27
Nhưng mà, về Hà Thải Vi, lại đột nhiên bị truyền thông tuôn ra các vụ bê bối.
Các loại hình ảnh bồi rượu cùng không đứng đắn, lăn lộn trên giường với các đạo diễn nhà sản xuất lộ ra.
Hình tượng ngọc nữ trong sáng lập tức sụp đổ.
“Thế nào? Đỡ tức chút nào không?” Thẩm Nam m hỏi tôi.
“Tại sao đột nhiên lại có người tuôn ra những cái này?” Tôi khó hiểu.
“Tớ không vui, Lục Uyên liền thuận tay làm chút chuyện cho tớ vui.” Thẩm Nam m thản nhiên nói.
“Hai người làm lành rồi?” Tôi hỏi.
“Xem như thế đi.” Dáng vẻ của cô ấy vẫn thản nhiên như không sao cả.
Được rồi, cô ấy có kim chủ, không cần một kẻ như phế vật là tôi làm người đại diện.
“Haizz, nhưng mà có chuyện chắc là cậu không biết, chính là về Chu Chú……”
Thẩm Nam m muốn nói lại thôi:
“Chu Chú làm sao vậy?”
“Anh ta bị bệnh trầm cảm nên tự sát, nghe nói vừa mới được cứu……”
“Chuyện xảy ra với anh ta lúc đó có lẽ là do Hà Thải Vi cùng chị họ của cô ta gây ra.”
Tôi bỗng ngơ ngẩn, vốn định không còn liên quan gì đến Chu Chú cả, nhưng nghe thấy tin hắn tự sát, đáy lòng vẫn là run lên.
Tôi đến bệnh viện nơi hắn đang ở, cả người hắn càng thêm gầy ốm, cả khuôn mặt tái nhợt vô lực, trên cổ tay quấn băng vải thật dày.
Thật sự quá khác với hình ảnh rực rỡ sáng chói trên sân khấu lúc trước.
Nhìn hắn từng bước bước lên đài vinh quang, nhìn thấy hắn tiếp đón khách, nhìn thấy hắn sụp đổ.
Hắn cũng từng đã nổi tiếng như vậy, hiện giờ, lại thê thảm như vậy.
“Chu Chú……” Tôi nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
Chu Chú chậm rãi mở bừng mắt, sau khi nhìn thấy tôi lại có chút kinh ngạc.
“Miểu Miểu, em đã đến rồi……”
Giọng nói của hắn vô cùng suy yếu:
“Em thấy đấy, hiện tại anh thảm như vậy, đều là báo ứng……”
“Anh vẫn luôn hối hận, hối hận vì đã không kiên định mà lựa chọn em.”
“Lúc trước, vì để có được một vai chính trong phim, chị em Hà Thải Vi đã hỗ trợ giúp đỡ. Nhưng anh lại không ngờ rằng anh bị bọn họ tính kế, bị bọn họ chụp ảnh, bọn họ lấy cái này uy hiếp anh……”
“Anh không muốn sự nghiệp nỗ lực nhiều năm như vậy mà chỉ một phút lại hóa thành tro tàn, lại càng không biết nên giải thích cho em như thế nào, em có thể tha thứ cho anh hay không……”
“Miểu Miểu, anh thật sự không nghĩ tới sẽ mang đến phiền toái cho em……”
“Em là người anh yêu mười năm……”
Thì ra là thế……
Tôi ngơ ngác nhìn Chu Chú, trong lòng bình phục cảm xúc phức tạp, chậm rãi mở miệng:
“Chu Chú, trong cuộc sống sẽ có rất nhiều thứ cần lựa chọn, khó tránh khỏi sẽ có lúc chọn sai.”
“Mười năm trước, anh nói với em, ánh mặt trời lặn đi thì vẫn sẽ còn có ánh trăng, em tặng câu ấy lại cho anh.”
Tôi cười cười với hắn: “Chu Chú, đừng lại làm người yếu đuối nữa.”
Trước khi xoay người rời đi, Chu Chú nhẹ giọng mở miệng hỏi tôi một câu:
“Miểu Miểu, anh ta đối với em có tốt không?”
Tôi quay đầu nở nụ cười vui vẻ với hắn:
“Anh ấy đối với em thật sự rất tốt.”
Phiên ngoại
Gần đây Giang Ích luyện cơ bụng không tồi, thành ra ngày hôm qua ngủ có chút muộn.
Một giấc ngủ đến buổi chiều, bị tiếng đập cửa đánh thức.
“Giang Ích, phải trang điểm cho buổi biểu diễn rồi.”
Tôi bực bội mà trở mình, bịt kín chăn lại.
Trong mơ mơ màng màng, cái trán bị người nào đó hôn một cái, sau đó anh đi ra ngoài.
“Sao không gọi được cho chị Miểu Miểu vậy?” Giọng nói của trợ lý truyền đến từ ngoài cửa.
“Suỵt, nói nhỏ một chút, cô ấy mệt mỏi, còn đang ngủ.”
Trợ lý vội ngậm miệng lại.
Khi tôi tỉnh lại, bọn họ đã hoàn thành hơn nửa, tôi cầm mấy bộ trang phục ướm thử lên người Giang Ích.
“Ừ…… Vậy bộ này đi.”
Anh cười rồi ấn tôi ở trước gương, phân phó chuyên viên trang điểm:
“Hãy trang điểm thật xinh đẹp cho cô ấy.”
“Làm gì mà cần long trọng như vậy?” Tôi khó hiểu.
“Em định đến buổi biểu diễn của anh mà không trang điểm sao?”
“Hả? Không cần……”
Có vài truyền thông truyền tải một ít hình ảnh không đẹp, quả thật làm tôi muốn lao vào đập vỡ camera của bọn họ.
Buổi biểu diễn chật kín người, tôi ngồi ở hàng phía trước nhìn Giang Ích sáng lấp lánh trên sân khấu.
Anh nói, anh muốn nỗ lực để trở thành ánh sáng của đời tôi, anh đã làm được.
Cuối cùng của buổi biểu diễn, anh đã hát bài "Tình cờ gặp gỡ" do tôi viết.
Tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai, hết đợt này đến đợt khác.
Anh đứng ở trên đài chậm rãi mở miệng:
“Ngày trước, tôi gặp được một cô gái đã khiến tôi nhất kiến chung tình, tôi tặng cô ấy một ly rượu tên là tình cờ gặp gỡ, sau đó cô ấy lại cho tôi một ca khúc tên "Tình cờ gặp gỡ".
Ánh đèn theo giọng nói của Giang Ích, đột nhiên chiếu về phía tôi, tôi bỗng ngạc nhiên.
Anh cong khóe miệng, không chút che giấu nào mà nhìn về phía tôi:
“Năm đó tôi đã nói với cô ấy, chủ động một chút mới có chuyện xưa, cô ấy đã giao quyền lựa chọn cho tôi.”
“Hôm nay, tôi muốn chủ động một chút, giao quyền lựa chọn lại cho cô ấy.”
Anh nhảy xuống khỏi sân khấu, xuất hiện ở trước mặt tôi:
“Lâm Miểu, chúng ta kết hôn đi.”
Anh đột nhiên quỳ một gối xuống đất, tôi bỗng không biết làm sao:
“Anh đếm tới mười, không nói lời nào coi như chấp nhận.”
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh đã nhanh chóng mở miệng:
“Một, hai, ba bốn năm sáu bảy tám chín mười.”
Ba số cuối cùng như có vận tốc của ánh sáng, tôi tức giận đến mức cho anh một cái ánh mắt như muốn giết người.
Anh mặc kệ tôi, trực tiếp đeo nhẫn cho tôi:
“Vợ à, em phải đối xử tốt với anh đấy nhé.”
Sau đó, ở trong một rừng tiếng hoan hô mà ôm tôi vào trong lòng ngực.
Cái tên nhóc này, dám thiết kế tôi?
Thật là cánh đã cứng rồi, cần phải xử lý rồi……
Mà vào giây phút đó, tôi giống như đột nhiên hiểu rõ vì sao tôi lại thích anh.
Tôi thích anh trắng trợn táo bạo, thích anh không màng tất cả, thích anh nhiệt liệt rực rỡ, càng thích anh tùy ý làm bậy.
Anh giống như ánh sáng mặt trời nhỏ, chiếu sáng khắp nơi, chiếu sáng cả tôi.
—-
Toàn văn xong.