Người Dấu Yêu

Chương 417




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 417 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









CUỐI CÙNG THÌ CÔ ẤY VẪN MUỐN CÔNG KHAI!

Nói đến lời cuối cùng, giọng Lăng Mật đã trở nên nghẹn ngào, khiến tim Mặc Lương Vũ như bị thít chặt từng chút một.





Những lời cô ta nói cũng rất giống với cảm xúc của cậu ta.





Mặc Lương Vũ mím chặt môi, bỏ đi sự ngang ngạnh của công tử bột, nhìn chằm chằm dáng vẻ cúi đầu của Lăng Mật. Giây kế tiếp, cậu ta siết chặt lòng bàn tay lại, bắt lấy tay cô ta, “Nghe anh một câu đi, đừng u mê không chịu tỉnh nữa được không? Anh…”





“Tiểu Vũ, em cũng không muốn như vậy, nhưng mà… Nếu em không làm chút gì đó thì sẽ thật sự trở thành công cụ liên hôn. Em sợ…”





Còn chưa nói dứt lời thì cô ta đã cúi đầu, nghẹn ngào không thành tiếng.





Mặc Lương Vũ im lặng suy nghĩ một lúc lâu, lâu đến mức ánh mắt cậu ta trở nên đờ đẫn, lâu đến mức cậu ta không biết xảy ra chuyện gì thì đã hôn Lăng Mật rồi.





Cậu ta nâng lấy mặt cô ta, dùng rất nhiều sức, rất nhiều tình cảm, thậm chí hai tròng mắt khép kín chìm đắm đến nỗi không nhìn thấy sự chán ghét chợt thoáng qua đôi mắt hơi hé mở của Lăng Mật.







Sau đó, Mặc Lương Vũ ôm cô ta, nhỏ giọng bày tỏ nỗi lòng của mình: “Anh sẽ không để em kết hôn với người khác.”





Cậu ta cho rằng với câu đảm bảo này của mình thì có thể đổi lấy sự cảm động của Lăng Mật, cũng cho rằng ôm nhau hôn nhau là có thể đổi lấy sự dừng chân nán lại của cô ta.





Nhưng đối với Lăng Mật mà nói, si tình như Mặc Lương Vũ chỉ là một phương trình có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong nan đề tình yêu.





***





Dạ Lan Hội, Lệ Thành.





Trong hộp đêm huyên náo mê loạn, đèn màu rực rỡ xa hoa trụy lạc tụ tập vô số trai gái buông thả điên cuồng.





Dưới âm thanh chấn điếc lỗ tai, đám người trên sân khấu giơ cao cánh tay đong đưa qua lại. Bên trong một căn phòng riêng được che chắn một nửa khá là yên tĩnh, Thành Nghiệp Nam đang chơi đổ xúc xắc uống rượu với mấy người anh em.





Bên người anh ta là một cô gái mềm mại xinh đẹp, mặc váy trắng thuần khiết, dường như là một sinh viên đại học, có vẻ vô cùng không phù hợp với bầu không khí trong hộp đêm.





Thỉnh thoảng cô ta rót rượu cho Thành Nghiệp Nam, ánh mắt vẫn luôn lưu luyến trên gương mặt tuấn tú đẹp đẽ của anh ta. Đột nhiên ánh mắt cô ta lại lướt tới màn hình điện thoại đang phát sáng ở trên bàn, hiển thị cuộc gọi tới là: Thất.






“Anh Thành, điện thoại anh đang reo kìa.” Cô ta cầm điện thoại di động lên, dè dặt ghé vào tai anh ta.





Cho dù căn phòng riêng này cách sân khấu khá xa nhưng âm thanh huyên náo cùng với tiếng nâng cốc chúc mừng ở xung quanh vẫn rất chói tai.





Bên tai là mùi hương cô ta thổi tới nhân lúc nói chuyện, Thành Nghiệp Nam hơi nghiêng đầu lại, chạm vào đôi mắt như nai con đó.





Cô gái sợ hãi nhìn anh ta, rồi mới nhích điện thoại tới gần trước mặt anh ta thêm chút nữa.





Thành Nghiệp Nam vừa nhìn thấy màn hình thì giống như phản xạ có điều kiện, lập tức cầm lấy nhận máy.





“Sao hôm nay lại nghĩ tới gọi điện thoại cho anh vậy?”





Không phải cô vẫn luôn ở Lộc Thành quay phim sao? Nghe nói Tần Bách Duật còn tới đó ở cùng cô nữa.





Lúc anh ta biết được tin tức này thì cũng vừa đúng lúc đã đặt vé máy bay đến Lộc Thành thăm đoàn phim xong, sau đó anh ta đã hủy vé.





Không biết người trong điện thoại nói cái gì mà bàn tay đang cầm ly rượu của Thành Nghiệp Nam đã lập tức siết chặt lại.






Cô gái ngồi bên cạnh chính mắt nhìn thấy ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm phía trước nhưng lại sâu xa không có tiêu cự.





Cuộc gọi này rất ngắn ngủi, còn chưa tới một phút nhưng cả người Thành Nghiệp Nam đã trở nên khác thường.





Cô gái không biết anh ta làm sao, chỉ mờ mịt cẩn thận cầm chung rượu lên, rót cho anh ta một ly nữa.





“Anh Thành, mấy ngày trước cảm ơn anh đã giải vây giúp em, em kính anh một ly.” Cô nàng rụt rè nâng ly rượu lên, ánh mắt nhìn Thành Nghiệp Nam hiện lên chút mong đợi.





Thành Nghiệp Nam không lên tiếng nhưng cũng cụng ly với cô ta, rồi mới ngửa đầu uống cạn.





Uống được vài ly, tầm mắt của Thành Nghiệp Nam cũng dần trở nên mơ hồ. Anh ta ngồi liệt ở chỗ trong cùng của phòng, mũi chân đạp lên trên mép bàn, nhìn lướt qua mấy người bạn vẫn còn đang chơi xúc xắc, khóe miệng nhếch lên vẻ tự giễu.





“Anh Thành, anh sao vậy?” Cô gái lại từ trên ghế xô pha dán sát tới, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, ngón tay hơi ẩm ướt quấn lấy cổ tay anh ta.





Ánh mắt mơ màng của Thành Nghiệp Nam rơi lên trên gương mặt cô gái, anh ta vươn tay khẽ vuốt ve rồi khàn giọng nói: “Cuối cùng thì cô ấy vẫn muốn công khai…” Đọc truyện tại Vietwriter.vn