Người Dấu Yêu

Chương 402




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 402 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









KHÔNG BIẾT SUY XÉT TÌNH HÌNH MÀ CÒN ĐƯA LĂNG MẬT ĐẾN!

Nhà tổ họ Tần.





Lễ truy điệu kết thúc lúc bốn giờ chiều cùng ngày. Chú Mạc tạm thời được đưa đến nhà tang lễ, hai ngày sau sẽ được chôn cất tại khu mộ tổ nhà họ Tần.





Cả ngày nay có vô số khách đến chia buồn.





Đây cũng là lần đầu tiên Nghiên Thời Thất nhận thấy rõ ràng thế lực lâu đời vững chắc của gia tộc lớn tại Lệ Thành.





Ngay cả lễ truy điệu, vẫn có nhiều người nhân cơ hội đến tranh thủ kết thân.





Lúc này đã hơn bốn giờ ba mươi phút chiều.





Trời chạng vạng tối, gió lạnh từng cơn. Trên con đường dẫn đến nhà tổ họ Tần, một chiếc ô tô sang trọng từ trong sân biệt thự phóng như bay đi dọc theo đường nhỏ hướng về thị trấn Phổ Lan.





Vào lúc năm giờ chiều, ô tô sang trọng xếp hàng dài trước cửa thị trấn, xe khiêm tốn nhất cũng tầm cỡ chiếc Phaeton.





Đây là khu nghỉ dưỡng nằm gần dãy núi Phổ Lan.





Mặc dù cách xa trung tâm thành phố, nhưng bình thường vẫn có rất nhiều khách đến. Kiến trúc bên trong mang phong cách Áo, đỉnh nhà nhọn xây bên cạnh hồ nước, đẹp đẽ thoáng mát.





Tối nay, nhà họ Tần bao toàn bộ thị trấn Phổ Lan tổ chức bữa tiệc cảm ơn. Mặc dù thân phận của chú Mạc rất đặc biệt, nhưng dù sao cũng không phải người trong dòng họ của các gia tộc lớn.





Theo phong tục, sau khi lễ viếng kết thúc, gia chủ sẽ tiến hành cảm tạ, có thể coi là cho chú Mạc được nở mày nở mặt.





Lúc này, bữa tiệc cảm ơn vẫn chưa bắt đầu. Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đang ngồi trong khu vực nghỉ ngơi bên cạnh phòng tiệc của thị trấn. Đối diện bọn họ là Hàn Vân Đình và Kiều Kình, thi thoảng vẫn khẽ trao đổi về công việc kinh doanh.





Không lâu sau, Hàn Vân Đình đẩy gọng kính vàng lên, nhìn quanh quất trong đám đông khách khứa đi qua đi lại một lúc rồi hỏi, “Tiểu Vũ đâu?”





Anh ta nhớ loáng thoáng, hình như từ sáng nay đã không nhìn thấy thằng nhóc thối đó rồi.





Hôm nay nhà họ Tần đông người, anh ta đại diện nhà họ Hàn đến tham dự, cũng bận rộn suốt, thành ra không chú ý đến Mặc Lương Vũ.





Thường trong những dịp như tiệc cảm ơn này, người của các gia tộc lớn đều sẽ không vắng mặt. Đến cả anh cả Lăng Vạn Hình vẫn đang ngồi nói chuyện với Tần Bách Ngạn tại bàn chính trong phòng tiệc. Gia chủ chưa lên tiếng, không ai vô duyên bỏ về trước.





Đây là tập tục, cũng là lễ nghi.





Lúc này, Nghiên Thời Thất nghe thấy anh Hàn Vân Đình hỏi bèn vô thức ngước mắt khỏi điện thoại, thất thần một lúc, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.





Không lẽ Tiểu Vũ đi tìm Lăng Mật rồi?

Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!

Tần Bách Duật ngồi bên cạnh cô dùng tay đỡ trán, mắt nhắm hờ, nét mặt anh nặng nề, đôi môi mỏng mấp máy. Anh vẫn chưa lên tiếng thì Kiều Kình ngồi đối diện đang hút thuốc đã nhướng mày nói, “Buổi sáng thấy cậu ấy lái xe đi rồi, chắc là có việc.”





Hàn Vân Đình thầm mắng một câu.





Hôm nay, có việc gì quan trọng mà cậu ta bỏ hết mà đi thế này?





Vừa nhắc đến thì Mặc Lương Vũ thản nhiên xuất hiện ở bên ngoài khu vực nghỉ ngơi.





Cậu ta vẫn mặc bộ đồ đen trang trọng, nhưng không đi một mình, bởi vì bên cạnh còn có Lăng Mật với sắc mặt tiều tụy.





Tối nay, cô ta diện một chiếc váy đen làm nổi bật vóc dáng.





Nghiên Thời Thất thấy Mặc Lương Vũ và Lăng Mật xuất hiện trong tầm mắt, khóe miệng cô từ từ nhếch lên thành một nụ cười nhạt.





Cô ta bị Ôn Tranh tát một cái ở Lộc Thành, bây giờ có vẻ như không nhìn ra dấu vết.





Ánh mắt của Nghiên Thời Thất lướt qua Lăng Mật, nhưng cô ta không nhìn cô. Từ lúc cô ta và Mặc Lương Vũ cùng nhau bước vào, trong đôi mắt đó, ngoại trừ Tần Bách Duật ra không còn nhìn thấy ai khác.





Thứ tình cảm cố chấp của cô ta đôi khi thật khiến người khác gai mắt.





“Anh Ba, sao anh lại nhìn em như thế?” Mặc Lương Vũ đến trước bàn, có chút bối rối khi bắt gặp ánh mắt của Hàn Vân Đình.





Hàn Vân Đình lạnh lùng liếc cậu ta, rồi nhìn Lăng Mật đang cười gượng gạo. Anh không nói gì nhiều, hất hàm chỉ mấy ghế trống gần đó, “Đừng đứng đó nữa, ngồi đi.”





Anh không muốn nói lý với Mặc Lương Vũ, không biết suy xét tình hình mà con đưa Lăng Mật đến, chắc lại đang tìm đường chết!