Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 559 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
HAI ĐỨA ĐỀU LÀ CON CHÁU NHÀ ĐOAN MỘC TA!
Trong phòng khách, Đoan Mộc Ngạc kéo Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh hàn huyên chuyện gia đình, Tần Bách Duật và Lôi Duệ Tu đến phòng sách.
Bên ngoài Vịnh Lâm Hồ gần như được đặt trong trạng thái giới nghiêm, rất nhiều vệ sĩ mặc đồng phục đen đứng xung quanh chờ lệnh.
Trước giờ cơm trưa, Đoan Mộc Ngạc liếc bộ trà cụ Thiên Phong Thúy Sắc còn chưa thu dọn trên bàn, nhìn hai chị em, “Thất Thất, cháu am hiểu về trà đạo sao?”
Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh ngượng ngùng đỏ mặt, khẽ cười, “Cháu cũng không được coi là am hiểu lắm, vẫn còn đang học hỏi ạ.”
Ôn Tranh ngồi bên cạnh ông cụ cũng khẽ lẩm bẩm, “Ông ngoại, sao ông không hỏi cháu?”
Đoan Mộc Ngạc ngoảnh đầu liếc cô một cái, “Cháu là đứa bé chính tay ông dạy dỗ, ông lại không biết sức của cháu đến đâu chắc? Tính tình từ nhỏ đã bướng bỉnh, những thứ con gái nữ tính này nọ, cháu đều không ưng. Tranh Tranh, không phải ông ngoại trách cháu, nhưng năm đó xảy ra bất trắc, sao không quay về tìm ông? Nhà họ Ôn không đứng về phía cháu, thì vẫn còn ông ngoại để dựa vào mà.”
Ôn Tranh không ngờ Đoan Mộc Ngạc lại đột ngột chuyển đề tài, nhắc lại chuyện cũ năm xưa.
Cặp mắt cô lóe lên, không dám nhìn vào ánh mắt quắc thước của ông ngoại, “Ông ngoại, sau khi xảy ra chuyện năm đó, cháu nằm ba tháng mới hồi phục. Đến lúc cháu muốn quay về tìm mọi người thì nhà họ Ôn đã tuyên bố xác nhận cháu đã chết, sau đó còn phong tỏa tin tức. Cháu cũng từng muốn quay lại, nhưng sau đó…”
Ôn Tranh còn chưa nói xong thì đã im bặt.
Sau đó, cô biết được Ôn Tri Diên ở nhà họ Ôn như cá gặp nước. Sau khi mất đi đứa con gái như cô, người nhà họ Ôn gần như chẳng bị ảnh hưởng gì.
Đứa con gái tu hú chiếm tổ chim khách kia vẫn hưởng thụ tất cả tình thương, còn cái chết của cô dường như chẳng hề để lại bất cứ dấu vết nào trong lòng bọn họ.
Trong hoàn cảnh đó, cô quay về thì sao?
Cô vẫn chưa biết ai là kẻ hại mình, vẫn chưa điều tra rõ thủ đoạn mà Ôn Tri Diên giấu giếm. Cô quay về đó, chắc gì lại không phải một lần nữa tự đâm đầu vào chỗ chết.
Còn nhà Đoan Mộc, đứa cháu ông ngoại thương yêu nhất chính là cô, nhưng trong gia tộc Đoan Mộc cũng có hàng tá việc cần xử lí. Cô bồng bột tìm kiếm sự che chở của nhà Đoan Mộc, xét cho cùng cũng không phải cách lâu dài.
Huống hồ, từ lâu ông ngoại đã buông bỏ chính sự lui về ở ẩn, tình hình sức khỏe những năm gần đây cũng không tốt. Mọi chuyện lớn bé trong nhà Đoan Mộc cũng sớm giao cho con cả gánh vác.
Đối với nhà Đoan Mộc, suy cho cùng Ôn Tranh cô chỉ là người ngoài.
Sau khi chuyện năm đó xảy ra, Ôn Tranh có rất nhiều tính toán, vậy nên cô vẫn từ bỏ chuyện quay về, một mình lăn lộn trong thế giới rộng lớn.
Thật ra trong năm năm này, vẫn luôn có người ngầm giúp đỡ cô, có điều người đó chưa từng lộ diện.
Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa tìm được tung tích của người đã cứu cô từ trong chiếc xe bốc cháy, đưa cô đến Giang Nam dưỡng thương.
Đối phương che giấu rất sâu, từ trước đến giờ chỉ một mình kẻ này chủ động liên lạc với cô. Nghĩ đến đây, Ôn Tranh mới bất chợt nhận ra hình như đã hai tháng đối phương chưa tìm cô.
Nguồn : ngontinh hay.com
Suy nghĩ tỉ mỉ thì có lẽ từ lúc cô và Tiểu Thất gặp nhau, người sau lưng luôn giúp đỡ và yêu cầu cô làm việc cũng gần như biến mất ngay lập tức.
Lúc này, thấy Ôn Tranh im lặng hồi lâu, Đoan Mộc Ngạc cho rằng nhất định mình đã khơi dậy chuyện đau lòng của con bé.
Ông cụ thở dài nặng nề, đặt cây gậy bên cạnh đầu gối, kéo tay Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh, đặt tay của hai cô vào trong lòng bàn tay của mình, “Được rồi, Tranh Tranh, đừng nghĩ nhiều nữa. Sau này có ông ngoại ở đây, ông xem kẻ nào còn dám giở thủ đoạn với các cháu. Con cháu nhà Đoan Mộc ta không có lí nào lại để người ngoài bắt nạt. Không cần tính đến nhà họ Ôn, vừa hay tìm lại được Thất Thất, chờ ông ngoại về thủ đô sẽ mở bữa tiệc đoàn tụ cho các cháu. Đoan Mộc Ngạc này muốn tất cả mọi người đều biết, cháu và Thất Thất là con cháu nhà ta.”