Người Dấu Yêu

Chương 622




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 622 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









Chương 622CÔ CHO RẰNG TÔI SẼ DỄ DÀNG THA THỨ CHUYỆN CÔ SỈ NHỤC VỢ TÔI MỘT LẦN NỮA?

Dung Khanh nhắc nhở làm cho đôi mắt chất chứa căm phẫn của Mặc Lương Vũ dần dần khôi phục một chút tỉnh táo.





Bàn tay cậu ta cứng đờ dời khỏi mặt Lăng Mật rồi hoảng hốt lùi về sau một bước dài.





Lăng Mật ôm cằm mình bằng cả hai tay, cơn đau nhức làm cho cô ta không kìm được nước mắt.





“A… a…”





Dường như cô ta muốn nói, nhưng vì cằm trật khớp nên khó nói thành câu, chỉ có thể kêu rên ngắc ngứ.





Nếu là trước ngày hôm nay, có lẽ những người ở đây sẽ vì tình nghĩa mà ra tay giúp đỡ cô ta.





Nhưng bắt đầu từ lúc này, cô ta đã hoàn toàn bị cô lập, không một người giúp đỡ.





Lăng Mật vẫn còn đang ôm mặt, nước mắt nước mũi đầm đìa, vặn người nhìn về phía Tần Bách Duật. Đôi mắt đẫm nước, lắc đầu rơi lệ, giống như phải chịu rất nhiều ấm ức.





Giờ phút này, Tần Bách Duật lạnh lùng nhìn cô ta, trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia là vẻ tối tăm không chút màu sắc, hờ hững lên tiếng: “Nếu sớm biết có ngày hôm nay, thì trước đây cần gì phải làm vậy?”





Cô ta không hề đáng thương, chút tình nghĩa bạn bè năm nào giữa bọn họ đã tan thành mây khói sau những lần cô ta thăm dò và gài bẫy bọn họ rồi.





Nước mắt Lăng Mật rơi xuống ào ạt hơn nữa, có quá nhiều lời muốn nói, nhưng lại không có cơ hội.





“Chú Tư, cho người đưa cô ta đi bệnh viện đi!” Tần Bách Ngạn không nhìn nổi bộ dạng thê thảm này của Lăng Mật.





Dù sao cũng là con cháu gia đình quyền thế, lại là bậc em út trong mắt anh, không thể để cô ta cứ nâng cằm chảy nước bọt mãi được.





Nghe lời nói của Tần Bách Ngạn, Tần Bách Duật liếc nhẹ anh một cái, vẻ mặt lạnh lùng: “Không vội.”





Cô ta hao hết tâm tư làm ra mấy chuyện này, bị trật khớp cằm chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi.





Nghe vậy, Lăng Mật trố mắt ra nhìn Tần Bách Duật, vẻ mặt không thể tin nổi.





Anh thế mà lại đối xử với cô ta như vậy sao?





Kể cả khi anh không có tình cảm, thì vẫn còn tình nghĩa cùng nhau lớn lên của bọn họ. Chẳng lẽ anh cũng không màng đến sao?





Có lẽ là vì vẻ mặt của Lăng Mật quá lộ liễu, nên Tần Bách Duật dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.





Anh hơi nhếch môi lên, ngồi dậy lấy hộp thuốc lá bị Kiều Mục đặt trên bàn trà, động tác tao nhã kẹp điếu thuốc đưa đến bên môi, rồi cúi đầu châm lửa.





Khói thuốc tràn ra từ môi anh, lượn lờ xung quanh, như mây trắng bồng bềnh rong chơi vấn vít.





Khuôn mặt điển trai của Tần Bách Duật có vẻ mờ ảo. Anh nhấp nhẹ điếu thuốc lần nữa, trong mắt phủ lên sắc lạnh, lạnh lùng lên tiếng: “Cô cảm thấy vài năm quen biết thời niên thiếu có thể trở thành lợi thế để cô muốn làm gì thì làm sao? Hay là cô cho rằng, tôi sẽ dễ dàng tha thứ chuyện cô sỉ nhục vợ tôi một lần nữa?”





Mấy câu nói này kèm theo ánh mắt sắc bén rét lạnh kia của anh như xói vào gương mặt Lăng Mật.





Cô ta của giờ phút này, còn đâu đoan trang thùy mị. Đối mặt với lời nói lạnh lẽo châm chọc của Tần Bách Duật, cô ta hoàn toàn suy sụp.






“A, a…” Gương mặt cô ta đầy vẻ cầu xin, nhích chân lên muốn tới gần anh, trong miệng liên tục phát ra tiếng ú ớ.





Nhưng cổ tay cô ta đột nhiên bị sít chặt, kéo luôn cả người, ngăn chặn bước tiến của cô ta. Vietwriter.vn





Lăng Mật khóc lóc quay đầu lại, bất ngờ đụng phải ánh mắt chứa đầy giễu cợt của Nghiên Thời Thất.





Ánh mắt của cô rất sáng rất trong, làm cho Lăng Mật thấy rõ ràng tình trạng thê thảm của mình từ trong cặp mắt trong veo kia.





Cô ta là cô Ba nhà họ Lăng, làm sao cô ta lại biến thành bộ dạng này rồi?





Đây không phải là cô ta! Chắc chắn không phải là cô ta!





Nghiên Thời Thất thuận thế hất cổ tay của cô ta ra, lập tức kéo giãn khoảng cách giữa cô ta và Tần Bách Duật.





Cô cười lạnh lẽo, nheo đôi mắt sáng trong lại, khóe mắt nhìn về phía Mặc Lương Vũ đang đờ đẫn cả người, trong lòng cảm thấy không nỡ, “Cô Lăng, cô quay đầu lại nhìn Tiểu Vũ đi, nhìn người đàn ông một lòng vì cô, bị cô làm tổn thương đến nông nỗi nào kìa. Cô làm nhiều chuyện như vậy, còn không tiếc lôi cả mối quan hệ giữa hai gia tộc lớn ra để thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình, cô có từng suy xét hậu quả chưa? Cô coi nhà họ Mặc là cái gì? Mới vừa rồi, cô muốn anh Tư đưa ra lựa chọn giữa cô và Tiểu Vũ, có phải là cô đã dám chắc trước rằng, nếu anh ấy lựa chọn cô thì nhà họ Mặc và nhà họ Lăng nhất định sẽ không lên tiếng phản đối phải không?”