Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 200: C200: Rảnh cũng rảnh quá hay là đi xem thử






NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 200: Rảnh cũng rảnh quá, hay là đi xem thử

Ngô Đạt gần đây có hơi lo lắng.

Hắn nhặt được cái chứ nha bộ đầu của thành Ích Đô, bộ đầu tiền nhiệm Ngô Chính Thanh là một người có năng lực, sau khi bắt được sát nhân hoa đào danh chấn Nhà Đường, một bước thăng lên tham quân phủ Tư Pháp Ích Đô, cho nên mới trống ra cái vị trí này.

Thế lực thế gia thành Ích Đô bị cắt đứt, các môn phái giang hồ rồng rắn hỗn tạp, nếu không có bối cảnh thế gia đại tộc làm hậu thuẫn thì căn bản không thể ngồi vững vào vị trí này. Vốn có mấy ứng cử viên, nhưng cũng không biết là do thế lực khắp nơi giằng co quá ghê gớm hay là như thế nào, chỉ trong ba năm đã thay đến tám bộ đầu, cuối cùng củ khoai lang nóng bỏng này lại rơi vào trên đầu "ba không" là Ngũ Đạt hắn.

"Ba không", có nghĩa là: không có nền tảng giang hồ, không có nền tảng thế gia, không có bối cảnh quan trường.

Mười năm trước, Ngũ Đạt kế thừa nghề của cha làm bộ khoái, a gia tận tụy làm việc cả đời, đến chết cũng chỉ làm đến chức bộ khoái, Ngũ Đạt cho rằng cả đời hắn ước chừng cũng chỉ được như thế, ai ngờ có ngày hắn lại được trở thành bộ đầu.

Tất nhiên, bộ đầu này cũng không phải là một bộ đầu chân chính, mà chỉ là một "đầu săn thay thế", nói trắng ra là chức vụ tạm thời, có thể được thay thế bất cứ lúc nào. Khi Ngô Chính Thanh tạm thời làm chứ tham quân tư pháp thì hắn là con sâu ứng thanh(*) của Ngô Chính Thanh, tất cả đều nhờ các huynh đệ phủ nha nể mặt, nên mới miễn cưỡng làm tiếp được.

(*)kiểu sống hèn mọn, gọi dạ bảo vâng ấy ạ...

Tháng thứ năm sau khi Ngũ Đạt làm bộ đầu, Ích Đô nghênh đón một vị đại nhân vật, Dương Đô Hoa thị Hoa Tứ Lang, công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, từ huyện úy huyện Thanh Châu Thành kỳ tích thăng lên tham quân tư pháp thành Ích Đô.

Lúc nhận được lệnh điều chức này, Trì thái thú và Hạ Trường Sử vui vẻ phấn chấn, bắn pháo ăn mừng, thương lượng mấy đêm mới đưa ra một quyết định... xin Lâm Tùy An đi và Hoa tham quân đảm nhiệm chức vụ bộ đầu của phủ tư pháp Ích Đô.

Ngũ Đạt biết, chức "bộ đầu tạm thời" của mình đã làm xong rồi.

Hoa Thị Lâm nương tử ra mắt chưa đầy hai năm, sức mạnh đánh bại mấy cao thủ giang hồ, bao gồm nhưng không giới hạn ở Giang Dương đại đạo Đông Triều ở Dương Đô, thủ lĩnh Kim Vũ Vệ Thái Nguyên Khương thị Khương Trần, mãnh hổ Thái Nguyên Khương Đông Dịch, đệ nhất cao thủ phường cờ bạc Nam Hương phường chủ Bá Khắc Bố ở Quảng Đô, chiến tích mới nhất là chiến thắng quán chủ Huyền Thanh tán nhân của Thanh Châu Long Thần Quán và thủ hạ hơn trăm người, chiến lực đáng sợ, giang hồ độc nhất.

Ngũ Đạt cho rằng, tin đồn giang hồ ít nhiều cũng có chút phóng đại thành phần, nhưng cho đến ngày đó ở phố Cẩm Lý, sau khi hắn nhìn thấy Lâm Tùy An đại chiến với giáo chủ Tây Môn Dương của Đăng Tiên giáo thì đã coi nàng là người trời.

Thân thủ thế này thì đừng nói làm một bộ khoái phủ Ích Đô nho nhỏ, cho dù đến Đông Đô làm tướng quân cũng là dư dả.

Ngũ Đạt thậm chí cảm thấy, có thể làm một bộ khoái dưới tay Lâm nương tử cũng không tệ.

Nhưng mà, Lâm nương tử hình như lại chẳng có chút hứng thú gì với chức vụ Bộ Đầu này, Trì thái thú và Hạ Trường Sử cũng giống như đã quên không hề nhắc tới, hơn nữa còn có các vụ án mạng liên tiếp xảy ra nên việc này cứ thế bị gác lại.

Thần kỳ nữa là vị Hoa Tham Quân này lại lại giao trọng trách cho Ngũ Đạt, bảo hắn phụ trách công tác điều tra cơ sở của hai đại án mạng. Ngũ Đạt lần đầu tiên cảm thấy, chức bộ đầu này của hắn có chút thú vị, quan trọng hơn là, Hoa tham quân tính cách hào phóng, thỉnh thoảng phái Mộc Hạ và Tiểu Y Tháp đưa đồ ăn an ủi tới đây, đều là món ăn đứng đầu Trương Nghi Lâu, một bữa ăn phải bằng bổng lộc một tháng của bọn họ, các huynh đệ ai nấy đều ăn no mặt ấm đến nỗi mặt mày hồng hảo, làm việc cực kỳ dốc sức, cứ hề là vụ án Hoa tham quân thì đều rất dụng tâm.

Sáng sớm hôm nay, ngục tốt lão Trương đưa tới một tin tức, Ngũ Đạt vừa nghe đã trực giác việc này không đơn giản, lẽ ra phải báo với Hoa tham quân, nhưng hắn chờ mãi ở sở tư pháp, chẳng những không nhìn thấy Hoa tham quân và Lâm nương tử mà đến Lăng tư trực cũng không đến, càng đừng nói đến Trì thái thú và Hạ Trường Sử, sáng sớm hôm nay truyền lời, nói hai người đều bệnh, muốn nghỉ ngơi ba ngày.


Ngũ Đạt thật sự chờ không được, vội vàng chạy tới Hoa trạch 99.

Gã sai vặt của Hoa thị rất lễ phép, dẫn Ngũ Đạt đi đến hậu viên, trong vườn thế mà còn có một tòa hồ nước, làm Ngũ Đạt cực kỳ rung động.

Thưởng các bên hồ gọi là các Điêu Lan, Ngũ Đạt không thấy Hoa tham quân, Lâm nương tử và Lăng Chi Nhan, chỉ thấy đồ đệ của Lâm nương tử, Cận Nhược.

Cận Nhược, Tịnh Môn thiếu môn chủ, thuật truy tung điều tra lên đến hàng đỉnh cao, ngoài ra, Ấn tượng của Ngũ Đạt đối với hắn chỉ có hai chữ: Ăn hàng.

Giờ phút này Cận Nhược quả nhiên vẫn đang ăn, chỉ các loại điểm tâm thôi mà trên bàn đã có hơn mười đ ĩa, rực rỡ muôn màu, hương thơm ngập tràn, Ngũ Đạt còn chưa ăn điểm tâm, ngửi thấy mùi thơm đó thì bụng kêu ùng ục.

"Ngũ Bộ Đầu, ngồi xuống cùng ăn hai miếng trước đã." Cận Nhược một tay cầm bánh hấp, một tay cầm bánh đường trắng, nhiệt tình chào hỏi: "Đợi ta một lát, ta xong ngay đây."

Ngũ Đạt thụ sủng nhược kinh vội vàng ngồi xuống, cầm bánh hấp cắn một miếng, miệng ngập hương thơm, quả nhiên là đầu bếp Hoa thị, ngon quá trời ngon.

Ngồi đối diện Cận Nhược chính là phân đàn chủ Tinh Môn của Ích Đô Cam Hồng Anh, cô đang cầm một quyển sổ sách báo cáo từng chuỗi số kỳ quái, Ngũ Đạt nghe không hiểu, chắc là mật ngữ đặc thù của người Tịnh Môn, Cận Nhược nhai bánh hấp nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng đưa ra mệnh lệnh, tốc độ nói rất nhanh, ngữ khí kiên định.

Ngũ Đạt lần đầu tiên cảm nhận được khí thế của thiếu môn chủ Tịnh Môn ở trên người Cận Nhược.

Không hổ là đồ đệ của Lâm nương tử, quả nhiên là thiếu niên anh hùng.

Thời gian báo cáo của Cam Hồng Anh ước chừng kéo dài một khắc đồng hồ, sau đó rất nhanh đã thu hồi sổ sách, lại nói: "Căn cứ theo phân phó của thiếu môn chủ, hôm qua đã đưa phương thuốc giải quả Long Thần của Phương đại phu kê đến các đại thế gia, trạch viện của Ngô tham quân cũng tặng. Căn cứ theo lời đệ tử hồi báo, chỉ có Đông thành Lưu thị, Thành Bắc Tiền thị, Tôn thị, Thành Nam Từ thị, Chu thị từng đến chỗ chúng ta mua trà Bách Hoa, Thành Nam Ngô thị, Tùy Châu Tô thị, Thành Bắc Vương thị, Đông Thành Mã thị đều chưa từng tới, cũng chưa từng đi qua tiệm trà và phường trà của Hoa thị."

Cận Nhược nhướng mày: "Trà Bách Hoa là dược liệu quan trọng nhất của giải dược quả Long Thần, bọn họ không đến mua trà Bách Hoa, là heo chết không sợ nước sôi sao?"

Cam Hồng Anh: "Nghe nói là mua trà Bách Hoa từ một chỗ khác, nghe nói giá cả rẻ hơn một phần so với Tịnh Môn của chúng ta."

Cận Nhược lại cắn một miếng bánh hấp: "Trà Bách Hoa giả?"

"Tám chín phần mười."

"Ai làm điều đó?"

"Đại tộc Thành Ích Đô làm buôn bán trà chỉ có hai nhà, Ích Đô Hoa thị và Thành Nam Mã thị." Cam Hồng Anh nói: "Mã thị và Vương thị giống nhau, rất thân thiết với Tô thị Tùy Châu."

"Cẩn thận điều tra."

"Vâng."

"Còn có một chuyện nữa làm thuộc hạ cảm thấy hơi kỳ lạ." Cam Hồng Anh hạ giọng: "Đêm qua sau khi Hoa tham quân và Lâm nương tử rời khỏi sòng bạc Phương Viên, minh chủ Ngũ Lăng Minh Ô Thuần bí mật hẹn gặp giáo chủ Tây Môn Dương Đăng Tiên giáo, môn chủ Phùng Kiều của Nha Hàng môn, môn chủ Xa Tùng của phái Hạc Tiên và môn chủ Hoàng Điền của Hoàng Cửu gia, mật đàm hơn hai canh giờ, lúc bình minh mới rời đi."

Cận Nhược ùng ục uống hết canh thịt dê: "Cẩn thận quan sát, vừa có gió thổi cỏ lay thì lập tức báo."


"Vâng."

Cận Nhược suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng, quay qua hỏi Ngũ Đạt: "Ngũ Bộ Đầu, lúc trước khi niêm phong hàng vải Ngô thị, không phải môn chủ Nha Hàng môn Phùng Kiều bị bắt vào nha ngục rồi sao?"

Ngũ Đạt ôm quyền: "Lúc trước Phùng Kiều vì tự bảo vệ mình nên đã khai ra không ít chuyện của Ngô thị, cũng coi như lập công, sau khi Ngô Chính Lễ phán án phạt xuống, thì Nha Hành môn lại nộp một khoản tiền chuộc lớn, bảo lãnh Phùng Kiều ra ngoài."

Nói đến đây, Ngũ Đạt nhíu mày: "Sáng nay khi ngục tốt xem lại lời khai của Phùng Kiều thì phát hiện trong đó có một điều kỳ lạ. Thuộc hạ đến đây là để báo cáo việc này với Hoa tham quân đó."

Cận Nhược chợt thấy hăng hái: "Kỳ lạ thế nào?"

Ngũ Đạt thầm suy xét quan hệ giữa Hoa Nhất Đường và Cận Nhược, quyết định vẫn nói sự thật: "Phùng Kiều nói, lúc trước Ngô thị ở ngoại ô thành từng làm vài thiện đường thu nhận ăn mày, thực ra là lợi dụng những tên ăn mày kia làm việc cho hắn."

Cận Nhược vội nhìn thoáng qua Cam Hồng Anh, biểu cảm Cam Hồng Anh cũng có hơi kinh ngạc, hiển nhiên việc này Tịnh Môn cũng không biết.

"Làm việc gì?" Cận Nhược hỏi.

"Ở hướng Bắc năm dặm bên ngoài cầu Vạn Lý, phía đông thành Tân Nam, Huyền Trung quán, Ngô thị xây dựng một tòa nghĩa trang, thu thi cốt cho những người vô gia cư, người đáng thương ở vùng hoang dã, Nha Hàng môn thường bắt ăn mày ở thiện đường đi hỗ trợ đào hố chôn người, điều kỳ lạ là..."Ngũ Đạt hạ thấp giọng nói: "Có đôi khi, Ngô thị sẽ làm vài cỗ quan tài tốt cho một số thi thể vô danh, dù là ăn mày hay là người của Nha Hàng môn đều chưa đều chưa từng thấy thi thể trong quan tài này có bộ dáng như thế nào, loại quan tài này đều là đóng kín rồi trực tiếp hạ táng."

"Những thi thể vô danh kia được chôn cất ở nơi nào?"

Một âm thanh âm trầm từ phía sau ba người vọt ra, ba người sợ tới mức "Ôi" lên một tiếng, trái tim thiếu chút nữa nhảy từ trong miệng ra.

Phương Khắc mặc áo dài màu đỏ như máu, khuôn mặt trắng bệch, vành mắt đen nhánh, hai chân tựa như không có xương, nhếch miệng nở nụ cười: "Rảnh cũng rảnh, hay đi xem thử nào."

*

Trong quán trà Thu Nguyệt, Lăng Chi nhan như ngồi trên đống than.

Vì không muốn đánh rắn động cỏ, nên Lăng Chi Nhan lần này không để lộ thân phận của mình, mà chỉ tính mặc thường phục xuất hành, khiêm tốn âm thầm thăm viếng, nhưng tuyệt đối không ngờ được là bên trong phường trà Thu Nguyệt này có hơn chín phần đều là nữ khách, độ tuổi từ mười ba mười bốn đến năm sáu mươi tuổi, ôm gầy mập mạp, phong tư thiên thu, khắp nơi đều là tiếng cười thanh thúy của các nữ tử. Không chỉ có khách đến mà hơn phân nửa người hầu đều là nữ tử, hơn tám phần tiến sĩ Trà cũng là nữ tử, nhìn lại, chỉ có một mình hắn là nam khách.

Hèn gì hôm nay hắn vừa nói muốn đến phường trà Thư Nguyệt để thăm dò, Cận Nhược lại chơi xấu nằm bệt ra đất, nói mình đau bụng, sống chết cũng không chịu đi cùng hắn... nơi này còn xấu hổ hơn cả Phường Hồng Hương nữa.

Cũng may những cô nương này đều bận rộn chuyện của mình, nến không quá chú ý đến Lăng Chi Nhan, chỉ là vị trí gã sai vặt sắp xếp không tốt lắm, vừa khéo ở cửa sổ bên đường, mỗi người đi ngang qua đều tò mò nhìn hắn vài lần, thuận tiện đến đánh giá hai câu.

"Nhìn xem, trong phường trà Thu Nguyệt có một tiểu lang quân tuấn tú."

"Phường trà Thu Nguyệt người ta cũng đâu có quy định rõ ràng là không chiêu đãi khách nam đâu."

"Tuy nói như vậy, nhưng người địa phương ai mà không biết, nữ khách ở phường trà Thu Nguyệt chiếm đa số, nam tử thì rất ít."


"Mấy ngày trước ta còn nhìn thấy Mã thị và mấy nhị thế tổ kia tiến vào phường trà Thu Nguyệt, một hồi lâu mới đi ra."

"Con cháu thế gia, có tiền, phường trà Thu Nguyệt dù thanh cao đến đâu cũng không thể không để ý đến tiền được."

"Tiểu lang quân này nhìn có vẻ lạ mặt, tám phần là người từ nơi khác đến, không biết quy củ."

"Ấy, tiểu lang quân đỏ mặt rồi."

Lăng Chi Nhan kéo tay áo lau mồ hôi trên đầu, thầm nghĩ Ích Đô quả nhiên oi bức quá, giơ tay lên gọi hầu trà: "Tuyết nương tử bây giờ có thời gian gặp mặt không?"

Hầu trà là một tiểu nương tử mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt to trong trẻo đảo một vòng trên mặt Lăng Chi Nhan, da cười thịt không cười nói: "Ta đã nói rồi, Tuyết nương tử rất bận, nếu ngươi muốn gặp nàng thì cần phải hẹn trước ba ngày."

Lăng Chi Nhan ôm quyền: "Tại hạ chỉ là có mấy câu muốn hỏi Tuyết nương tử, không làm mất nhiều thời gian đâu."

Khuôn mặt tươi cười của người hậu trà đột nhiên thu lại, bất ngờ lên tiếng: "Đại sự không ổn! Lại có chuyện nữa!"

Cô nương này vừa nói, ánh mắt của tất cả cô nương trong trà phường đều bắn tới, hầu trà, tiến sĩ trà, gã sai vặt, thậm chí ngay cả đầu bếp phía sau cũng chạy ra, hùng hổ vây Lăng Chi Nhan ở chính giữa, Lăng Chi Nhan bối rối đứng dậy: "Chư vị có phải có hiểu lầm gì không?"

"Có phải mấy tên Mã thị không biết xấu hổ kia thuê ngươi tới đây gây sự hay không?" Các nữ tiến sĩ Trà giận dữ nói.

Lăng Chi Nhan ngạc nhiên: "Tại hạ không biết Mã thị gì, tại hạ thực ra là..."

Một câu còn chưa nói dứt thì lại bị cắt đứt, nhóm nữ trà khách đồng loạt xông lên, trợn mắt nhìn hắn.

"Tuyết nương tử sẽ không khuất phục Mã thị các ngươi đâu! Ngươi có đến bao nhiều lần cũng vô dụng."

"Nơi này không hoan nghênh ngươi, ra ngoài!"

Lăng Chi mặt lau mồ hôi: "Chư vị quả nhiên là hiểu lầm rồi, tại hạ họ Lăng, là..."

"Nhìn ngươi lông mày rậm mắt to giống như một người tốt, không ngờ lại là chó săn của Mã thị!"

"Đường đường là nam nhi bảy thước, lại làm chuyện xấu xa như vậy, thật sự là mất mặt!"

"Đi ra ngoài!"

"Đi ra ngoài!!"

Huỳnh Dương Lăng thị Lục Lang là một người thành thật nổi tiếng khắp nhà Đường, không giỏi ăn nói, đối mặt với sự hùng hổ của một đám cô nương, từng bước ép sát, quả nhiên là trăm miệng không thể biện minh, da mặt đỏ bừng, kéo tay áo che mặt, liên tục lui về phía sau, mắt thấy sắp lui ra ngoài cửa thì đột nhiên, gót chân bị cánh cửa làm vấp ngã đển lảo đảo, sau đó đột nhiên có một cánh tay đỡ lấy khuỷu tay Lăng Chi Nhan.

Lăng Chi Nhan thấy lông tơ dựng đứng, đột nhiên quay đầu thì thấy hoa tường vi kiều diễm dưới ánh mặt trời.

"Lăng gia Lục Lang, sao ngươi lại bị ăn hiếp rồi?" Hoa Nhất Mộng cười nói.

Mạch máu trên mặt Lăng Chi Nhan ầm một tiếng nổ tung: "Tại, tại hạ không phải không phải..." Hắn ngẩn ra, lại nhìn thấy một người.

Cù Tuệ đứng ở phía sau Hoa Nhất Mộng, nửa người trên giấu dưới bóng của mái hiên, không thấy rõ biểu cảm.

*


"Số bốn mươi đường Thủy Thiên phường Hồng Hương, Đoàn cửu gia." Lâm Tùy An đọc tấm biến mới treo trên biển số nhà: "Giờ thân ba khắc mở cửa. Chúng ta đến sớm rồi."

"Ừm khụ." Hoa Nhất Đường hắng giọng: "Thực ra ta đến một mình là được rồi."

Lâm Tùy An liên tục lắc đầu: "Một mình ngươi tất nhiên là không được."

Hoa Nhất Đường giật mình, tim đột nhiên nhảy dựng lên: "Chẳng, chẳng lẽ ngươi.... ghen sao?"

Lâm Tùy An vỗ vỗ bả vai Hoa Nhất Đường: "Cái gọi là cộng sự thì đương nhiên phải có phúc cùng hưởng rồi!"

"Hả?"

"Ích Đô mỹ nhân như mây, có thể nói là đứng đầu Nhà Đường, nếu không thể kết bằng hữu với một hai người thì chẳng phải là uổng công đi một chuyến sao?"

"......"

Hoa Nhất Đường thở dài nặng nề, hắn quả nhiên là nghĩ nhiều rồi.

Lâm Tùy An chỉnh sửa trang phục, giơ tay lên gõ cửa, không bao lâu sau, cánh cửa cạch một tiếng, một gã sai vặt thò đầu ra: "Ai vậy?"

Gã sai vặt hơn hai mươi tuổi, mặt vàng vọt, mũi sụp, mắt nhỏ, lông mày ngắn, là tên gặp Cận Nhược hôm qua, là người dễ nói chuyện.

Hoa Nhất Đường không nói nhảm mà trực tiếp ném một túi lá vàng, phe phẩy quạt cười nói: "Xin truyền lời cho Đoàn nương tử, nói Hoa gia Tứ Lang cầu kiến."

Gã sai vặt sợ hãi nhận lấy lá vàng, vui vẻ chạy vào, không đến nửa chén trà, lại trở về, vẻ mặt buồn bã trả lá vàng lại: "Đoàn nương tử nói hôm nay thân thể nàng không khỏe, không gặp khách."

Da mặt Hoa Nhất Đường không khống chế được mà giật giật, hiển nhiên công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô không có kinh nghiệm bị từ chối ngoài cửa, nhất là cửa kỹ quán.

Lâm Tùy An trợn mắt há mồm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy khắc kim đại pháp (chắc chị đang nói đến đại pháp ném vàng của ảnh) của Hoa Nhất Đường thất bại.

"Đoàn nương tử không muốn gặp khách, vậy có nguyện ý gặp bằng hữu không?" Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Thanh Hi đứng dưới bóng cây loang lổ, cầm theo một quyển sách, khẽ mỉm cười với bọn họ.

*

Tiểu kịch trường:

Hoa thị 99, Mộc Hạ yên lặng cất lại bài thơ định tình của Hoa Nhất Đường, đổi lại một bức tượng Nguyệt lão vừa thỉnh về từ chùa Đại Từ, bày hương án, thắp hương kính lạy.

Y Tháp nghiêng đầu: "Linh không?"

Mộc Hạ thở dài: "Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể nghe thiên mệnh mà thôi!"

Y Tháp không biết có hiểu không gật đầu: "Mộc Hạ, uy vũ!"

4.9.2023

Ngó lại thấy truyện này 200 chương rồi đấy, em cảm tưởng mới đi chưa được nửa đoạn đường mới ghế, đáng sợ thật, và xin thông báo là tác giả vẫn chưa ngừng viết đâu ạ... ui ui, khi nào mới được bế cháu đây