Người Đàn Ông Mỗi Năm Chỉ Xuất Hiện Một Lần

Chương 1




"Nguyễn Thu Bình!" - Ty Mệnh tinh quân nhìn xung quanh một lần.

Không ai trả lời.

"Thưa thầy, Nguyễn Thu Bình chắc chắn không đến đâu ạ. Thầy đã bao giờ thấy cậu ta đến lớp chưa!" - Một cậu học sinh ngồi phía dưới bục giảng cười hì hì.

... May mà nó không tới.

Ty Mệnh thở phào nhẹ nhõm, nâng tay chuẩn bị đánh dấu tên vào danh sách điểm danh.

"Thầy ơi, xin lỗi, em tới trễ!" - Một chàng trai mặc chiếc áo dài tay và chiếc quần màu vàng xông vào lớp với bộ dạng vô cùng mệt nhọc.

Nguyễn Thu Bình thế mà lại đi học?!

Học sinh trong lớp bỗng trở nên căng thẳng, ai ai cũng rối rít sờ lá bùa đuổi vận xui trên người mình. Thậm chí những người học giỏi còn nhanh chóng dùng phép thuật để tạo khiên chắn bao xung quanh cơ thể của mình.

Nguyễn Thu Bình nhìn góc trái lớp học đang còn ba hàng ghế trống thì bèn đặt mông xuống chính giữa một chiếc ghế. Thế mà anh vừa mới ngồi xuống, cái ghế ngay lập tức gãy làm đôi.





Loáng một cái, Nguyễn Thu Bình đã ngã sõng soài ra đất.

Anh xoa xoa cái mông bị đau, lại đưa tay vịn ghế, vừa mới ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy mấy chục đứa bạn cùng lớp đứng gần mình bị dọa sợ đến mức nhốn nháo hết cả lên.

Có người còn nhảy chồm lên, hoảng hốt chạy sang chỗ khác.

Nguyễn Thu Bình nặng nề thở dài, chỉnh lại bộ quần áo màu vàng trên người rồi bất đắc dĩ nói: "Cần thiết phải như vậy không? Cần thiết phải như vậy không? Mặc dù tôi là thần Xui Xẻo, các cậu cũng không cần phải tránh tôi như tránh tà đâu mà. Trên người các cậu có lá bùa gì gì đó của thần May Mắn rồi còn gì?! Với cả nhìn tôi mà xem, vì đổi vận, tôi đã dốc lòng đi mua bộ quần áo màu vàng của thần May Mắn này nè. Đến đây, sờ soạng ánh sáng này đi..."

Mấy cô cậu học sinh nhỏ giọng nói: "Thần May Mắn chưa bao giờ mặc quần áo màu vàng, cậu mua phải hàng giả rồi. Đúng là thần Xui Xẻo..."



Không sai, Nguyễn Thu Bình sinh ra đã xui xẻo.

Thần Xui Xẻo trước kia đã mất, bây giờ chức vị thần Xui Xẻo ở trên Thiên Đình đang không có ai đảm nhiệm. Mặc dù tu vi chưa đủ, Nguyễn Thu Bình cũng chưa chính thức được sắc phong thành "Thần", nhưng mọi người đã coi anh là ứng cử viên duy nhất cho vị trí thần Xui Xẻo.

Vận xui của Nguyễn Thu Bình không khác người nắm giữ chức vị thần Xui Xẻo trước kia một tí nào. Ví dụ như khoảnh khắc anh ra đời, cả gia đình đang sung túc no đủ của anh bỗng trở nên nghèo đến mức không thể cứu nổi.

Thậm chí khi người trên Thiên Đình nhắc về nhà họ Nguyễn, họ không còn nhắc về một nhà "có hai con sư tử khổng lồ bằng vàng lạ thường trấn trước cửa" ở điểm cực tây nữa, mà giờ họ đổi thành: Nhà họ Nguyễn nghèo nhất phía tây.



Gọi tắt: Nhà Nguyễn Tây Nghèo.

Trình độ xui xẻo của Nguyễn Thu Bình không chỉ đơn giản như việc khiến cả nhà nghèo đi, mà vận xui của anh có thể lây lan, có thể phát tán.

Khi thần tiên có pháp lực không cao nhìn thấy anh, họ sẽ gặp vài chuyện xui xẻo nho nhỏ. Họ nói chuyện với anh, thì xui xẻo lớn sẽ ập xuống đầu họ luôn. Hai trăm năm đầu tiên có một vị thần trẻ tuổi vô tình đụng vào người Nguyễn Thu Bình, ngay giây tiếp theo, anh ta đã bị ngã đến mức bất tỉnh hơn nửa năm. Từ đó về sau không có một vị thần nào dám đến gần anh nữa.

Lúc nghe nói Nguyễn Thu Bình muốn đến lớp học của Ty Mệnh, tất cả giáo viên và học sinh ở đây đều chạy đến chỗ thần May Mắn để xin bùa đuổi vận xui. Họ mang theo nó cả ngày lẫn đêm, mới có thể đuổi được tí xíu xui xẻo trên người Nguyễn Thu Bình.
Cái gọi là "điều hòa âm dương", "cân bằng vạn vật", Nguyễn Thu Bình cảm thấy sự ra đời của Úc Hoàn chính xác là để khắc lại anh.

Khoảnh khắc Nguyễn Thu Bình chào đời, ở phía cực đông Thiên Đình cũng có một đứa trẻ khác được sinh ra.

Khi hai người chào đời, phía tây Thiên Đình lập tức bị mây đen che kín, gió lớn nổi lên, mưa trút xuống như thác nước. Thế mà phía đông Thiên Đình lại rực rỡ ánh dương, ngàn chim vỗ cánh bay lượn, muôn hoa nở rộ.

Sau sự ra đời làm cả nhà nghèo đi của Nguyễn Thu Bình, ngay cả các gia đình ở mười dặm xung quanh cũng suy yếu dần đi. Thế mà khi Úc Hoàn cất tiếng khóc đầu đời, tiền tài và danh vọng của nhà họ Úc lên nhanh như diều gặp gió, phất thẳng một đường. Các vị thần tiên nhỏ bé sống xung quanh mười dặm cũng phấn khởi và phơi phới hẳn ra.
Từ đó trở đi, nhà họ Úc cũng được người ta gọi là "Gia đình số đỏ phía Đông". Gọi tắt: Nhà Úc Đông Đỏ.

Không lâu sau, các vị thần tiên sinh sống ở phía Tây đều không hẹn mà cùng dọn sang trời Đông. Nhà Nguyễn trở thành hộ gia đình duy nhất ở trời Tây hoang vắng, mà giá cả đất đai ở bên phía Đông nhà Úc lại càng ngày càng tăng cao. Loáng một cái, ngoại trừ Thiên Đình, phía Đông đã trở thành khu vực phồn hoa nhất. Sự thay đổi lớn này cũng đã làm ảnh hưởng đến giá đất trung bình ở trên trời.

Bởi những sự kiện này, thần Xui Xẻo và thần May Mắn tương lai của thiên đình cứ thế được định sẵn.

Nguyễn Thu Bình liếc mắt nhìn cả lớp đang hò hét ầm ĩ, lười biếng nói: "Thưa thầy, sao thầy vẫn chưa giảng bài?"

Ty Mệnh theo bản năng cúi đầu xuống nhìn lá bùa đuổi xui trên người mình, sau đó vừa lật sách vừa ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, lẩm bà lẩm bẩm: "Sao, sao tự dưng chăm học thế..."
"Em xin nói rõ một tí, em bắt đầu luyện tập thói quen hiếu học!" - Nguyễn Thu Bình cười toét cả miệng.

Vừa dứt lời, anh lấy giấy bút trong cặp ra, thế mà lại thật sự ngồi nghe giảng.

Nguyễn Thu Bình cúi đầu ghi chép, vẻ mặt ung dung cợt nhả dần dần phai nhạt đi. Tiếp theo sau đó, ánh mắt của anh bỗng bừng lên ý chí chiến đấu y như chuẩn bị bước vào cuộc chiến sinh tử đến nơi.

Ý chí chiến đấu này của anh không vì thứ gì khác, mà chỉ vì em gái bảo bối của anh.

Em gái Nguyễn Thu Bình tên là Nguyễn Đông Đông, năm nay vừa tròn ba tuổi. Ở nơi thần tiên có tuổi tác trung bình hơn mấy trăm ngàn tuổi mà nói, dường như gọi em gái anh là trẻ con cũng không phải, miễn cưỡng coi nó như một hạt giống vừa mới nảy mầm là được.

Nhưng hạt giống nho nhỏ đó của anh, thế mà lại bị phiến đá hôn nhân xác định hôn ước.
Vào một buổi tối mấy ngày trước, Nguyễn Thu Bình vô tình nghe lỏm được cha mẹ anh đang nói chuyện, mới biết được phiến đá hôn nhân trăm năm không nhúc nhích lại đột nhiên hiện ra hai hàng chữ:

Úc Đông Đỏ, Nguyễn Tây Nghèo.

Phiến đá hôn nhân từ trước đến giờ không xác định những thứ khác mà chỉ xác định nhân duyên. Nhưng đứa con chưa lập gia đình nhà họ Úc thì chỉ có Úc Hoàn, mà đứa con gái chưa lập gia đình ở nhà họ Nguyễn thì chỉ có mỗi Nguyễn Đông Đông.

Úc Hoàn và Nguyễn Đông Đông chính là cặp đôi mà phiến đá xác định.

Mối nhân duyên được định sẵn này... Không biết nhà họ Úc nghĩ như thế nào, chứ còn cha mẹ Nguyễn Thu Bình đang vui vẻ cười tươi như hoa đây.

Nhưng Nguyễn Thu Bình không muốn.

Khá là không muốn luôn nhé.

Cái loại không muốn như thể chỉ hận không thể cầm dao làm thịt Úc Hoàn ấy.
Trước tiên không bàn đến những chuyện khác, chuyện cần bàn bây giờ đó là, Úc Hoàn là ai? Hắn là thanh niên hai trăm hai mươi mốt tuổi, sinh cùng ngày cùng tháng, bằng tuổi với Nguyễn Thu Bình.

Nguyễn Đông Đông là ai? Là đứa con nít vừa tròn ba tuổi.

Trẻ con ba tuổi chưa biết nói, ngay cả đi đứng cũng không vững, mà đã bị người ta sắp xếp gả cho nhà đằng trai, qua mười mấy năm sau sẽ ngay lập tức kết hôn.

Gả con nít?

Đây là chuyện gì chứ? Dùng lời của người hiện đại mà nói, chuyện này phạm tội vl!

Nguyễn Thu Bình nghiến răng nghiến lợi ngay cả trong mơ, chỉ một lòng khao khát cắt đứt hôn ước này.

Nhưng phiến đá hôn nhân kia có một nguyên tắc, đó là không thể hủy cũng không thể phá bỏ. Nếu người nào đi ngược lại nhân duyên đã định, chắc chắn họ sẽ bị trừng phạt bởi bảy bảy bốn chín tia sét.
Nguyễn Đông Đông không có bất kỳ năng lực gì, đừng nói sấm sét của vị thần tiên nào, đến ngay cả sấm sét bình thường cũng đã dọa cho con bé khóc òa lên.

Nhưng Úc Hoàn không giống vậy.

Toàn bộ thần tiên trên Thiên Đình dường như đều khen ngợi tâng bốc Úc Hoàn như hoa, cái gì mà người trẻ tuổi nhất trên Thiên Đình chuẩn bị lịch kiếp, cái gì mà vị tiên sắp được sắc phong thành thần sớm nhất Thiên Đình, cái gì mà người nắm giữ kỷ lục đánh bại tê giác hung dữ trong thời gian ngắn nhất... Những lời khen như thế này nhiều không đếm xuể.

Nếu Úc Hoàn là đứa con được trời cao ưu ái, là hy vọng của Thiên Đình, vậy thì bốn chín tia sét kia có thể đánh chết hắn à?

Huống hồ trời cao đã định sẵn chức danh thần May Mắn cho hắn, nói không chừng khi bốn mươi chín tia sét bổ xuống, từng tia từng tia cũng không chạm được vào người hắn.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Bình ghen tị nghiến răng. Thật ra anh chưa từng nhìn thấy Úc Hoàn. Mặc dù cả hai đều là người có tiếng tăm lừng lẫy trên Thiên Đình, thế nhưng Nguyễn Thu Bình đi đến đâu thì chỗ đó không một bóng người, còn Úc Hoàn đi đến đâu thì chỗ đó toàn người là người.

Hình như anh cũng đã từng nhìn thoáng qua Úc Hoàn vào trăm năm trước, lúc ấy thần May Mắn được mọi người vây quanh. Anh không nhìn thấy rõ vóc dáng hắn thế nào, mà chỉ ngó thấy được chiếc vương miện bằng ngọc thạch trắng ngà trên đầu hắn.

Sau đó nghe nói thần May Mắn thấy phiền vì bị nhiều người vây quanh quá, cho nên hắn bèn đi tu thuật ẩn thân. Cứ mỗi khi ra khỏi cửa nhà là hắn bắt đầu tàng hình, ngay cả khi hắn ở nhà cũng không có ai thấy. Bình thường hắn chỉ vẽ mấy lá bùa đuổi vận xui, chứ chưa bao giờ tiếp nhận bất kì một thỉnh cầu nào khác.
Kể từ khi Nguyễn Thu Bình biết Úc Hoàn có hôn ước với em gái mình, anh luôn chú ý động tĩnh của hắn. Rốt cuộc anh cũng nghe được tin đồn - Úc Hoàn muốn giáng trần để lịch kiếp.

Mặc dù cùng lứa với nhau, nhưng năng lực của Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn như dưới đất và trên trời. Năng lực của anh vẫn dậm chân tại chỗ, không khác gì với trăm năm trước. Còn tu vi của Úc Hoàn cứ tằng tằng cao lên, nghe nói sau lần lịch kiếp này, hắn sẽ chính thức được sắc phong thành thần May Mắn và trở thành người trẻ tuổi nhất có được vinh dự này.

Thật trùng hợp làm sao, Nguyễn Thu Bình học lớp của Ty Mệnh, mà nhiệm vụ của lớp học này đó là quản lí số mệnh của con người.

Sau khi biết Úc Hoàn muốn đầu thai làm người phàm trần, Nguyễn Thu Bình chắc mẩm, thời cơ của anh tới rồi.
Thần tiên hạ phàm lịch kiếp có một khó khăn mãi mãi không đổi, đó là khó khăn về tình duyên.

Không ít các vị thần tiên trong quãng thời gian lịch kiếp đã yêu phải người phàm, trong đó cũng có vài người sau khi lịch kiếp trở về Thiên Đình vẫn không quên được người kia. Bởi vậy cho nên mới có những cuộc tình ngang trái giữa tiên và người. Để giải quyết vấn đề nan giải này, những vị tiên sau khi đã lịch kiếp xong cần phải uống nước quên tình. Nhưng dù vậy, cứ mười mấy năm khi Tết đến vẫn có vài vị khôi phục trí nhớ bằng một cách khó hiểu, sau đó họ kêu trời trách đất đi tới phủ Diêm Vương để tìm lại người yêu của mình.

Đây chính là một điểm vô cùng đặc sắc mỗi khi thần tiên lịch kiếp.

Nguyễn Thu Bình muốn dùng chiêu này lên người Úc Hoàn.

Anh chỉ cần giúp Úc Hoàn tìm được một người khiến hắn yêu đến mức cuồng si cuồng dại, sau đó thúc đẩy một chút khiến Úc Hoàn không thể uống nước quên tình. Như vậy, sau khi hắn lịch kiếp thì sẽ chủ động hủy bỏ hôn ước với Nguyễn Đông Đông, rồi một lòng suy nghĩ và tìm cách để sống tới đầu bạc răng long với người yêu của hắn.
Vô cùng hoàn mỹ!

Nguyễn Thu Bình vươn người, cầm bút gõ lên đầu mình một cái rồi tự khen: Đúng là một cái đầu thông minh!

"Cạch!" - Bút bi trong tay tự dưng gãy làm hai, giọt mực đen thùi lùi chảy xuống trán Nguyễn Thu Bình.

... À, vận xui gặp mãi thành quen.

Nguyễn Thu Bình yên lặng dùng phép thuật lau khô mực trên trán, sờ sờ đầu mình vài lần rồi tự khích lệ bản thân: ... Đúng là một cái đầu cứng rắn.

......

Ngồi nghiêm túc nghe giảng vài tiết, Nguyễn Thu Bình rốt cuộc cũng biết được tiến trình học tập.

Khóa học của Ty Mệnh mà Nguyễn Thu Bình tham gia là khóa sơ cấp, lớp lý thuyết đã kết thúc từ trước, từ hôm nay trở đi bắt đầu thực hành.

Hai ngày đầu tiên, học sinh sẽ đi thăm "Cửa Phù Hoa" - nơi thần tiên sẽ bước qua để hạ phàm và các dụng cụ dùng để ghi chép và chỉnh sửa số mệnh của con người. Hai ngày tiếp theo, họ sẽ đi theo Ty Mệnh và trợ giảng đi xuống trần gian để học hỏi. Cho đến ngày thứ năm, những học sinh như cậu mới chính thức hạ phàm để bắt đầu thực hành. Trong vòng hai tháng, bọn họ được xuống trần gian năm phút mỗi ngày.
Không thể khinh thường năm phút này được, bởi vì hiện nay việc đi lại giữa Thiên Đình và nhân gian bị quản lý rất nghiêm khắc. Người có thể xuống nhân gian, trừ thần tiên lịch kiếp cũng chỉ còn lại những người theo học khóa này của Ty Mệnh. Chứ bình thường nếu có vị nào muốn du lịch dưới trần gian, họ phải xin được mười mấy con dấu thông hành, xin được xong thì có thể chơi đến mấy chục năm.

Suy ra, nhân lúc Nguyễn Thu Bình được làm học sinh, anh có cơ hội lấy được năm phút mỗi ngày đã là vô cùng quý báu, chứ đừng nói tới quy tắc quy đổi thời gian: một ngày trên Thiên Đình bằng một năm dưới trần gian. Năm phút trên đây có thể đổi ra ba mươi giờ ở dưới đó.

Ba mươi giờ hằng năm... Anh cố gắng một chút thì luôn luôn có thể tìm cho Úc Hoàn một đối tượng yêu đương trước khi hắn qua đời.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Nguyễn Thu Bình cũng ổn định lại.

......

"Các em đi theo Kỳ Nguyệt nhé, bạn trợ giảng đó sẽ dẫn cả lớp đến Cửa Phù Hoa... Thần Xui... khụ... Nguyễn Thu Bình, em ở lại một chút." - Ty Mệnh nói.

Chờ cho đến khi học sinh đã đi hết rồi, Nguyễn Thu Bình mới đứng lên và đi tới bục giảng: "Thưa thầy, có chuyện gì vậy ạ?"

"Không có gì không có gì, em đứng chỗ nào cũng được, không cần đến..." - Ty Mệnh vội vàng lắc đầu, giơ tay lau qua mồ hôi trên trán rồi nói - "Khụ khụ, Nguyễn Thu Bình, có phải em nghĩ khóa học này sắp kết thúc, sợ thầy không cho em điểm đạt đúng không? Thật ra thì em không phải lo lắng chuyện này, vốn dĩ em đã có thiên phú, lại còn là học sinh quan trọng không thể thiếu trong học viện của thầy. Kể cả em không đến lớp mà chỉ ở nhà đọc sách, thầy vẫn thấy em xuất sắc như thường..."
"Thầy à, không cần đối xử với em đặc biệt như vậy đâu." - Nguyễn Thu Bình nghiêm mặt - "Thầy cứ làm như vậy, các bạn trong lớp sẽ nghĩ thế nào?"

"Chúng nó chỉ mong em đừng đến..." - Ty Mệnh nhỏ giọng thì thầm.

Nguyễn Thu Bình giả vờ không nghe thấy mà chỉ nói: "Thôi thầy nhé, không còn chuyện gì nữa thì em xin phép đi xem Cửa Phù Hoa cùng các bạn đây."

"Ôi, từ từ chờ tí, thầy còn có một chuyện nữa. Em đưa một chút vận khí của mình vào viên Ngọc Trữ Vận này đi."

Nhờ Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn đưa vận khí vào Ngọc Trữ Vận là một chuyện mà Ty Mệnh cũng phải phụ trách, chủ yếu là để cân bằng vận mệnh của nhân gian.

Nhưng mà...

"Em tưởng năm nay em đưa vào rồi mà? Tại sao lại phải làm nữa?" - Nguyễn Thu Bình hơi không hiểu.

Ty Mệnh nói: "Thì không phải là do Úc Hoàn muốn lịch kiếp à. Có lẽ là do vận may trên người nó quá nhiều sẽ khiến mọi chuyện nó làm ở dưới nhân gian thuận buồm xuôi gió quá thể đáng, gây bất lợi đến khả năng thành công khi lịch kiếp. Cho nên ấy, em cứ cho nó thêm một chút vận khí trên người em đi, trung hòa một tí để giúp nó lịch kiếp suôn sẻ."
Thần May Mắn trong truyền thuyết à, hiểu rồi đấy hiểu rồi đấy.

Nguyễn Thu Bình nở một nụ cười đầy vẻ u ám, dốc sức truyền vận xui của mình đầy ngập viên ngọc.

Còn chưa đến một giây, vào giờ phút này, viên ngọc trong suốt kia đã chứa đầy luồng khí màu đen.

Nguyễn Thu Bình cười khẩy trong lòng, đưa ngọc cho Ty Mệnh.

Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy mình dường như giống y hệt vị Hoàng Hậu đã tẩm độc vào trái táo trong truyện cổ tích. Nghĩ đến đây, anh hơi dừng lại: Có phải mình làm hơi quá rồi không nhỉ? Nhiều vận xui thế này, nói không chừng thần May Mắn vừa chào đời dưới nhân gian thì đã chầu trời luôn rồi.

"Không đủ đâu." - Ty Mệnh lắc đầu - "Chắc em chưa chứng kiến năng lực hiện tại của Úc Hoàn đúng không. Tuy hai em sinh cùng lúc, số mệnh cũng đối lập nhau, nhưng bây giờ tu vi của nó không giống ngày xưa nữa đâu. Ngọc Trữ Vận kia ấy, có khi bao giờ nó chạm vào một cái là lại sạch bóng, cũng không mang được xuống nhân gian..."
Nguyễn Thu Bình:...

Là sao? Là sao? Ý là nói tu vi của anh và Úc Hoàn đã khác nhau một trời một vực, cho dù anh có dốc hết vận xui của mình ra thì cũng không đáng là bao khi so với Úc Hoàn?!

Thế mà lại dám khinh thường vị thần Xui Xẻo như anh à?

Đúng là sự sỉ nhục lớn nhất trần đời!!

Nguyễn Thu Bình nhoẻn miệng cười giả dối, cầm lại Ngọc Trữ Vận xui xẻo rồi nói: "Có vẻ ý tốt của em suýt chút nữa trở thành chuyện xấu rồi, nếu là vì chuyện lịch kiếp của Úc Hoàn, vậy dù sao em cũng nên nghiêm túc hơn một tí."

Vừa dứt lời, anh nắm Ngọc Trữ Vận trong tay, xoay người lại rồi tiếp tục truyền vận xui của mình vào bên trong. Có trời mới biết anh dùng sức nhiều đến thế nào, truyền mạnh đến mức không khí trong phòng học bỗng chốc biến thành những lốc xoáy nho nhỏ, cửa sổ mở toang ra, rèm cửa kêu phần phật vang dội, đồ đạc trên bàn đều bay hết lên không trung.
Nụ cười của Nguyễn Thu Bình y hệt như nhân vật phản diện đã đạt được âm mưu của mình.

Chiếc bút bi có đầu nhọn bỗng xoẹt qua cổ tay trơn mịn của Nguyễn Thu Bình, một giọt máu đỏ tươi nhỏ ra từ ngón tay anh. Trong lúc hỗn loạn, nó đúng lúc rơi xuống Ngọc Trữ Vận và thẩm thấu vào bên trong.

Nhưng việc này xảy ra quá kín đáo, không một ai có thể phát hiện ra.

"Tốt lắm." - Ty Mệnh lắc lắc Ngọc Trữ Vận trong tay - "Làm như này là được rồi. Có lẽ trong lần lịch kiếp này, Úc Hoàn sẽ có số mệnh bình thường."

Nguyễn Thu Bình: "......"

Vận khí của thần tiên sẽ suy yếu đến chín phần khi họ hạ phàm, hóa ra anh phí phạm nhiều sức lực đến vậy mà mới trung hòa được một phần mười vận may thôi á?!

"Ầm!"

Bàn học đột nhiên đổ rầm xuống đất, đập mạnh vào bàn chân của Nguyễn Thu Bình.
"Au au au..."

Ty Mệnh lắc đầu, đưa cho Nguyễn Thu Bình một miếng dán giảm đau: "Em dọn dẹp lại một chút đi rồi hẵng đến Cửa Phù Hoa."

Nguyễn Thu Bình vừa ôm chân vừa gật đầu trong đau đớn.

Khi anh đến Cửa Phù Hoa thì cũng hơi muộn rồi, nhưng chuyện này cũng không thể trách anh.

Ai bảo lúc anh vừa đi ra khỏi cửa thì đã gặp phải một con thần thú đang hóa điên, gặp thêm hai vị tiên trẻ tuổi đã lạc đường lại còn phiền phức, gặp cả một tên say xỉn cứ lảm nhảm bên tai, sau đó là cả một vị tiên cao tuổi đang ngồi dưới ánh trăng rồi ném trứng gà lên người anh.

Thật sự Nguyễn Thu Bình cũng quen rồi.

Ai bảo cuộc đời của thần Xui Xẻo không những chẳng buồn tẻ mà lại tràn ngập thú vui đến vậy.

Tóm lại, Nguyễn Thu Bình tốn khá nhiều thời gian trên đường đi, cho nên lúc anh đến Cửa Phù Hoa thì trời đã tối rồi. Bạn cùng trường, trợ giảng, và cả người thầy Ty Mệnh của anh đã sớm không thấy tăm hơi.
Vài ngọn gió thổi qua để lại những hàng cây sặc sỡ, khắp nơi trong Cửa Phù Hoa đều vô cùng tĩnh lặng.

Nguyễn Thu Bình nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, thở dài rồi xoay người chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhưng đúng lúc này, một cái cây trên đường bỗng đung đưa.

Anh còn tưởng mình hoa mắt, nhưng khi nhìn kĩ thì lại thấy có một người đàn ông mặc quần áo màu trắng đang bước ra từ trong hư vô.

Người đó mặc một chiếc áo choàng dài, gương mặt lãnh đạm và lạnh lùng như ngọc. Trong đôi mắt hắn không hiện lên bất kì cảm xúc gì, nhưng hắn lại có một phong thái không tầm thường chút nào. Ngay cả khi hắn đi bộ, vạt áo cũng tỏa ra khí chất của thần tiên.

Thậm chí dường như trăng sáng cũng đang thiên vị hắn, khiến cả cơ thể của hắn như đang bừng lên ánh trăng.

Nhìn vô cùng xa lạ.
Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn cái áo vàng rực và cái quần cũng vàng rực nốt của mình, sau đó bĩu môi một cái.

Tỏ vẻ cái gì mà tỏ vẻ, thời đại nào rồi còn ăn mặc như vậy.

Khi bạn cư xử đứng đắn, đó chính là dáng vẻ đẹp nhất của bạn.

Xì.

Dù sao vào lần đầu tiên Nguyễn Thu Bình nhìn thấy người này, anh cảm thấy cực kì không vừa mắt. Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, thế mà lại nhận ra người đó hình như đang đi tới chỗ anh.

Cảm giác này rất thần kì, bởi vì khi người trên Thiên Đình nhìn thấy anh, không ai không trốn. Dường như đây là lần đầu tiên có người chủ động tới gần anh.

Ba bước, hai bước, một bước.

Người đó dừng lại trước mặt Nguyễn Thu Bình.

Rất gần.

Nguyễn Thu Bình có thể thấy được những sợi tóc của người đó, có thể đếm được số lông mi, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của hắn.
Yết hầu của anh hơi căng cứng, hình như đây là lần đầu tiên... lần đầu tiên có người đứng gần anh đến vậy.

Nguyễn Thu Bình chợt lấy lại tinh thần, nhanh chân lùi về sau vài bước.

Nhưng anh có hơi vội vàng, chân trái vấp vào đá nên suýt nữa ngã nhào... Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, người đàn ông trước mặt anh bỗng nhiên bước nhanh hơn vài bước rồi bắt lấy tay anh.

Nguyễn Thu Bình trợn to hai mắt. Anh đứng thẳng người, cuống quýt rút tay ra rồi lại lùi về sau vài bước và nói: "Sao anh dám chạm vào tôi, anh có biết tôi là ai không? Tôi là thần Xui..."

"Nguyễn Thu Bình." - Người kia đột nhiên mở miệng, đôi mắt hơi cong lên - "Tôi biết anh."

"......." - Nguyễn Thu Bình nhíu mày, lẩm bà lẩm bẩm - "Đã biết rồi thế sao lại chạm vào tôi..."

Chợt nghĩ tới điều gì đó, Nguyễn Thu Bình móc ngọc bội trong áo ra, bất đắc dĩ ném cho người đàn ông - "Đây là đồ đắt tiền tôi mua được trong chợ giao dịch, nghe bảo là ngọc bội của thần May Mắn. Cho anh mượn tạm để đuổi vận xui trên người đi đấy, dùng xong thì trả tôi."
"Thần May Mắn?"

"Đúng, là cái thằng họ Úc kia ấy." - Nguyễn Thu Bình không phục nhíu mi, giở giọng hung hăng khinh thường - "Xí, thần May Mắn rác rưởi, coi như cũng có chút tác dụng."

Người đàn ông mặc áo choàng dài màu trắng cười cười. Hắn giơ ngọc bội kia lên rồi nói: "Có khả năng ngọc bội này không phải của Úc Hoàn đâu."

Nói xong, hắn lấy ra một miếng ngọc bội chất lượng cao từ trong ngực: "Miếng này mới đúng."

À, chả trách sao không sợ mình, thì ra có cất đồ của thần May Mắn trong người.

Người đàn ông kia đột nhiên bước lên một bước, cầm tay trái của Nguyễn Thu Bình lên rồi đặt miếng ngọc bội vào lòng bàn tay anh, vừa cười vừa nói: "Nếu anh không tin lời tôi thì về thử một chút là được."

... Lại chạm vào tay rồi.

"Nói cứ như sắp từ biệt tôi ý, với cả đừng chạm vào người tôi."
Nguyễn Thu Bình hất tay người kia ra, lại lùi về sau vài bước. Anh cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong lòng bàn tay một chút rồi hỏi: "Không lấy tiền à?"

Người đó lắc đầu.

Hóa ra là thằng ngu lắm tiền.

Nguyễn Thu Bình nhét hai miếng ngọc bội vào trong áo, khẽ hất cằm lên: "Vậy tôi cứ nhận trước. Nếu nó là thật thì tôi sẽ sớm cảm ơn anh."

Người kia gật đầu, nhìn Cửa Phù Hoa đang tối dần đi rồi nói khẽ: "Nguyễn Thu Bình, gặp lại sau nhé."

"Hay là đừng gặp nữa đi, gặp tôi không tốt đẹp gì cho anh đâu." - Nguyễn Thu Bình lầu bầu một tiếng, nhấc chân rời đi.

Anh nhìn phía trước, không ngoảnh đầu mà đi mấy chục phút rồi mới dừng chân lại.

Anh cúi đầu xuống và nhìn tay trái của mình.

Từ khi có trí nhớ đến nay, anh chưa bao giờ chạm vào người khác, cho dù là cha mẹ hay là cô em gái mà anh yêu quý nhất.
Hai trăm năm đầu, có một vị thần tiên vô tình đụng phải bả vai của anh, sau đó ngã đến mức bất tỉnh. Từ đó trở đi, người khác đều né tránh anh.

Hóa ra, cảm giác đụng chạm với người khác lại là như vậy.

Ấm áp, mềm mại, hơi ấm còn vấn vương trên tay anh còn dần dần nóng lên.