Người Đặc Biệt Trong Tim

Chương 26




Mạc Uyển Dư ỉu xìu, kỳ nghỉ không có ai ở nhà, một minh cô chán biết bao. Lạc Phi Phi cũng không trở về thành phố A, có lẽ cô cũng không trở về nữa.

Ngày hôm sau Mạc Uyển Dư ngủ tới khi tự tỉnh, lúc mở mắt ra thì đã gần mười giờ sáng. Lâu lắm rồi không ngủ nướng được giấc ngủ sâu như vậy. Mạc Uyển Dư thoả mãn ngồi dậy vươn vai một cái.

Vơ lấy điện thoại kiểm tra, có vài tin nhắn chưa đọc. Trong đó có cả tin nhắn của Mạc Khải Liêm

[Mấy giờ trở về?]

Mạc Uyển Dư nhắn từng tin trả lời hết chô tin nhắn, cả tin của Mạc Khải Liêm.

Tin nhắn vừa gửi đi thì điện thoại của Mạc Khải Liêm gọi tới

''Vừa thức dậy?''-Giọng anh trầm thấp dễ nghe. Mạc Uyển Dư vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, vì âm thanh này mà màng nhỉ tê rần, buồn buồn.

Đúng là giọng nói có thể khiến lỗ tai mang thai.

''Vâng.''

''Bữa sáng sắp đến, em ăn sáng xong rồi về trường.''

''Vâng.''

''Xe chờ ở dứoi, tài xế sẽ đưa em về.''

''Vâng.''

Điện thoại vang lên tiếng dập máy. Cả cuộc đối thoại, Mạc Uyển Dư cũng chỉ nói được ba từ vâng.



Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng quăng chuyện này ra sau đầu, đứng dậy chuẩn bị về trường.

Thầy chủ nhiệm gọi cô lên văn phòng, hết lời khen ngợi ảnh chụp của cô, thêm một hồi cảm ơn và động viên, cuối cùng Mạc Uyển Dư cũng được thoát thân, trở về căn hộ của mình.

Ngày hôm nay rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Mạc Uyển Dư hết ăn lại ngủ. Căn hộ bên cạnh trước nay vẫn trống, cô không lo làm ồn đến hàng xóm, vậy nên còn bật cả nhạc xập xình, tự mình quậy ở trong nhà.

Tiếng ồn lớn, Mạc Uyển Dư không nhận ra, ngoài hành lang có tiếng động. Một thân ảnh cao lớn, một thân tây trang xuất hiện.

Ngừoi đàn ông đứng trước cửa căn hộ của cô, loáng thoáng nghe được tiếng nhạc ầm ỹ, chỉ đứng nhìn một lúc mà không có ý định gõ cửa. Một lúc sau thì mở cửa căn hộ đối diện, đi vào trong nhà.

Trước đó thư ký đã cho ngừoi mang đồ tới, sắp xếp lại căn hộ nên mọi thứ cần thiết đều đã đầy đủ, có thể tới ở lập tức.

Từ nước ngoài trở về, đến quần áo Mạc Khải Liêm cũng lười thu dọn, trực tiếp để trợ lý chuẩn bị một lượt, bản thân chỉ cầm đúng chiếc cặp tài liệu cùng chiếc laptop đi tới căn hộ này.

Hai lớp cửa cách âm đều tốt, Mạc Khải Liêm không biết tiếng nhạc ở căn hộ đối diện kết thúc từ bao giờ. Chỉ để ý tin nhắn anh gửi cho Mạc Uyển Dư hơn một tiếng trước vẫn chưa thấy trả lời.

Mà Mạc Uyển Dư lúc này đang nằm nghiêng trên ghế, một tay chống thái dương, một tay đang lấy đồ ăn từ gói lớn ôm ở trong lòng, vừa ăn vừa xem chương trình hài, vô cùng hưởng thụ. Điện thoại sớm đã quăng tới xó xình nào cũng chẳng muốn để ý nữa.

Mạc Khải Liêm nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, đến khi anh hoài nghi liệu có phải cô đã gặp chuyện gì rồi không, muốn lao sang căn hộ đối diện thì tin nhắn của Mạc Uyển Dư gửi tới.

[Cháu ăn cơm rồi, đang định đi ngủ]

[Ừm, nghỉ ngơi sớm đi.]

Mạc Khải Liêm nhìn đồng hồ, cũng đã quá chín giờ. Anh đi tới phòng bếp, dụng cụ, nguyên liệu đều đủ cả. Cũng may còn có cả mỳ gói, trợ lý của anh đúng thật là một ngừoi khá tỉ mỉ.

Nấu tạm bát mỳ ăn cho qua bữa, rồi lại tiếp tục bận rộn với số công việc chất đống. Mạc Khải Liêm vừa mới về nước nên bận, đầu tắt mặt tối xử lý những nghiệp vụ quan trọng.