Người Đàn Ông Mỗi Năm Chỉ Xuất Hiện Một Lần

Chương 17




Vết thương nhỏ mà Nguyễn Thu Bình gặp phải dưới trần gian còn chưa khỏi hẳn, vì vậy sau khi bước ra khỏi cửa Quan Trần và tháo vòng tay ra, anh tìm một bậc thang để ngồi xuống xử lý vết thương trước.

Cởi băng gạc ra, Nguyễn Thu Bình nhíu mày một cái. Mặc dù vết thương không chảy máu, nhưng nhìn vẫn nặng như cũ, không khác biệt gì với lúc mới bị.

"Tại sao lại bị thương?"

Kỳ Nguyệt bỗng dưng đi tới mà không phát ra tiếng động nào, dọa Nguyễn Thu Bình giật mình.

"Xảy ra tai nạn nho nhỏ." - Nguyễn Thu Bình nói và nhìn Kỳ Nguyệt với vẻ kỳ quái.

Sao tự dưng người này quan tâm anh thế?

Nguyễn Thu Bình nhớ có một lần đi học ngoại khóa, một con chim có ba cơ thể bỗng dưng nổi điên bay tới. Nó quắp anh lên rồi lại ném anh xuống, khiến cả người anh dính toàn máu đỏ với bụi bẩn, anh đau đến mức suýt chút nữa bỏ mạng luôn. Cảnh tượng đó vô cùng đáng sợ, mấy học sinh khác dù có thế nào cũng vừa sửng sốt vừa khiếp sợ nhìn anh. Chỉ có mỗi Kỳ Nguyệt vẫn nhìn thẳng, mặt không biến sắc như thể không nhìn thấy anh vậy.





Nhưng bây giờ, bắp chân anh bị thương nhẹ chút xíu thôi mà anh ta lại đặc biệt chạy tới hỏi thăm.

Kỳ Nguyệt lấy một chiếc lọ nhỏ màu trắng trong ngực ra, đặt nó xuống bậc thang bên cạnh Nguyễn Thu Bình: "Đây là thuốc mỡ dùng để chữa thương."

Nói xong, anh ta quay người rời đi.

Nguyễn Thu Bình quay đầu nhìn lọ thuốc mỡ kia, thấy hơi khó hiểu.

Chẳng lẽ bên trong có độc?

... Cũng không đến mức thế đâu nhỉ.

Thôi bỏ đi, mặc dù anh có thể dùng phép thuật để chữa thương, nhưng có thuốc mỡ thì vẫn tốt hơn không có.

Nguyễn Thu Bình cầm lọ thuốc mỡ lên, nói cảm ơn với Kỳ Nguyệt.

Kỳ Nguyệt thoáng dừng chân, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

......

Sáng sớm ngày thứ hai.

Nguyễn Thịnh Phong nhìn Nguyễn Thu Bình đang cúi đầu ăn cơm, trong lòng có một đống thứ muốn hỏi.



Ví dụ như, sao hôm nào anh cũng hăng hái đi học như thế? Người hôm nào cũng tặng quà cho anh rốt cuộc là ai? Rốt cuộc có phải đã kết bạn rồi không, là bạn bè bình thường hay là bạn gái? Có phải yêu đương rồi không, nhưng nếu anh không có bạn cùng nhóm thì đối tượng của anh là ai...

Hơn nữa hôm qua Nguyễn Thịnh Phong đi hỏi thăm một chút mới biết, trong lớp của Nguyễn Thu Bình chỉ có hai bạn nữ. Thế rốt cuộc nó yêu đứa nào?

"À bố ơi." - Nguyễn Thu Bình ăn được một nửa, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thịnh Phong, vẻ mặt có chút hiếu kỳ - "Bố có biết chuyện đàn ông với đàn ông cũng có thể ở bên cạnh nhau không?"

Nguyễn Thịnh Phong: "... Hả?"

Ngay một giây chớp nhoáng này, muôn vàn suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Nguyễn Thịnh Phong. Ông run rẩy mở miệng hỏi: "Sao tự... tự dưng hỏi chuyện đấy?"



"Không có gì, tại con đang nghĩ đến thôi." - Nguyễn Thu Bình ăn hai thìa cơm rồi lại ngẩng đầu hỏi - "Thế nếu hai tiên nam ở bên cạnh nhau thì cũng bị thiên lôi đánh à? Phải chịu mấy nhát?"

Nguyễn Thịnh Phong cảm thấy tay mình run dữ dội hơn. Ông đặt đũa xuống bàn, cố gắng bình tĩnh nói: "... Chuyện này, bố cũng không rõ lắm... Nhưng bố có thể đi hỏi người khác giúp anh."

"Không cần đâu, con thuận miệng hỏi chút thôi." - Nguyễn Thu Bình nói.

Anh chỉ đang muốn nghĩ lại một chút. Hôm qua anh có nói với Úc Hoàn rằng hai người đàn ông ở bên nhau là sẽ bị trời phạt. Lúc ấy anh buột miệng nói thế, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình nghĩ hơi không cẩn thận nên muốn chứng thực lại một phen. Thực sự đây không phải chuyện gì quá nghiêm trọng.

"Thật ra thì, suy nghĩ của bố tiến bộ hơn anh nghĩ nhiều..." - Nguyễn Thịnh Phong cẩn thận nói - "Bố thấy người và người ở bên nhau... thích nhau được là tốt rồi. Thân phận hay gì đó không quan trọng... Thu Bình, anh có chuyện gì thì cứ nói với bố..."
"Vâng vâng vâng." - Nguyễn Thu Bình nhìn thời gian, cuống quýt uống hết thuốc trong bát rồi nói - "Con đi học đây."

Nguyễn Thịnh Phong: "Ăn mấy cái nấm trong đĩa đi, giúp tăng tu vi!"

"Con no lắm rồi, không ăn được." - Nguyễn Thu Bình nói xong thì đeo cặp sách lên rồi đi.

Nguyễn Thịnh Phong nhìn bóng lưng của Nguyễn Thu Bình, thở dài đầy phiền muộn.

Xem ra ông không chỉ nên hỏi thăm tiên nữ trong lớp Nguyễn Thu Bình, mà càng nên hỏi thăm vài tiên nam trong đó.

......

Vì để tránh đám đông, lúc đi học Nguyễn Thu Bình luôn đi trên con đường mòn hẻo lánh. Nhưng dù vậy, anh vẫn gặp được vị tiên Nguyệt Hạ hay nằm ngủ đêm dưới gốc cây đại thụ ven đường.

Nhớ lần trước lúc anh gặp Nguyệt Hạ, anh đã bị ông ấy vô duyên vô cớ ném trứng gà vào người. Cho nên Nguyễn Thu Bình vội vàng đi nhanh hơn, muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng một giây kế tiếp, Nguyệt Hạ đã nhanh chân chắn trước mặt anh.

"Thần Xui Xẻo?"

Hôm nay Nguyệt Hạ cũng uống rượu, chẳng qua là không say bí tỉ như hôm đó.

Nguyễn Thu Bình có đi sang trái, sang phải hay bay lên, Nguyệt Hạ đều chặn anh lại đến chết.

Nguyễn Thu Bình bất đắc dĩ thở dài: "Thưa tiên quân, nếu ngài muốn ném trứng gà vào người tôi nữa thì để buổi tối hẵng ném được không? Bây giờ tôi đang hơi vội."

"Ô! Trứng gà, tôi nhớ rồi!" - Tiên Nguyệt Hạ bỗng dưng nói - "Tôi ném trứng gà vào người cậu."

"Cảm ơn ngài còn nhớ." - Nguyễn Thu Bình thở dài.

Chuyện Nguyệt Hạ ném trứng gà vào người anh đã xảy ra được nửa tháng rồi. Nguyễn Thu Bình còn nhớ cái ngày lần đầu tiên anh tiếp xúc với người khác, người xa lạ đó còn đưa cho anh một miếng ngọc bội. Nói tóm lại đó là một ngày rất may mắn.
Trông Nguyệt Hạ giống như đã tỉnh rượu. Ông sờ đầu mình một cái, hình như có chút áy náy: "Thật sự xin lỗi, lúc ấy tôi uống say... Hay là tôi xem nhân duyên miễn phí cho cậu một chút, coi như bồi thường nhé."

"Ngài không cần bồi thường cho tôi, ngài chỉ cần tránh đường một tí cho tôi đi là được rồi."

Nguyệt Hạ làm ngơ không nghe yêu cầu của Nguyễn Thu Bình. Ông rất tự nhiên mà đứng chặn trước mặt anh, ra vẻ nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới một lúc rồi nói: "Đường tình duyên của cậu rất rộng mở, bây giờ chắc là đang muốn đi gặp người yêu đúng không!"

Nguyễn Thu Bình: "... Xin lỗi nhé, ngài nhìn lầm rồi. Tôi phải đi học."

Toàn Thiên Đình đều biết, mặc dù Nguyệt Hạ là vị tiên phụ trách quản lý nhân duyên, nhưng ông chỉ quản lý nhân duyên của người phàm mà thôi. Đối với đường tình duyên của các vị thần tiên khác, từ trước đến nay ông chưa xem chuẩn cho ai bao giờ.
Nguyệt Hạ cũng thấy bản thân nhìn nhầm rồi - thần Xui Xẻo có nhân duyên ở đâu được?

Nghĩ tới đây, ông bỗng lại càng thấy áy náy, cho nên nhanh chóng sờ túi mình như muốn bồi thường cho thần Xui Xẻo đáng thương này chút vật chật.

Ông vừa mới bay xuống, trừ một chai rượu thì chỉ còn lại một sợi dây đỏ.

"Cho cậu! Dùng cho đúng vào! Huề nhau nhé! Coi như tôi không đánh cậu!" - Dường như Nguyệt Hạ rất sợ Nguyễn Thu Bình đổi ý. Ông đưa sợi dây đỏ cho Nguyễn Thu Bình, sau đó vội vã chạy ra xa.

Nguyễn Thu Bình thở dài, qua loa nhét sợi dây đó vào trong túi rồi co cẳng chạy đến cửa Phù Hoa.

Mà lại nói, sợi dây này có tác dụng với thần tiên đâu. Kể cả có tác dụng, Nguyễn Thu Bình anh đây có thể cầm sợi dây này đi trói con gái nhà ai? Ai bằng lòng tạo dựng mối quan hệ với thần Xui Xẻo cơ chứ?
Sự nhạy bén của Nguyễn Thu Bình đột nhiên phát tác, trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ.

Sợi dây đỏ này vô dụng với anh, nhưng hữu dụng với nhóc Úc Hoàn. Có sợi dây này rồi, anh còn sợ nhóc Úc Hoàn không tìm được đối tượng hay sao?

Nhưng anh còn chưa kịp vui mừng thì đã chợt nhớ tới phản ứng quyết liệt của thằng bé sau khi anh giới thiệu đối tượng cho cậu.

Mặc dù đêm hôm đó, nhóc Úc Hoàn nói không giận anh, nhưng ngày thứ hai khi anh thức dậy, anh lại thấy thằng bé nằm ngủ toàn quay lưng về phía anh, đã thế cũng cố tình nằm cách anh thật xa. Rõ ràng là cậu đang khó chịu mà.

Nguyễn Thu Bình thở dài, nhìn sợi dây đỏ trong túi, mặt mũi có hơi bối rối.

......

Sau khi hạ phàm, Nguyễn Thu Bình phát hiện ra mình đang đứng ở sân vận động trong trường học. Hình như bây giờ đang có đại hội thể thao mùa đông trên trường, người đông nghìn nghịt, tiếng hoan hô vang đầy trời.
Nhưng dù vậy, Nguyễn Thu Bình nhìn một cái là thấy ngay Úc Hoàn trong đám đông.

Úc Hoàn mặt một bộ quần áo thể thao màu trắng, đang thi môn chạy nhanh trên sân vận động.

Hình như phần thi mà cậu tham gia là chạy cự li dài, bởi vì anh nghe thấy không ít học sinh đang giúp cậu đếm vòng, bây giờ đã là vòng thứ mười bảy.

Động tác chạy bộ của Úc Hoàn rất đẹp mắt, quần thể thao màu trắng dính sát vào đôi chân thon dài của cậu. Thời gian mà cậu chạy đã trôi qua khá lâu, mồ hôi trên trán đang không ngừng rơi xuống, thế nhưng những bước chạy vẫn không hề chậm lại.

Nguyễn Thu Bình chưa từng nhìn thấy một Úc Hoàn như vậy. Nhìn cậu vừa kiên cường vừa anh tuấn, ấy thế mà đôi mắt vẫn toát lên vẻ thả lỏng và sáng trong, tựa như cậu không thấy mệt mỏi chút nào. Những điều đó đã tạo nên một sự tươi sáng rõ rệt giữa cậu và những thí sinh đang thở hồng hộc, mệt mỏi và mất sức với khuôn mặt rệu rã sau lưng,
Tất cả mọi người đều bị thu hút bởi thiếu niên ấy, bao gồm cả Nguyễn Thu Bình.

Nguyễn Thu Bình nhìn Úc Hoàn chạy hai vòng mới phản ứng kịp, anh nhận ra mình còn quên cả việc phải hủy bỏ trạng thái tàng hình.

Sau khi tắt chức năng ẩn thân đi, Nguyễn Thu Bình chen vào đám đông một lần nữa. Anh hỏi bạn gái bên cạnh: "Còn mấy vòng nữa vậy?"

Nguyễn Thu Bình nói xong mới ý thức được câu hỏi của mình không có chủ vị đàng hoàng, cũng mang ý nghĩa khác. Anh chuẩn bị hỏi thêm lần nữa: "Úc..."

"Một vòng cuối cùng, một vòng cuối cùng, thần Úc còn một vòng cuối cùng!" - Cô bạn hét lên rồi vỗ vào bả vai bạn mình, kích động hô lớn: "Thần Úc dẫn đầu cách hạng nhì hai vòng! Hạng nhì ở trong đội chạy điền kinh đấy!!!"

Nguyễn Thu Bình: "......"

Đúng lúc này, trọng tài đã bắt đầu kéo dây ruy băng đỏ ở vạch đích. Không ít những cô học sinh đang nháo nhào đứng lên, trong tay cầm đồ rồi chạy hết sang gần điểm về đích.
Nguyễn Thu Bình bị đám đông vây quanh, sau đó cũng bất giác đi theo đoàn người tới đó.

Chỉ là bên cạnh anh toàn là các cô gái đang kích động không thôi. Trong tay mấy cô cầm các loại khăn, nước suối, cây quạt nọ chai. Nguyễn Thu Bình đã là con trai thì thôi, tay cũng không cầm cái gì, nhìn rất không chuyên nghiệp như thể đứng cho đủ quân số vậy.

"A a a a a a thần Úc tăng tốc độ, chạy nước rút rồi..."

Cô gái đứng bên cạnh hét lên chói cả tai, đến mức tai Nguyễn Thu Bình cũng tê dại luôn. Anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn Úc Hoàn, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của cậu.

Khoảnh khắc thấy anh, đôi mắt của Úc Hoàn tựa như ánh lên tia nắng trong tích tắc. Chúng bất chợt sáng bừng, trên khuôn mặt cũng hiện ra một nụ cười rực rỡ chói lòa.

Đám đông lại vang lên những tiếng thét chói tai.
Tốc độ của người thiếu niên càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, như không thể chờ đợi mà phải chạy vội đến. Một bước cuối cùng, đôi chân dài của cậu nhảy lên, xông qua vạch đích.

Mọi người cất lên những tiếng hoan hô nhiệt liệt, sau vạch đích có vô số chiếc khăn mặt và chai nước suối được giơ lên, cũng có rất nhiều giọng nói gọi tên của người thiếu niên đó.

Giữa vô vàn ánh mắt của mọi người, giữa vô vàn tiếng hò reo, cậu đi xuyên qua đám đông, xuyên qua những chiếc khăn và những chai nước. Cuối cùng, cậu chạy thẳng tới Nguyễn Thu Bình, dang tay ra ôm lấy anh vào trong lồng ngực.

Trên gương mặt của thiếu niên có một nụ cười vô cùng thỏa mãn. Cậu vừa thở hổn hển, vừa dán khuôn mặt nóng bừng của mình lên cổ Nguyễn Thu Bình.

Chàng trai trẻ vừa mới kết thúc hạng mục chạy cự li dài, cả người tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, tiếng hít thở vừa nặng vừa dồn dập, tiếng tim đập nhanh và mạnh như trống đánh.
Dường như nhiệt độ nóng rực của ánh nắng chói chang ngày đông đang bao bọc lấy Nguyễn Thu Bình, nóng đến mức khiến đầu óc anh mê man, khiến tay chân anh cũng không biết nên đặt ở nơi nào.

Thịch, thịch, thịch.

Giữa không khí nóng hừng hực như bị bao vây trong lò luyện, bên tai Nguyễn Thu Bình chỉ có thể nghe được tiếng thở và nhịp đập trái tim của người thiếu niên.

Âm thanh đó lớn, lớn đến mức dường như phải xâm chiếm cả thế giới của anh.

Kể cả chính trái tim của anh cũng đang mãnh liệt nảy lên.