Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 229: C229: Đồ quý giá là gì






NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 229: Đồ quý giá, là gì

Lâm Tùy An nín cười muốn xỉu.

Tống huyện lệnh và đám viên ngoại ước chừng là coi Hoa thị Tứ Lang trở thành vị cứu thế, kể khổ đến chân thành tha thiết.

Vương Viên Ngoại: "Ngươi nói xem tên trộm này có phải ăn no rửng mỡ không, trộm bình tiểu đêm của ta làm gì?"

Khổng viên ngoại: "Bình tiểu đêm còn đỡ, ít nhất cũng là đồ dùng của con người, ta đây mới bực nè, vì sao lại ăn cắp bát cơm Đại Hoàng nhà ta?"

Hoa Nhất Đường: "Dám hỏi Đại Hoàng là ai?"

Khổng Viên Ngoại: "Chó ta nuôi."

Hoa Nhất Đường yên lặng dùng quạt chống trán.

Cận Nhược che mặt, rụt cổ, bụng run rẩy, miệng thỉnh thoảng phun ra mấy vụn đường, bả vai Phương Khắc run đến nỗi chén trà cũng cầm không vững.

Lý viên ngoại ai oán vuốt v e cái trán trơn bóng, hắn và Trần Phiền Phiền giống nhau: "Kẻ trộm trộm túi tóc giả của ta..."

Trương Viên Ngoại: "Nhà bếp nhà ta bị mất giăm bông."

Tống huyện lệnh tức giận vỗ bàn: "Hoa Tứ Lang, ngài coi, kẻ trộm làm mấy việc như thế, chẳng phải là coi thường quan phủ ta sao!"

Hoa Nhất Đường hít sâu, vắt ra nụ cười kinh doanh khô quắt: "Hoa mỗ có câu hỏi, phi tặc này trong dự báo hoa tiêu nói, muốn trộm chính là vật quý giá nhất của chư vị..."

Vương Viên Ngoại: "Cái bình tiểu đêm đó ta dùng hai mươi năm quen rồi, không có bình đó, ta... ta không tiểu được!"

Khổng Viên Ngoại: "Đại Hoàng theo ta hơn mười hai năm, là người thân nhất của ta! Ăn cắp bát cơm của Đại Hoàng, chính là ăn cắp bát cơm của ta!"

Lý Viên Ngoại: "Túi tóc giả là ta đặt hàng từ Đông Đô, khắp Nhà Đường chỉ có một cái duy nhất!"

Trương viên ngoại: "Giăm bông nhà ta là giăm bông năm năm, thịt trong suốt giống như thủy tinh, không có giăm bông này thì ta không thể ăn cơm." "

Lỗ viên ngoại: "... Lỗ mỗ thích thêu hoa, quần áo trong người nội tử... hừ, đều là Lỗ mỗ tự tay thêu..."

Nụ cười của Hoa Nhất Đường giống như một cái bánh hồ nướng dính trên mặt, khóe miệng khẽ động, rơi xuống một đống xấu hổ: "Nói thế thì, phi tặc này quả thực có vài phần thưởng thức."

Cận Nhược, Phương Khắc: "Phụt..."

Ruột non của Lâm Tùy An sắp thắt nút, vội vàng đổi đề tài: "Không biết vị này. Điền viên bên ngoài bị mất cái gì?"

Điền viên ngoại ước chừng ngoài năm mươi tuổi, tóc hoa râm, thân hình nhỏ gầy, ngũ quan cách gần nhau, là người duy nhất trong tất cả mọi người không kể khổ, sau khi vào chính đường vẫn có chút không yên lòng, tựa hồ sự chú ý toàn bộ bị đồ trang trí trong Hoa trạch hấp dẫn.

Nói thật, so với đại viện Hoa trạch ở Dương Đô, thì đồ trang trí ở Đông Đô, Ích Đô, và của tiểu biệt viện Dịch Thành này đã cực kỳ khiêm tốn rồi, ngoại trừ ghế thái sư và bàn cao tương đối đặc biệt ra thì chỉ bày mấy bình sứ xanh mướt, tương xứng với cảnh trí trong vườn.

Vừa bị Lâm Tùy An hỏi, Điền viên ngoại lúc này mới phục hồi tinh thần lại, xấu hổ cười nói: "Ta mất một cái túi nước cũ, không có gì đặc biệt."


Cận Nhược: "Chẳng lẽ ngươi rời khỏi túi nước kia thì uống không nổi nước?"

"Chỉ là không thuận tay mà thôi." Điền viên ngoại đảo tròng mắt lại về phía bình sứ: "Dám hỏi Hoa gia Tứ Lang, trên chính đường này là bày đồ sứ của Việt Lò sao?"

Hoa Nhất Đường: "Điền viên ngoại nhãn lực tốt, quả thực là bình Thượng Lâm do Việt Lò sản xuất."

Điền viên ngoại: "Quả nhiên, quả nhiên! Nhìn cái bình này đi, lớp men trơn trượt, xanh biếc như băng, không hổ danh "Cửu Thu Phong Lộ, Thiên Phong Thúy Sắc"."

Ánh mắt Hoa Nhất Đường chớp chớp: "Không ngờ Điền viên ngoại còn có nghiên cứu về đồ sứ."

"Chỉ là sở thích nho nhỏ, không đáng nhắc tới." Điền viên ngoại xua tay, suy nghĩ một chút, lại nói: "Chỉ là có một câu không biết là nên nói hay không..."

"Điền viên ngoại cứ nói đi, không sao."

"Những đồ sứ Việt Lò trong này đều là thượng phẩm, giá trị trăm vàng, cứ bày ra trước mặt mọi người như thế, không phải là quá rêu rao rồi hay sao?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đồng thời hít sâu vào, ánh mắt nhìn bình sứ nhất thời đều thấy không đúng.

Hoa Nhất Đường nở nụ cười: "Lời nói này của Điền viên ngoại là không đúng rồi, thứ nhất, những bình sứ này vốn là đồ trang sức, nếu không bày ra cho người ta xem thì còn có tác dụng gì nữa? Thứ hai, bình sứ trong chính đường không phải đồ thượng phẩm, mà là sứ màu bí, vốn là ngự dụng của hoàng thất, chỉ là một nhóm kiểu dáng này không đủ mới lạ, mới để lại cho dinh thự Hoa thị dùng, ở ngoài thị trường chỉ bán được trăm vàng, mới đủ mua một cái đáy bình sứ thôi."

Không khí chợt trở nên im lặng.

Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, tuy rằng mọi người đều biết Dương Đô Hoa thị giàu có, nhưng không ngờ lại giàu đến vậy!

Cận Nhược: "Mấy cái bình nát màu lục thôi sao lại đắt thế?!"

Lâm Tùy An: "Sau này gặp mấy cái bình này thì nên đi vòng lại, lỡ đụng vào đền không nổi đâu."

"Sư phụ nói rất đúng!"

Tống huyện lệnh nghe không nổi nữa: "Hoa Tứ Lang đừng trách Tống mỗ bận tâm, tục ngữ nói rất hay, tiền không lộ liễu thì không sợ trộm cắp, huyện chúng ta gần đây lại không được yên ổn, hay là ngài cứu cất những bảo bối này vào, đợi bắt được phi tặc lại bày ra cũng không muộn!"

Hoa Nhất Đường hất quạt ra, nhướng mày cười: "Nếu phi tặc kia dám đến, Hoa mỗ chắc chắn sẽ bắt hắn ngay, để trừ hại cho Dịch thành!"

Lời này vừa nói ra, Tống huyện lệnh và mấy viên quá đỗi vui mừng, đồng loạt đứng dậy ôm quyền hô to: "Hoa Tứ Lang trượng nghĩa, chúng ta xin tạ ơn thay dân chúng Dịch thành trước!"

*

Tiễn xong đám người huyện lệnh Dịch Thành, mọi người lại quay về chính đường, đơn giản phân tích lần nữa.

"Không phải gã Vân Trung Nguyệt kia làm." Cận Nhược nói: "Hắn tốt xấu gì cũng là thiên hạ đệ nhất trộm, chắc chắn sẽ không trộm những thứ này không đứng đắn như thế, gì mà giăm bông bình tiểu đêm, toàn ba cái đồ tào lao. Hơn nữa cho dù muốn viết thư, Vân Trung Nguyệt cũng chỉ biết dùng một loại phông chữ, chính là chữ Mộc Thể, là vì muốn ẩn dấu bút tích và thân phận."

Phương Khắc: "Chữ trên hoa tiêu, bút lực phù phiếm, kết cấu tán loạn, người viết chữ chỉ e không được học chữ nhiều, cũng không có thời gian luyện chữ."

Hoa Nhất Đường: "Quan trọng nhất là mùng mười tháng mười là ngày tổ chức đại điển kế nhiệm của gia chủ Tô thị, hôm đó Vân Trung Nguyệt còn đánh với Lâm Tùy An một trận, Dịch Thành cách Ích Đô phải năm này đi ngựa, Vân Trung Nguyệt căn bản không có thời gian gây án."

Tóm lại: "Vân Trung Nguyệt" này của Dịch thành là hàng giả.

Lâm Tùy An thở dài: "Cái tật không dùng gương mặt thật xuất hiện của Vân Trung Nguyệt phải sửa lại thôi, chứ không tùy tiện con mèo con chó gì cũng có thể giả danh hào của hắn để lừa gạt, cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải trộm cắp khắp thiên hạ đều sẽ đổ hết tội lên người hắn sao?"

(bà chị cx từng đổ nồi cho ảnh đấy ạ haha)


Biểu cảm Cận Nhược có hơi bất đắc dĩ: "Vân Trung Nguyệt ra mắt mấy chục năm, trên giang hồ dám mang danh hào Vân Trung Nguyệt hù dọa người khác, chỉ có hai người, một người là đạo tặc tên là Yến Thập Bát, năm đó trên giang hồ cũng coi như là nhân vật có danh có tính, cũng bởi vì hắn giả mạo Vân Trung Nguyệt một lần nên ba ngày sau lập tức bị trộm, vàng bạc bảo bối trong nhà không nói, đến y phục chăn bông bàn án bằng kỷ cũng không còn, đến phòng ốc cũng bị phá, nghe nói lúc phát hiện Yến Thập Bát, hắn trượt chân nằm trên mặt đất, đến quần áo cũng không còn. Lúc này, Yến Thập Bát không còn mặt mũi tái nhập giang hồ, từ đó rửa tay gác kiếm, mai danh ẩn tích."

Lâm Tùy An: "... Còn một người khác thì sao?"

Cận Nhược: "Còn có một người, chính là sư phụ người đó ạ!"

"......"

Hoa Nhất Đường phì cười.

Cận Nhược: "Sư phụ người là võ nghệ cao cường, Vân Trung Nguyệt đánh không lại người, tất nhiên là không làm gì được, bây giờ đưa mắt nhìn khắp giang hồ, không còn người thứ hai nào dám đụng vào Vân Trung Nguyệt đâu."

"Ai nói, ở đây không phải lại xuất hiện một người sao." Hoa Nhất Đường cười nói.

Cận Nhược hừ một tiếng: "Tên trộm này hoặc là người mới ra lò, hoặc là hạng cửu lưu, căn bản không biết đến Vân Trung Nguyệt này khó chơi thế nào."

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt nhỏ: "Có lẽ cũng là một anh hào dân gian có võ nghệ cao cường lại to gan, ví dụ như, ghét mấy hành động của Vân Trung Nguyệt, tính toán lấy thân dụ hổ, trừ hại vì dân..."

(đừng nói là anh nha Bông)

Đang nói, Thanh Long vội vàng chạy vào, đưa một phong thư lên: "Vừa rồi, cửa lớn, phát hiện."

Mọi người sửng sốt, nhưng thấy trên phong thư kia xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy chữ:

[Hoa gia tứ lang thân khải]

Phông chữ... ấy, sao quen mắt vậy

Hoa Nhất Đường cầm lấy phong thư, xé ra, rút ra một cái lá hoa vẽ hoa mai.

[Ngày ba mươi tháng mười, giờ tý ba khắc, vật quý giá nhất quý phủ.]

Lặng ngắt như tờ.

Phương Khắc quay đầu, phì cười.

Tay Hoa Nhất Đường cầm hoa tiêu nổi gân xanh: "Cứt chó! Đúng là tên tiểu tặc đê tiện vô sỉ vô pháp vô thiên càn rỡ đến cực điểm! Dám khiêu khích Hoa gia Tứ Lang ta! Ta hôm nay sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là lấy trứng chọi đá không biết tự lượng sức mình!" Hắn vén áo choàng, nhấc chân, giẫm lên ghế, cao giọng nói: "Người đâu..."

Mộc Hạ, Y Tháp, Tứ Thánh và một đám hộ viện vội vàng xông vào: "Tứ Lang có gì phân phó?"

Hoa Nhất Đường mặt mày trợn mắt: "Tối nay Hoa thị muốn quyết một trận sống mái với phi tặc Dịch thành, chư vị nghe lệnh ta, thiết lập Thiên La Địa Võng, một con muỗi cũng không được thả ra!"

"Vâng! Tứ Lang!"

"Bước đầu tiên, mau đem vật quý giá nhất trong nhà. Ừm... Quý giá... là gì?"

Hoa Nhất Đường bị nghẹn lại, mọi người người nhìn ta ta nhìn ngươi.

Phương Khắc nói: "Vật quý giá nhất của Hoa trạch là gì?"


"Là những cái bình Việt Lò!" Cận Nhược giậm chân: "Bạch Hổ Huyền Vũ, mau theo ta cất hết mấy đồ sứ trong nhà lại đi!"

Y Tháp kinh hãi thất sắc: "Quần áo quý giá nhất, Tứ lang, đắt lắm lắm, hương thơm cũng đắt lắm lắm, Thanh Long Chu Tước, mau cất quần áo!"

Sáu người chia làm hai nhóm, trước sau chạy như điên ra ngoài.

Phương Khắc sắc mặt khẽ biến: "Trong phòng ta có một cái bình lưu ly..." cũng vội vàng rời đi.

Mộc Hạ gấp đến mức xoay vòng: "Còn có cái gì nữa? Còn thiếu gì nữa?"

Trong đám hỗn loạn, Hoa Nhất Đường lại kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tùy An, Lâm Tùy An không hiểu ra sao: "Nhìn chằm chằm ta làm gì?"

Hoa Nhất Đường: "Quý giá nhất... Chẳng lẽ không phải vật phẩm... Mà là..."

"Là con người!" Mộc Hạ đột nhiên kêu to: "Thứ quý giá nhất trong Hoa trạch chúng ta, chắc chắn là Tứ Lang! Tên trộm này nhất định là muốn bắt cóc Tứ Lang! Lâm nương tử, tối nay ngươi nhất định phải bên người bảo vệ an toàn cho Tứ Lang, tuyệt đối không được rời đi nửa bước, đúng đúng, bây giờ hãy đến phòng Tứ Lang, mau mau mau..."

Lâm Tùy An: "Hả?"

Ngươi?

???.

(Mộc Hạ mừi điểm không nhưn)

*

Chuyện này là gì thế...

Lâm Tùy An dở khóc dở cười nghĩ.

Mộc Hạ khóa cô và Hoa Nhất Đường ở trong sương phòng, trước phòng sau phòng có hơn hai mươi hộ viện, trong ba tầng ngoài ba tầng, Mộc Hạ tự mình khoác áo giáp ra trận, ngồi ngay ngắn cửa chính, là ai cũng không thể ra vào. Bữa tối đều do Mộc Hạ tự mình đưa vào, thậm chí còn thử độc, ngàn dặn vạn dặn hai người phải ở trong phòng cả đêm.

Đợi một chút, đã đợi đến giờ đầu liễu trên mặt trăng.

"Đâu đến mức căng thẳng đến thế... " Lâm Tùy An thở dài, ánh mắt chuyển hướng về phía Hoa Nhất Đường, không khỏi ngẩn ra: "Ngươi... rất căng thẳng sao?"

"Không. Không căng thẳng." Hoa Nhất Đường nói.

Lâm Tùy An nhướng mày.

Hoa Nhất Đường ngồi thẳng tắp, sau lưng cách tấm đệm tựa lưng ít nhất nửa thước, hai tay vịn đầu gối, bắp chân thành tiêu chuẩn chín mươi độ, cằm khẽ nhếch, nhìn thẳng về phía trước, khác hoàn toàn với phong cách ngồi xiêu vẹo ngày thường của hắn, trán thậm chí còn chảy mồ hôi.

Lâm Tùy An bật cười: "Ngươi đổ mồ hôi rồi."

"Khụ, phòng này hơi nhỏ, ngột ngạt, nóng." Hoa Nhất Đường nói.

Phòng này, nhỏ á?

Lâm Tùy An nhìn quanh một vòng, đây chính là sương phòng của Hoa thị, diện tích ít nhất cũng phải ba trăm mét vuông, còn là phòng tổng thống, cái khác không nói, chiếc giường lớn xa hoa bên trong ít nhất có thể nằm ngang được bốn người, bên giường bày hai lư hương lớn, từng đợt hương thơm như tơ triền miên khắp gian phòng.

Lâm Tùy An cảm thấy có gì không đúng lắm, vội vàng dời tầm mắt, vừa khéo đụng phải ánh mắt Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường như bị điện giật rũ mí mắt xuống, lông mi run rẩy, yết hầu cuồn cuộn, hô hấp cũng trở nên rối loạn.

Trong phòng này quả thật có hơi oi bức. Lâm Tùy An dùng tay quạt quạt.

Bàn tay Hoa Nhất Đường lau trên đầu gối, rót một chén trà rồi cẩn thận đẩy tới trước mặt Lâm Tùy An: "Uống trà."

Lâm Tùy An vừa lúc cảm thấy miệng khô lưỡi khô, bưng lên uống một hơi cạn sạch, Hoa Nhất Đường lại rót thêm một chén, Lâm Tùy An không dám uống nữa, sao càng uống càng khát nhỉ?

Lâm Tùy An: "Trà này..."

Không có vấn đề gì, phải không?


Hoa Nhất Đường lại rót thêm một chén nước trắng đưa tới: "Nước lạnh rồi, không chế trà được, uống nước."

...... Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi.

Lâm Tùy An bưng nước trắng lên, híp mắt đánh giá thiếu niên trước mắt.

Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, nguồn sáng còn lại tất cả đến từ các viên dạ minh châu lớn nhỏ, cũng không biết Mộc Hạ bố trí như thế nào mà mỗi một tia sáng đều vừa vặn, mông lung như lụa, nhẹ nhàng như sương mù, Hoa Nhất Đường vừa vặn ngồi ở giữa những chùm ánh sáng đó, hoa phục còn hơn cả tuyết, chân dài eo thon, sóng mắt lưu chuyển, trong suốt lại đa tình, quả nhiên là ngàn vạn hoa làm người ta mê loạn.

Hỏng rồi, chẳng lẽ là hương thơm...

Lâm Tùy An nghe được tiếng tim đập của mình, bùm bùm, bùm bùm... đột nhiên, Hoa Nhất Đường nhìn lại... tim Lâm Tùy An đập chậm nửa nhịp!

Cô đột nhiên hiểu, không phải do hương thơm, mà là vì người trước mắt!

Cũng không biết Hoa Nhất Đường thấy gì trên mặt cô mà khẽ giật mình, sau đó lại mỉm cười. Trong không khắc, cô chợt ánh sáng mùa xuân rực rỡ.

Lâm Tùy An chỉ cảm thấy hai gò má mình nóng bỏng: "Ngươi cười gì thế?!"

Hoa Nhất Đường cười khẽ lắc đầu, cầm lấy quạt trên bàn trà, chậm rãi phe phẩy về phía Lâm Tùy An: "Ngươi đổ mồ hôi."

Trán Lâm Tùy An khẽ giật giật, đưa tay đoạt lấy quạt rồi lắc rất nhanh, Hoa Nhất Đường khẽ bật cười, kéo tay áo lên thay cho Lâm Tùy An một chén trà mới.

"Không uống!" Lâm Tùy An nói: "Uống nhiều không tiện lắm."

Tay Hoa Nhất Đường run lên, trà rơi vào tay áo hơn nửa, hắn luống cuống tay chân lau lung tung, càng lau càng loạn.

Lần này đến lượt Lâm Tùy An cười nhạo hắn.

Tai Hoa Nhất Đường ửng đỏ, lấy ra một cái khăn lau vết nước trên tay áo, lau xong, lại đổi một cái khăn tiếp tục lau.

Lâm Tùy An nghiêng đầu nhìn động tác của Hoa Nhất Đường, đáy lòng nổi lên một chút nghi hoặc.

Lúc trước cô vẫn cho rằng Hoa Nhất Đường thích hoa phục hương thơm, là bởi vì bản tính đỏm dáng thích làm đẹp, nhưng gần đây càng ngày càng phát hiện, sự để ý của Hoa Nhất Đường đối với quần áo, phụ kiện và hương thơm đã gần như trở thành sự cố chấp, ví dụ như bây giờ, cô có thể rõ ràng cảm giác được, Hoa Nhất Đường vì nửa tay áo bị ướt mà đứng ngồi không yên.

"Nếu ngươi thật sự khó chịu thì vào trong phòng thay cái áo khác đi." Lâm Tùy An nói.

Hoa Nhất Đường dừng động tác, thu khăn tay lại: "Không sao."

Tuy nói như vậy, nhưng lại rất cẩn thận giấu tay áo dưới bàn.

"Ngươi..." Lời Lâm Tùy An vừa nói đến bên miệng, suy nghĩ một chút, cuối cùng đổi đề tài khác: "Thực ra Mộc Hạ cũng không cần như lâm đại địch thế, cho dù là Vân Trung Nguyệt thật tới, cũng đánh không lại ta."

Hoa Nhất Đường không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Tùy An, thật lâu sau, khẽ thở dài, nói: "Mộc Hạ phản ứng kịch liệt như thế, là bởi vì khi còn nhỏ ta từng bị người ta bắt cóc, bán đến kỹ quán."

(ha hả, bán đến kỹ quán)

*

Tiểu kịch trường:

Lỗ tai Mộc Hạ dán vào cánh cửa, âm thầm nắm chặt bàn tay nhỏ:

Thiên thời địa lợi nhân hòa, cộng thêm năm mươi viên dạ minh châu làm bầu không khí, hơn nữa còn có "Triêu triêu mộ mộ tiêu hồn hương", tối nay khẳng định có thể thành! Tứ Lang, cố lên!

(Tứ lang hiểu lầm Mộc Hạ ùi, ảnh có lo chuyện đó đâu)

14.11.2023

Lâu ngày không gặp ạ