Người Dấu Yêu

Chương 146




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 146 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









Chương 146KIỀU THỊ DO KIỀU MỤC TIẾP NHẬN!

Ánh mắt hơi nheo lại của Kiều Viễn Chính tỏa ra ánh sáng làm người khác khiếp sợ, “Cháu chắc chắn chứ?”





Câu hỏi thăm này của ông tràn ngập hoài nghi và bực bội.





Ông không tin lời cô ta nói.





Tim Kiều Phỉ Bạch nặng trĩu.





Cô ta dần dần không thể chịu nổi ánh mắt đáng sợ của Kiều Viễn Chính, bất giác nhìn về phía ba mình, hi vọng Kiều Viễn Hâm có thể nói đỡ vài câu.





Kiều Viễn Hâm đón nhận ánh mắt mong chờ của cô ta, hơi nhíu mày lại. Tuy rằng giận dữ nhưng ông ta không thể không lên tiếng, dù sao cũng là con gái của mình, huống hồ trước mắt, Kiều thị Entertainment cũng coi như cây rụng không hết tiền của phòng ba nhà họ.





Kiều Viễn Hâm nói: “Anh Cả, việc này chắc hẳn có hiểu lầm, Kiều thị chúng ta và Thiên Thừa trước nay nước sông không phạm nước giếng, lần này bọn họ đột nhiên làm khó dễ vì một ngôi sao nhỏ, chưa biết chừng trong đó có âm mưu.”





Lần này, Thiên Thừa Entertainment khởi tố Kiều thị chứ không phải Kiều Phỉ Bạch hay Diệp Tịch Noãn.





Chuyện như vậy đã thăng cấp lên phạm trù công ty và lợi ích của gia tộc. Hằng năm Kiều thị Entertainment đều có tỉ lệ chia hoa hồng cố định, phân đến toàn bộ tổng kho tài chính của Kiều thị, vì vậy chủ gia đình là Kiều Viễn Chính tuyệt đối có lí do để nhúng tay can thiệp.





Lúc này, Kiều Viễn Chính ngồi trên vị trí chủ trong phòng khách, tay kẹp nửa điếu xì gà, nheo mắt rít một hơi.





Ông ta không nói chuyện, thái độ kín đáo làm Kiều Phỉ Bạch và ba mình không thể nắm rõ.





Mà Ôn Nhĩ Hoa bên cạnh ông đang rửa đồ uống trà, nghe vậy bèn nói: “Nếu nước sông không phạm nước giếng thì tại sao lại đột nhiên có âm mưu? Chú Ba, chú nói vậy không hợp lý.”





Lông mày của Kiều Viễn Hâm càng nhíu sâu hơn.





Ôn Nhĩ Hoa thả lá trà đã được rửa xong vào trong ấm, cử chỉ nhã nhặn ung dung. Suy cho cùng, bà cũng xuất thân từ gia tộc lớn, ngay cả hành động pha trà cũng vô cùng đẹp đẽ, tao nhã.





Bà châm trà ngon, đưa cái chén màu xanh berin cho Kiều Viễn Chính rồi nói: “Phỉ Bạch, bác nghe nói lần náo loạn gây ra động tĩnh rất lớn này là do minh tinh nhỏ lần trước cháu đặc cách ký hợp đồng dạo trước phải không? Địa vị của cô ta thế nào vậy, thật sự ưu tú đến mức để cháu bỏ qua quy củ, rước cô ta vào công ty sao?”





Mặt mũi Kiều Phỉ Bạch trắng bệch.





Cô ta thật sự không ngờ rằng trong nhà đã điều tra chuyện về Diệp Tịch Noãn.





“Bác dâu Cả, cô ta, cô ta là…”





Kiều Phỉ Bạch ấp úng hồi lâu nhưng lại không diễn đạt được suy nghĩ của mình.





Đúng là khi trước, vì muốn đối phó với Nghiên Thời Thất nên cô ta mới kéo Diệp Tịch Noãn về dưới trướng.





Nhưng thật sự chẳng ngờ được, sau khi những lời đồn đại qua đi, lần đầu tiên cô ả chủ động ra trận lại liên lụy tới nỗi Kiều thị bị khởi tố.





Đồ ăn hại vụng về như heo!





Bây giờ Kiều Phỉ Bạch vừa giận vừa bực Diệp Tịch Noãn, hận không thể quay lại, cô ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa.





“Cháu ba, giao Kiều thị cho cháu năm năm, thành tích bình thường thì thôi, dù sao cháu cũng chỉ là một cô gái, bác cũng chẳng ôm hy vọng lớn lao gì với cháu.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com





Kiều Viễn Chính thổi hơi nước bốc lên từ chén trà, nhìn lên mặt nước trà vàng óng, tiếp tục nói: “Nhưng lần này cháu để xảy ra sơ suất lớn như vậy, làm cả Kiều thị hổ thẹn, bác Cả cảm thấy cháu nên nghỉ ngơi đi thôi.”





Những lời Kiều Viễn Chính nói suýt nữa đã làm Kiều Phỉ Bạch đứng không vững.






“Bác Cả, bác hãy nghe cháu nói, lần này thật sự là ngoài ý muốn. Cháu…”





Kiều Viễn Chính đột nhiên đưa tay ra, cắt đứt lời giải thích vội vàng của cô ta, “Không cần nói nhiều, bác đã quyết định rồi, Kiều thị cũng đã đến lúc thay đổi thủy thổ. Cháu Hai, cháu hãy tiếp nhận Kiều thị Entertainment đi.”





Kiều Mục ngồi một mình trên sofa, nghe vậy thì nhìn Kiều Viễn Chính, nở một nụ cười nhạt có vài phần bí ẩn, nói đùa rằng: “Bác Cả, bác thấy dạo này cháu rảnh vậy sao?”





Kiều Viễn Chính liếc anh ta, hừ lạnh, “Sao thế? Cháu còn không vui à?”





So với sự hờ hững và lạnh nhạt mà Kiều Viễn Chính đối xử với Kiều Phỉ Bạch thì lúc ông nhìn và nói chuyện cùng Kiều Mục lại có nhiều yêu thương, bao dung của bề trên hơn.





Cách chiếc bàn trà, Kiều Kình đá chân anh ta một cái.





Đến tận lúc này, Kiều Mục mới mỉm cười đứng dậy, bày ra lễ nghi lịch sự với Kiều Viễn Chính, “Cam tâm tình nguyện, cảm ơn bác Cả đã khen ngợi!”





Hừ! Thằng nhóc xấu xa quỷ kế đa đoan!





Kiều Mục quay người nhìn về phía Kiều Phỉ Bạch đang mướt mồ hôi lạnh, ánh mắt hoảng hốt, rồi nói: “Em Ba, bao giờ em có thời gian rảnh? Bàn giao đi.”