Người Dấu Yêu

Chương 656




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 656 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









Chương 656ĐƯỜNG TÍN SINH LÀ ÁC QUỶ!

Cảm xúc của Nghiên Thời Thất còn đang dao động không ngừng, chợt nghe có người hỏi liền vô thức nói thật, “Đang nghĩ về tai nạn của Kiều Phỉ Bạch!”





Nói xong cô mới giật mình lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt của anh thì nở nụ cười, “Anh xong việc rồi à?”





“Ừ.” Tần Bách Duật đáp một tiếng, ngồi xuống cạnh cô, “Em biết cô ta gặp chuyện à?”





Anh nhận được tin từ tối qua.





Chuyện vừa xảy ra không lâu thì Kiều Mục đã lên nhóm WeChat thông báo tình hình với mọi người.





Sau khi tai nạn xảy ra, Kiều Phỉ Bạch được đưa tới bệnh viện Lệ Thành cấp cứu.





Tai nạn này đã được đưa tin trên các phương tiện truyền thông đại chúng, gia đình con Cả nhà họ Kiều và ba của Kiều Phỉ Bạch đã ngay lập tức tới bệnh viện.







Bất kể nội bộ trong nhà loạn cỡ nào, cô ta vẫn là người nhà họ Kiều. Có những chuyện ngoài mặt vẫn phải làm cho người ta nhìn, nhất là thời điểm dư luận đang sôi sục như lúc này.





Nghiên Thời Thất lơ đãng nhích lại gần Tần Bách Duật, nghe anh hỏi đến thì gật đầu, “Sáng nay em mới biết, cảm thấy chuyện này rất bất ngờ.”





Tần Bách Duật nhìn nét mặt bực dọc của cô, vuốt khẽ tóc cô, nhỏ giọng nói: “Có lẽ không phải bất ngờ, mà là chuyện tất yếu.”






Câu nói này rất sâu xa, khiến Nghiên Thời Thất không thể hiểu ra ngay ý tứ của anh.





Tất yếu? Chẳng lẽ tai nạn này còn có điều gì khuất tất sao?





“Là sao ạ?” Nghiên Thời Thất nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía anh.





Cô có thể lờ mờ đoán ra nhưng lại không cảm thấy chuyện này quá mức tưởng tượng.





“Còn nhớ cô ta cầm ba mươi triệu của Lăng Mật không?” Tần Bách Duật nhắc cô nhớ lại, Nghiên Thời Thất gật đầu dứt khoát trả lời anh, “Em nhớ, tối đó Lăng Mật tức giận cỡ nào thì Kiều Phỉ Bạch vui vẻ cỡ ấy.”





Tần Bách Duật cười khẽ, ánh mắt sâu xa, “Sáng hôm tổ chức buổi đính hôn ấy, tài khoản của Lăng Mật lại giảm thêm một triệu.”






Nghiên Thời Thất bất ngờ, trong đầu không ngừng suy đoán xem rốt cuộc sự biến động trong tài khoản của cô ta có ý nghĩa gì.





Mà rất nhiều chuyện không thể tìm hiểu đến cùng, vì chỉ cần tìm hiểu sâu hơn một chút thì rất dễ chạm tới sự thật.





***





Cùng lúc đó, khu biệt thự ngoại ô phía tây thành phố.





Đây là khu vực mới phát triển của phía tây thành phố, khu biệt thự này xây chưa tới hai năm, hạ tầng xung quanh còn chưa hoàn thiện. Mặc dù phong cảnh rất đẹp, nhưng vì không có nhiều người ở nên trong một ngày mùa đông như thế này liền lộ vẻ hoang vắng, tiêu điều.





Căn biệt thự ở vị trí trung tâm nhất của khu này là nhà của Đường Tín Sinh.






Gần một giờ chiều, trong phòng ngủ chính trên tầng ba biệt thự, một người phụ nữ đang nằm trên giường, hơi thở thoi thóp, trên người còn đắp một chiếc chăn mỏng, đôi mắt hằn tơ máu mở to.





Đèn trong phòng rất mờ, rèm cửa sổ chặn hết ánh sáng lại bên ngoài, chỉ có một ngọn đèn duy nhất tỏa ra ánh sáng u ám.





Người phụ nữ trên giường không thể cử động được, chỉ có thể nằm thở hổn hển, nhưng mỗi hơi thở đều chạm đến vết thương trên người khiến cô ta vô cùng đau đớn.






Người phụ nữ này là Lăng Mật!





Có lẽ cả đời này cô ta cũng không bao giờ có thể tưởng tượng nổi, bản thân mình kiêu ngạo vẻ vang gần ba mươi năm trời, cuối cùng lại rơi vào tay tên súc vật Đường Tín Sinh.





Chỉ hai ngày ngắn ngủi, cô ta đã được trải nghiệm thế nào là địa ngục trần gian, cơ thể cô ta cũng phải nếm thử cảm giác sống không bằng chết.





Cửa phòng từ từ mở ra, tiếng cửa mở như âm thanh gào thét của địa ngục, lập tức khiến người cô ta căng cứng. Cô ta vội vàng nhắm mắt lại, nhưng lại không cách nào ngăn cản sự sợ hãi ập tới trong lòng.





Đây là một cảm giác hoảng loạn nảy sinh từ sâu trong tiềm thức, tựa như bén rễ từ trong xương, không cách nào nhổ bỏ. Đọc truyện tại Vietwriter.vn





Tiếng bước chân như từng nhịp trống đòi mạng, từng bước tới cạnh giường.





Lăng Mật càng run mạnh hơn, cho tới khi có một bàn tay hơi lạnh đặt lên trán cô ta, và giọng nói ôn hòa vang lên: “Ồ, hạ sốt rồi!”





Người đi vào là Đường Tín Sinh.





Mà vẻ ôn hòa nhã nhặn làm bộ làm tịch của hắn trong mắt của Lăng Mật lúc này không khác gì ác quỷ đội lốt người.