Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 606 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 606BÁC SĨ NÓI, CẬU KHÔNG THỂ HÚT THUỐC!
Thái độ chắc như đinh đóng cột của Kiều Phỉ Bạch cứ hệt như tổn thất của cả nhà cô ta đều do Lăng Mật tạo thành.
Lời vừa dứt, Lăng Mật rõ ràng sợ run ước chừng một giây, sau đó cười rộ lên.
Lăng Mật cười rất khoa trương, cười như muốn ngửa tới ngửa lui. Đôi mắt tràn ngập sự giễu cợt còn ứa cả nước mắt, vừa lắc đầu vừa châm chọc, “Phỉ Bạch à, sao trước đây tôi không phát hiện ra cô ngây thơ thế này nhỉ?”
Trong mắt cô ta, Kiều Phỉ Bạch của giờ phút này y hệt một đứa ngu ngực to mà óc như trái nho!
Không phải cô ta thật sự nghĩ mình sẽ bị mấy câu ba xạo của cô ta dọa thật đấy chứ?
Lúc này, hai người ngồi trong góc đôi co quyết liệt, nhưng trong mắt người ngoài, dưới ánh đèn mờ, hai người cùng nhau mỉm cười, cứ như thể đang chuyện trò vui vẻ.
Dĩ nhiên Kiều Mục cũng nhìn thấy cảnh này, liếc sang Kiều Kình bên cạnh, hất cằm về hướng Kiều Phỉ Bạch, “Cô ta muốn cầu xin sự che chở của nhà họ Lăng đó hả?”
Kiều Kình vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thờ ơ mà nhìn qua. Sau khi dời mắt, anh ta rút điếu thuốc từ trong túi áo khoác ra, châm lửa rít một hơi, vừa nhả khói vừa đáp bằng chất giọng đầy khinh miệt, “Ngu xuẩn! Lăng Mật có thể cho cô ta cái gì? Tôi nghe đâu trong buổi đấu giá từ thiện lần trước, Lăng Mật báo giá một trăm triệu để mua một bức tranh đã làm Lăng Vạn Hình thẹn quá hóa giận. Bản thân Lăng Mật còn không đứng vững ở nhà họ Lăng nữa là. Chú ba Kiều tuyệt vọng tới mức cái gì cũng có thể thử rồi ư!”
Nghe thấy giọng điệu trào phúng của Kiều Kình, Kiều Mục nhìn anh ta với ánh nhìn sâu xa. Cúi nhìn điếu thuốc trong tay, Kiều Mục thở dài kín đáo, “Anh hiểu rất rõ chuyện nhà họ Lăng nhỉ.”
Lời vừa dứt, Kiều Kình đang kẹp thuốc đưa lên môi bỗng nhiên khựng lại.
Anh ta quay lại nhìn Kiều Mục, đôi mắt chợt lóe lên, tựa như trêu đùa mà chế nhạo, “Làm sao bằng cậu cho được. Quan hệ giữa cậu và cô chủ nhỏ nhà họ Lăng hẳn phải giúp cậu nghe ngóng được nhiều hơn!”
Rõ ràng là giọng điệu hài hước, nhưng dưới mi mắt hơi rủ xuống của Kiều Mục lại xẹt qua một tia sáng rét lạnh.
Anh ta đang rủ mắt ngăn chặn sự dò xét của Kiều Kình. Vẫn là bộ dáng lười nhác tùy hứng đó, nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta lại không nhịn được mà chồm lên tóm lấy cái bật lửa, mồi điếu thuốc trong tay.
Kiều Mục rít một hơi thật sâu, mùi thuốc lá chan chát lướt qua và động lại trong vòm họng, làm anh ta choáng váng đôi chút. Đã lâu anh ta không hút thuốc, giờ lại hút vào quá nhiều thật khó để không sinh ra bài xích.
Kiều Kình nhìn chằm chằm Kiều Mục đang đốt thuốc mà không ngăn cản, chỉ lên tiếng nhắc nhở, “Bác sĩ nói cậu không thể hút thuốc!”
Kiều Mục gảy rơi tàn thuốc. Đằng sau làn khói, đôi mắt anh ta hiện lên vẻ mê ly.
Anh ta hít vào mùi thuốc lá bay lượn trong không trung, từ từ nhìn về phía Kiều Kình, trong giọng ẩn chứa sự tăm tối, “Từ khi nào anh bắt đầu quan tâm tới chuyện của em vậy? Cô chủ nhỏ nhà họ Lăng đó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ ham chơi bốc đồng, anh thấy em có thể biết được gì từ miệng cô ta?”
Một câu hỏi thẳng thừng như vậy khiến Kiều Kình nhìn ra chỗ khác. Anh ta quan sát tàn thuốc trên đầu ngón tay. Ánh lửa chợt sáng chợt tắt rất giống tâm tình anh ta lúc này, miên man phập phồng.
“Anh Cả!” Kiều Mục gọi anh ta hết sức trịnh trọng.
Kiều Kình nhướng mày chuyển tầm mắt, “Hử?”
Kiều Mục nhìn thẳng về phía trước, không nhìn anh ta, miệng ngậm điếu thuốc, gằn từng chữ một: “Anh nói xem, trên đời này thật sự có thứ tình cảm vĩnh viễn không thay đổi không?”
Âm sắc của Kiều Mục rất trầm, khàn khàn như bị khói hun. Gương mặt bị khói thuốc bao bọc cũng xuất hiện một chút hoang mang làm người ta không hiểu. Nguồn : ngontinh hay.com
Kiều Kình nhìn anh ta, trầm ngâm thật lâu không trả lời.
Mãi đến khi trên môi Kiều Mục hiện lên nét cười tự giễu mờ nhạt, thì anh ta mới nghe Kiều Kình nói, “Người khác thì tôi không biết thế nào, nhưng sẽ không có gì thay đổi giữa tôi và cậu!”