đời kế tiếp." Cận Nhược thấp giọng nói: "Hôn sự của gia chủ tương lai Lưu thị, ước chừng chỉ có hai con đường, hoặc là ở rể, hoặc là liên hôn với các thế gia khác, ta phỏng chừng Ngô Chính Thanh là đang hướng về phía liên hôn."

Lâm Tùy An kinh ngạc: "Ngô Chính Thanh? Liên hôn?"

"Ngô Chính Lễ vừa vào ngục, Ngô gia đã loạn lên, hôm nay mấy vị lão giả trong tộc Ngô thị đã đi bái phỏng Ngô Chính Thanh, hình như là cố ý nâng đỡ Ngô Chính Thanh lên làm gia chủ đời kế tiếp."

Lâm Tùy An há hốc miệng.

Ngô Chính Lễ vào ngục chỉ mới mấy canh giờ, mà Ngô thị đã chọn xong người kế nhiệm rồi, có mài dao giết lừa cũng không nhanh như vậy chứ?

Cận Nhược cười ranh mãnh: "Nên nói là phòng ngừa chu đáo hay là sớm có dự mưu đây?"

Thật thú vị.

Lâm Tùy An và Cận Nhược liếc nhau, yên lặng đến hai chỗ trống bên cạnh ngồi xuống, dựng thẳng lỗ tai lên.

Ngô Chính Thanh: "Nghe nói Lưu nương tử rất có nghiên cứu đối với thư pháp, không biết Ngô mỗ có thể thỉnh giáo một hai hay không?"

Lưu Thanh Hi: "Ngô tham quân quá lời rồi, ta chỉ là ngày thường thích viết chữ, không thể nói nghiên cứu gì cả. Tài tử thế gia ngày nay đông đúc, Ngô tham quân sao không trò chuyện nhiều với bọn họ thử?"

Cận Nhược nháy mắt: "Có vẻ như vị Lưu nương tử này không quá thích Ngô tham quân nhỉ."

Lâm Tùy An nhướng mày: "Đâu chỉ không thích, đây là đã ra lệnh tiễn khách rồi."

Nhưng Ngô Chính Thanh dường như không nghe ra, lại tiếp tục nói: "Ngô mỗ cho rằng, viết chữ quan trọng nhất là đoan nhã, nét bút có quy tắc, bỏ chữ thành khuôn, chỉnh tề ngay ngắn mới là chính thống. Lưu nương tử cảm thấy thế nào?"

Lưu Thanh Hi bưng chén trà nhấp một ngụm, không nói gì.

Cận Nhược: "Ý là gì?"

Lâm Tùy An gãi ót: "Nghe như đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói Lưu nương tử không tuân thủ quy củ?"

Ngô Chính Thanh: "Cái gọi là nét chữ nét người, xem chữ một người thì có thể hiểu được lòng người, Ngô mỗ từng may mắn được nhìn thấy chữ của Lưu nương tử, dịu dàng xinh đẹp, nhưng không đủ đoan chính, chứng tỏ Lưu nương tử căn cơ không vững, chấp bút không ổn, đây là vấn đề thường thấy của nữ tử nghiên cứu thư pháp, bởi vì nữ tử thân hình nhỏ, lực cánh tay không đủ, cho nên chữ dưới ngòi bút của nữ tử thường chỉ có hình, không có cốt, luyện tiếp như thế chỉ e là phí công, chỉ có mất chứ không được gì."

Cận Nhược: "Lần này ta nghe hiểu, Ngô Chính Thanh là nói đương gia Lưu thị là nữ tử, căn cơ không vững."

Lâm Tùy An: "Không thể không nói, cách Ngô Chính Thanh nói chuyện thật đáng ghét."

Cận Nhược đồng ý sâu sắc: "Còn đáng ghét hơn tên họ Hoa."

Lưu Thanh Hi buông chén trà xuống: "Không biết Ngô tham quân có cao kiến gì?"

Ngô Chính Thanh đắc ý cười nói: "Ngô mỗ thuở nhỏ bái danh sư luyện chữ đã hơn mười năm, rất có trình độ, nếu Lưu nương tử không chê thì Ngô mỗ nguyện ý tự kiến nghị, đến cửa chỉ đạo miễn phí cho Lưu nương tử, đương nhiên, nếu Lưu nương tử nguyện ý thì cũng có thể đến tổ trạch Ngô thị ta, Ngô mỗ chắc chắn quét giường chờ đợi, người thấy thế nào?"

Cận Nhược: "Lời này nghe gớm thế."

Lâm Tùy An: "..."

Gớm hơn nữa chính là khẩu khí và biểu cảm của hắn, tự cho mình là đúng, dầu mỡ đến cực điểm. Nhất là khi nói bốn chữ "Quét giường chờ đợi", ánh mắt thật sự rất hèn mọn... Lâm Tùy An nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Chính Lễ, hắn cũng dùng ánh mắt như thế đánh giá mình.

Lưu Thanh Hi hít sâu một hơi, ngồi thẳng người: "Từ ba tuổi ta đã chấp bút luyện chữ, năm tuổi bái Tung Sơn Nhan Khanh đạo trưởng làm sư phụ, hiện giờ đã mười lăm năm, ngày ngày nghiên cứu, chưa bao giờ có nửa phần lười biếng. Thư pháp sư môn ta tuân theo phương pháp uyển chuyển, trong cương có nhu, trong vuông có tròn, trong thẳng có cong, khắp nhà Đường không ai không nghe biết. Bức "Đại bi" của ân sư, nét chữ khí khái uy vũ, lại không mất đi sự khéo léo tiêu sái, từng được thánh thượng chính miệng khen ngợi "phá cũ nát lập mới, tuyệt không sợ hãi", còn nói là "Chữ thịnh Đường, chữ bách dân". Lưu mỗ bất tài, một bài "Tứ tiết khí luận" cũng được chọn vào Quốc Tử Giám để học sinh sử dụng." Dừng một chút: "Không biết Ngô gia chủ có tác phẩm gì, có thể để Lưu mỗ tận mắt chiêm ngưỡng không?"

Mặt Ngô Chính Thanh cứng đờ.

Cận Nhược vỗ đùi: "Ôi trời ơi, ta mắc cỡ giùm Ngô Chính Thanh luôn."

Lâm Tùy An cười thầm: Định khoe giàu nhưng gặp ngay chủ tịch, Ngô Chính Thanh lần này đúng là đá trúng cửa sắt, lại còn đá rất vang.

Ngô Chính Thanh ho khan hai tiếng, thay đổi tư thế: "Lưu nương tử năm nay đã hơn hai mươi tuổi rồi phải không? Tộc nhân Lưu thị chẳng lẽ chưa từng lo lắng đến chung thân đại sự của Lưu nương tử?"

Giọng điệu Lưu Thanh Hi không tốt lắm: "Ngô tham quân nói như vậy là có ý gì?"

Thân thể Ngô Chính Thanh hơi nghiêng về phía trước, lại treo khuôn mặt tươi cười đầy dầu mỡ: "Nữ tử làm Đương Gia quả thực vất vả, cho nên vẫn lui về ở nội trạch thờ chồng dạy còn mới thoải mái, Ngô gia mặc dù không tính là giàu có nhất nước, nhưng cũng tính là phú hào một phương, rất xứng đối với Lưu thị." Hắn thấp giọng xuống, càng dựa càng gần: "Ngô mỗ vừa gặp Lưu nương tử đã thấy như đang quan biết từ lâu, cực kỳ ái mộ..."

"Rắc!"

Một chiếc đũa từ trên trời giáng xuống, cắm thẳng vào chiếc bàn sâu hơn một tấc, làm cả mặt bàn rung rinh.

Ngô Chính Thanh hoảng sợ biến sắc, bất ngờ nhảy dựng lên: "Ai...!"

Lâm Tùy An đứng ở phía sau Lưu Thanh Hi, tay phải xoay một chiếc đũa, biểu cảm như cười như không.

Phản ứng đầu tiên của Ngô Chính Thanh là kẹp chặt hai chân, lui ra sau nửa bước: "Lâm nương tử, Ngô mỗ đang thương lượng chuyện quan trọng với Lưu nương tử, ngươi..."

"Chỉ tán gẫu qua loa thôi, nào có chuyện quan trọng gì." Lưu Thanh Hi cười khẽ một tiếng đứng lên, thi lễ với Lâm Tùy An: "Vị này hắn là Lâm nương tử của Tịnh Môn nhỉ, Thanh Hi xin được bái kiến."

Lúc này Lâm Tùy An mới thấy rõ gương mặt Lưu Thanh Hi, đôi môi lạnh nhạt, khí chất trầm tĩnh, vừa thấy đã khiến người ta sinh hảo cảm.

Lưu Thanh Hi cũng đang quan sát Lâm Tùy An, nghe đồn Lâm Tùy An lấy một địch trăm, nhưng bản thân thoạt nhìn chỉ là một tiểu nương tử mười bảy mười tám tuổi, áo đen tóc đen, mày dài mắt phượng, thân hình thẳng tắp, tư thế oai hùng.

"Ngô tham quân, lâu ngày không gặp." Cận Nhược ôm bả vai Ngô Chính Thanh.

Ngô Chính Thanh khinh thường hất Cận Nhược ra: "Cận thiếu môn chủ, ta không quen ngươi!"

"Ngô tham quân, không phải ngươi đang cáo bệnh ở nhà sao?" Hoa Nhất Đường mang theo mùi hương hoa nồng đậm đầy người phe phẩy quạt đi lại, đôi mắt xinh đẹp đánh giá Ngô Chính Thanh từ trên xuống dưới: "Sắc mặt Ngô tham quân thoạt nhìn không tốt lắm, sao không nghỉ ngơi nhiều thêm một chút..." Nói đến đây, tựa như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó lại à một tiếng, lấy quạt che miệng chớp đôi lông mi thật dài: "Chẳng lẽ là... Bệnh kín của Ngô gia quân lại nặng thêm rồi?"

Cận Nhược: "Phụt!"

Mặt Ngô Chính Thanh xanh mét: "Hoa tham quân, chớ nói lung tung!"

"Ôi chao, là Hoa mỗ lỡ lời." Hoa Nhất Đường hạ thấp giọng, tiến lên: "Ngô tham quân yên tâm, ta và ngươi cùng làm quan, Hoa mỗ chắc chắn sẽ giữ bí mật cho ngươi, chỉ là loại bệnh này sợ nhất là kiêng kị y thuật, hẳn phải chữa trị sớm mới đúng!"

Ngô Chính Thanh thẹn quá hóa giận: "Hoa Nhất Đường! Nếu ngươi còn dám..."

"Ngàn vạn lần đừng học đường huynh Ngô Chính Lễ của ngươi, cứ kéo dài mãi cuối cùng lại biến thành bệnh nan y!" Hoa Nhất Đường cười nói.

Sắc mặt Ngô Chính Thanh khẽ biến, há miệng không nói thêm chữ nào, rồi phất tay áo rời đi.

Ngô Chính Thanh này quả nhiên rất khả nghi. Lâm Tùy An thầm nghĩ.

Hoa Nhất Đường liếc theo bóng lưng Ngô Chính Thanh, xoay người ôm quyền thi lễ với Lưu Thanh Hi: "Hoa gia Tứ Lang bái kiến Lưu nương tử."

Lưu Thanh Hi cung kính đáp lễ, trong lòng rất là kinh ngạc, công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô nổi danh khắp chốn, vốn tưởng rằng là một nam nhân hèn mọn béo mỡ, không ngờ lại là thiếu niên anh tuấn minh diễm như vậy, nhất là thân y phục này... Lưu Thanh Hi so sánh cách ăn mặc của mình với Hoa Nhất Đường, thở dài lẩm bẩm nói: "Không hổ là Hoa gia Tứ Lang, tự thẹn không bằng."

Hoa Nhất Đường vừa nghe thì cực kỳ đắc ý, phe phẩy quạt hai cái: "Có nghe thấy không, ngay cả Lưu nương tử ổn trọng khí phách cũng khen ta xinh đẹp!"

Cận Nhược: "Ọe..."

Lưu Thanh Hi khiếp sợ đến mức tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra.

Lâm Tùy An cố nhịn không cười ra tiếng, hắng giọng hỏi: "Sao ngươi lại đi một mình? Lăng Tư Trực đâu?"

"Lăng Lục Lang không phúc hậu chút nào." Hoa Nhất Đường hừ một cái nói: "Tìm cớ trốn đi tiểu, vứt một mình ta vào đám lão nam nhân kia nghe bọn họ khoe khoang, quả thực khó chịu."

Cận Nhược nhìn lướt qua đống người: "Cho nên ngươi cũng chạy đi, ném cháu trai Hoa Nhị Mộc của ngươi vào đó?"

Hoa Nhất Đường cười tủm tỉm: "Hoa Nhị Mộc vui vẻ không thấy mệt, Hoa mỗ tự cho mình là vẻ đẹp trưởng thành."

Mọi người đang tán gẫu thì trong đường đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người chuyển hướng về phía cửa lớn.

Chỉ thấy đoàn người đó chậm rãi đi vào đình các, đứng đầu là một nam tử hơn năm mươi tuổi, mặc trường bào rộng bằng gấm Thực, tóc mai màu muối tiêu, ánh mắt tinh xảo, mặt mày có năm phần giống với Tô Ý Uẩn bên người.

Bên kia là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, khoác trang phục màu xanh đen, hai tay đeo da màu đen bảo vệ cổ tay, xương gò má cao vút, mặt mày xảo quyệt, gót chân đi không chạm đất, hiển nhiên là có võ công.

"Vị ở giữa chính là gia chủ Tô thị Tùy Châu, Tô Phi Chương." Cận Nhược thấp giọng nói: "Võ nhân bên cạnh là minh chủ Ngũ Lăng Minh, Ô Thuần."

*

Tiểu kịch trường:

Phương Khắc trong góc ngáp một cái: Rốt cuộc khi nào mới có cơm ăn?