Người Cũ Em Còn Yêu

Chương 15




ĐOẠN 15

Người giàu có khác, mua trinh cũng phải bí mật như vậy, đến cả người tài xế ngồi trước tôi đây anh ta cũng bịt khẩu trang, đầu đội mũ đen chỉ để lộ ra mỗi hai con mắt. Nghe giọng nói cùng cách anh mặc của anh ta hình như cũng còn rất trẻ.

Tôi không dám chắc họ có phải người tốt không, lỡ như bị lừa thì lại khổ, nên tôi lưỡng lự không chịu bịt mắt lại. Người đàn ông đó thấy vậy thì bảo:

- Cô yên tâm, chúng tôi không lừa đảo, cũng không có ý xấu gì với cô đâu.

- Tôi có thể tin lời anh bao nhiêu %?

- Lúc cô nhận lời giao dịch tại sao không sợ, bây giờ thì lo lắng là sao?

Bởi vì là Thủy nói nó có người quen chuyên đi giới thiệu những cô gái muốn bán trinh cho các đại gia, nó khẳng định chắc chắn với tôi sẽ không bị lừa gạt lên tôi mới tạm tin. Nhưng bây giờ nhìn người ta cứ bí ẩn như thế này tôi không lo lắng sao cho được. Nếu chẳng may anh ta là kẻ buôn người, khi tôi che mặt lại không nhìn thấy gì nữa anh ta sẽ đưa tôi đến mấy nơi tăm tối rồi giam tôi lại đem đi bán thì sao? Vậy nên tôi cách giác cũng là điều dễ hiểu thôi mà.

Người đàn ông thấy tôi đang suy nghĩ thì nói tiếp:

- Tôi đảm bảo cô tuyệt đối an toàn trở về, ngoài những gì đã giao dịch ra thì cô không mất mát bất cứ thứ gì. Tôi dùng tính mạng của mình để thề với cô, nếu có ác ý hay mục đích xấu xa gì khác, tôi sẽ không sống quá ba ngày. Như vậy cô đã tin chưa?

Thật ra việc tôi có tin hay không đáng ra người này chẳng cần phải quan tâm, nhưng thấy anh ta hết lòng khẳng định để tôi yên tâm như vậy làm tôi cũng có chút thiện cảm, tôi bảo:

- Tôi tin anh.

- Cô che mắt lại đi, tôi đưa cô đi.

- Vâng.

Trên đường tới địa điểm, tôi và người đàn ông đó không nói bất cứ chuyện gì, chỉ có tiếng xe cộ truyền đến bên tai. Chúng tôi đi rất lâu, dần dần những tiếng còi xe cũng vắng đi rồi biến mất thì cũng là lúc chúng tôi đã đến nơi.

Người đàn ông phía trước bước xuống xe, mở cửa dìu tôi ra ngoài, anh ta lên tiếng:

- Đến nơi rồi, cô có thể gỡ bịt mắt.

- Vâng, cảm ơn.

Khi tấm vải che mắt tôi được kéo xuống, xuất hiện trước tầm mắt của tôi là một căn biệt thự hai tầng kiểu Pháp lộng lẫy với kiến trúc tân cổ, ở giữa sân biệt thự còn có một đài phun nước được thắp sáng bởi bốn bóng đèn xung quanh.

Sống hơn hai mươi năm năm trên đời, đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân đến một ngôi biệt thự sang trọng, rộng rãi và hào nhoáng như vậy, chắc hẳn người đàn ông mua trinh của tôi không chỉ dừng lại ở mức giàu có bình thường.

Tôi lấy điện thoại ra xem thấy đi đến đây phải mất hơn ba mười phút, đưa mắt nhìn một vòng muốn biết quang cảnh bên ngoài nhưng xung quanh đều là những bức tường cao.

Người trợ lý thấy tôi xem điện thoại thì bảo tôi đi theo anh ta vào bên trong. Anh ta không quên nhắc tôi:

- Nhiệm vụ của cô là phục vụ cậu chủ, không được nói chuyện hay hỏi quá nhiều một vấn đề nào khác, bởi vì cậu chủ sẽ không trả lời cô đâu. Nếu cô có thắc mắc gì muốn giải đáp thì nói với tôi, tôi sẽ giải thích cho cô nếu cần thiết. Còn nữa, vào trong phòng cô phải che mắt lại, tuyệt đối không được gỡ xuống, nếu không cô sẽ không được lấy một đồng nào từ lần giao dịch này.

Tại sao người đàn ông ấy lại đưa ra lắm yêu cầu vậy chứ? Phải che mắt không cho tôi nhìn thấy mặt anh ta thì cũng dễ hiểu thôi, nhưng tại sao ngay cả việc nói chuyện cũng không được nhỉ? Là vì anh ta không muốn tôi nghe thấy giọng nói hay là do anh ta không nói chuyện được?

Người bí ẩn như vậy, liệu có phải là đã có gia đình rồi không? Nếu thật sự là đã có gia đình, giao dịch này tôi không muốn tiếp tục. Rơi vào bước đường cùng buộc phải bán trinh tôi đã thấy mình thấp hèn rồi, tôi không muốn người mua trinh của tôi đã có gia đình đâu, như vậy cảm giác tội lỗi lắm.

Tôi không muốn đoán già đoán non nên trực tiếp hỏi người trợ lý:

- Cậu chủ của anh… đã có gia đình chưa?

- Vẫn chưa, cô không cần sợ sau nay bị đánh ghen đâu.

- Vâng.

Trợ lý đưa tôi đến căn phòng cuối hành lang của tầng hai, anh ta mở cửa cho tôi bước vào trong còn mình thì đứng ở bên ngoài căn dặn:

- Cậu chủ là người ưa sạch sẽ, bên trong phòng tắm đã có đầy đủ đồ dùng cô hãy vào tắm qua trước. Sau đó thì che mắt lại, tắt đèn sáng, chỉ được bật đèn ngủ hoặc không bật đèn thì tùy cô, nằm sẵn trên giường đợi cậu ấy đến.

- Vâng.

- Nhớ kĩ lời tôi dặn, tuyệt đối không được gỡ bịt mắt, nếu nó vô tình rơi xuống cô cũng không được phép nhìn cậu ấy.

- Vâng.

Không biết người đàn ông đó xấu đẹp ra sao tôi không muốn quan tâm, ít nhất là anh ta chưa lập gia đình chắc chắn cũng còn trẻ, không phải mấy ông già biến thái là tôi đã thấy may mắn lắm rồi. Chỉ cần xong giao dịch lần này chúng tôi cũng không gặp lại nhau nữa cơ mà, nên vì tiền tôi sẽ làm đúng theo những yêu cầu của đối phương đặt ra.

Người trợ lý dặn dò tôi xong thì đóng cửa phòng lại rời đi. Tôi bước vào phòng tắm, nhìn đến những chai lọ như sữa tắm, nước hoa, sữa rửa mặt, kem dưỡng thể… toàn là những dòng sản phẩm đắt tiền được đặt ngay ngắn trên kệ.

Trước đó dù đã tắm xong mới đến đây, nhưng vì ở nhà tôi không có sữa tắm, cũng chẳng có những sản phẩm dưỡng da hay nước hoa gì cả, mà nghe người trợ lý nói người đàn ông kia ưa sạch sẽ, chắc hẳn cũng thích các cô gái trên người phải thơm tho. Vậy nên, tôi cởi bỏ quần áo, lần nữa tắm lại mình, tránh làm cho anh ta cảm thấy khó chịu.

Tắm xong, tôi quấn lên mình chiếc khăn tắm bước ra ngoài phòng ngủ, sau đó lật chăn leo lên trên giường nằm xuống, với tay tắt công tắc điện, rồi lấy tấm vải che lại mắt mình. Nằm đợi anh ta đến mà đầu óc tôi cứ lâng lâng như trên mây, vừa sợ vừa không cam lòng, nhưng tôi đã không còn con đường nào khác nữa. Mẹ tôi đang bị bệnh cần tiền phẫu thuật, tiền lãi ngân hàng cũng sắp đến hạn phải đóng.

Tôi biết, khi mình chọn kiếm tiền bằng cách bẩn thỉu như thế này thì dù có đổ cho tại hoàn cách hay số phận bi đát thì cũng chẳng có ai đồng cảm hay thương xót cho mình. Người ta biết được còn mắng chửi những lời khó nghe nữa cơ, rồi họ sẽ lại gán cho tôi cái mác là làm gái, gán cho tôi cái mác là muốn có tiền mà không muốn làm ăn đàng hoàng, không muốn chịu khổ.

Nhưng hai năm qua, ngoài gắn bó với nhà hàng của bạn My ra thì không có bất kì nơi nào nhận tôi vào làm, các công ty khi nhìn thấy CV của tôi thì ngay lập tức từ chối, chẳng cần biết năng lực của tôi có phù hợp với vị trí họ tuyển dụng hay không. Mới đầu, tôi còn nghĩ là do kinh nghiệm mình chưa có nhiều hoặc là do mình không hợp với vị trí họ cần nên mới bị từ chối, nhưng đi hết công ty này đến công ty khác cũng không một công ty nào chịu nhận.

Tôi mới bắt đầu nghi ngờ, có lẽ là có người đứng sau thao túng muốn đẩy mẹ con tôi vào đường cùng, mà người có quyền có thế như vậy chỉ có thể là gia đình Huy. Ngày trước còn ở cạnh nhau, mặc dù cả Huy và gia đình My đều không nói rõ thân phận của anh cho tôi biết. Nhưng My cũng không ít lần nói với tôi là nhà anh rất có điều kiện, có mối quan hệ rộng, có rất nhiều người trong giới kinh doanh khi nhắc đến tên bố mẹ anh thì cũng phải nể mặt vài phần.

Không biết là Huy vô tình đến mức tuyệt đường công danh của tôi hay là do bác gái làm ra, nhưng dù sao tôi cũng không muốn trách họ. Huy vì tôi mà suýt mất mạng, ở bên cạnh quan tâm bảo vệ tôi suốt hai năm trời nhưng đến cuối cùng tôi lại nói ra những lời tuyệt tình bỏ mặc anh như vậy, anh hận tôi ghét tôi cũng đúng thôi. Còn với bác gái, trong mắt bà ấy tôi là đứa xui xẻo gây họa cho con trai bà ấy, bà ấy không muốn tôi sống yên cũng là điều dễ hiểu.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tôi không tin Huy là người dồn mẹ con tôi vào đường cùng đâu. Anh nhất định sẽ không làm những việc quá đáng đến thế, tôi tin là như vậy.

Đang triền miên với những dòng suy nghĩ thì có tiếng cửa phòng mở ra, tiếp đó là tiếng trốt khóa cửa lại. Cả căn phòng bỗng chốc im bặt, tôi chỉ nghe được tiếng bước chân của người đàn ông đó rất nhẹ và tiếng bật công tắc điện.

Tôi không biết người đàn ông đó đang đứng ở vị trí nào, có đang chăm chăm nhìn về phía mình hay không?

Cả người run run, bàn tay nắm chặt mép chăn đang che kín thân thể mình chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm. Tôi sợ đến nỗi thở thôi cũng không dám thở mạnh, môi mím chặt lại, muốn lên tiếng hỏi anh ta một điều gì đó để đánh tan đi dự yên lặng này nhưng lại nhớ đến lời căn dặn của trợ lý.

Không biết chúng tôi giữ im lặng trong bao lâu, phải rất lâu sau tôi mới nghe có tiếng sột soạt của âm thanh cởi đồ, sau đó thì là tiếng cửa phòng nhà tắm đóng lại bên trong là tiếng nước chảy róc rách nhỏ vô cùng.

Khi người đàn ông đó tắm xong đi ra ngoài phòng ngủ, mùi thơm man mát dịu nhẹ bỗng làn tỏa khắp căn phòng. Tôi không biết phải diễn tả mùi hương đó như thế nào nhưng nó làm cho tôi có cảm giác quen thuộc lắm.

Tôi đang cố nhớ xem mình đã từng ngửi đến mùi hương này ở đâu thì lại một lần nữa nghe thấy tiếng công tắt điện được tắt, tiếp đó là một bàn tay nắm lấy chăn tôi đang đắp trên người, thẳng tay giật mạnh một cái khiến tôi giật mình.

Theo bản năng tôi liền lấy tay giữ chiếc khăn tắm trên người mình, cả người co rúm lại, một tay quơ quơ sang bên cạnh tìm kiếm chiếc chăn nhưng lại không thấy nó đâu nữa. Tôi rất muốn chống cự lại nhưng từ giây phút tôi đặt chân đến đây có lẽ đã không còn cái quyền phản kháng, cuối cùng đành ấm ức nằm im mà sống mũi đã cay cay.

Anh ta trèo lên người tôi, đưa tay giật mạnh chiếc khăn tắm ném đi đâu đó. Tôi giật mình hét toáng lên một tiếng, sau đó vội đưa tay lên che miệng mình, cơ thể mỗi lúc một run sợ hơn.

Bàn tay anh ta mát lạnh vì vừa mới tắm xong cầm lấy chân tôi tách ra, sau đó trực tiếp muốn tiến thẳng vào trong tôi, nhưng vì là lần đầu của con gái lên anh ta phải chật vật mãi mới cho hết vào được.

Không một màn dạo dầu, không một cái hôn, cũng chẳng có gì hết, chỉ thô bạo đâm vào cơ thể run rẩy của tôi. Đây là lần đầu tiên của tôi nên khi người đàn ông đó tiến vào tôi đau đớn nhăn nhó mặt mày, miệng không dám kêu chỉ biết cắn chặt môi để không phát ra tiếng.

Lúc tấm màng mỏng manh bị rách cũng là lúc nước mắt tôi rơi, nước mắt của tủi nhục, nước mắt cho cuộc sống của tôi sau này không còn trong trắng nữa.

Tôi nhớ lại trước đây, nhớ khi mình yêu Đạt, anh đã giữ gìn cho tôi như thế nào nhưng cuối cùng anh lại ra đi, lúc tôi một lần nữa mở lòng đón nhận tình yêu của Huy thì số phận một lần nữa bắt tôi chia xa. Để đến ngày hôm này, bước đến đường cùng, vì đồng tiền mà tôi phải bán trinh cho một người mình không quen không biết. Không biết anh ta dáng vẻ ra sao, khuôn mặt thế nào, giọng nói như nào, chỉ biết cơ thể anh ta đang không ngừng chuyển động trên người mình.

Anh ta không ngừng ra vào, bụng thúc vào bụng tôi phát ra những tiếng kêu da thịt đặc trưng của tình dục. Không biết anh ta có nhìn thấy nước mắt tôi đang rơi hay không? Mà có nhìn thấy thì đã sao chứ, một đứa con gái bán trinh như tôi thì mắc mớ gì người ta phải để ý tôi khóc vì đau hay khóc vì tủi nhục. Có chăng anh ta chỉ quan tâm đến việc tôi có mang lại khoái cảm cho anh ta hay không, giúp anh ta giải quyết nhu cầu thế nào, có thỏa mãn hưng phấn hay không mà thôi.

Chúng tôi im lặng làm tình, trong phòng chỉ có tiếng thở dốc và tiếng da thịt va chạm. Một lúc lâu sau, tốc độ anh ta ra vào trong cơ thể tôi mỗi lúc một nhanh hơn, mạnh hơn, sau đó anh ta ấn mạnh hông mấy cái quyết liệt rồi nhấn một cú thật sâu cuối cùng thì dừng hẳn, từ từ rời khỏi cơ thể tôi.

Anh ta lấy chăn cho tôi đắp, nằm xuống bên cạnh tôi ít phút, sau đó mới bật dậy đi vào trong phòng tắm một lần nữa, lúc đi ra tôi nghe có tiếng sột soạt của hành động mặc quần áo, tiếp đó, là tiếng mở cửa rồi lại đóng cửa.

Sau khi anh ta đi, tôi đưa tay kéo tấm vải trên mắt mình xuống, lúc này mới hoàn toàn được bộc phát mà khóc nức nở thành tiếng. Tôi khóc một trận rất lâu, đến khi không rơi nước mắt được nữa mới đứng dậy đi vào trong phòng tắm, tắm rửa kì cọ mọi nơi trên cơ thể mình cho sạch sẽ.

Nhưng tôi có kì đến đỏ rát cả người vẫn thấy cơ thể mình nhơ nhớp bẩn thỉu, nhất là chỗ đó, mặc dù đang rất đau vì cuộc làm tình vừa rồi nhưng tôi vẫn rất mạnh tay mà tắm rửa. Bởi vì thấy mình bẩn, bẩn một cách kinh tởm, nên chỉ biết ra sức mà làm sạch, đến nỗi cơn đau mỗi lúc một lớn sợ làm mình bị thương tôi mới chịu dừng lại.

____