Người Dấu Yêu

Chương 667




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 667 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









Chương 667ANH CHỊ TIẾP TỤC LÀM VIỆC ĐI!

Ôn Tranh gật đầu, “Cũng đúng. Đợi từ Đế Kinh về, chúng ta định cư ở Lệ Thành luôn. Bây giờ nghĩ lại, chị thấy cuộc sống bình lặng những ngày qua cũng rất tốt.”





Chỉ khi cuộc sống đã trải qua quá nhiều trắc trở thì con người mới muốn tìm kiếm sự yên ổn trong tâm hồn.





Mấy ngày này sống ở Lệ Thành bên cạnh em gái, không có những xích mích, hào nhoáng, không có lừa gạt hãm hại, lòng người khó lường, cuộc sống yên ổn mỗi ngày khiến cô càng tham lam cuộc sống này.





Ôn Tranh cong môi, trên mặt đầy ý cười, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng cũng lóe ý chí quyết tâm hướng tới.





Lôi Duệ Tu ngồi ở đối diện vừa nghe thấy những lời này thì ngón tay đang thao tác trên màn hình chợt chậm lại. Không đợi Nghiên Thời Thất lên tiếng anh đã xoay đầu nhìn Ôn Tranh, “Ở Nam Hải cũng rất tốt. Khí hậu mát mẻ, bốn mùa như xuân rất phù hợp với em.”





Từ sau khi nhà họ Lôi biết Lôi Duệ Tu đến Đế Kinh làm việc thì vẫn luôn thúc giục anh ta trở về tiếp quản xí nghiệp gia tộc. Mặc dù anh ta từ chối nhưng sau cùng vẫn phải về thôi.





Nghiên Thời Thất lặng lẽ cúi mặt xuống, khẽ bật cười. Cô cảm thấy mối quan hệ giữa Tranh Tranh và Lôi Duệ Tu đã ngày càng gần gũi hơn rồi.







Thật tốt quá, chị của cô có người yêu thương rồi!





Nhưng Ôn Tranh lại lạnh nhạt liếc Lôi Duệ Tu, từ chối thẳng thừng không hề nể mặt, “Em gái tôi không ở Nam Hải thì tôi không đi!”





À, ra là vậy!






Lôi Duệ Tu không hề do dự nhìn về phía Nghiên Thời Thất, nghiêm túc đề nghị: “Tập đoàn Tần thị có thể xem xét mở một chi nhánh ở Nam Hải.”





Nghiên Thời Thất: “…”





Cô nên trả lời thế nào đây?!





“Họ Lôi kia, anh nói ít thôi!” Ôn Tranh nghiêm túc càu nhàu, trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.





Nghiên Thời Thất ngồi một bên xem hai người đối thoại mà rất cảm động. Từ khi ở chung với Lôi Duệ Tu, tính cách của Ôn Tranh ngày càng hoạt bát hơn, mà biểu cảm cũng ngày càng phong phú hơn.





Thật tốt, đêm hôm khuya khoắt cô sang nhà bên ăn một bát thức ăn chó vừa mặn lại vừa ngọt, thật sự phải cảm ơn cả nhà anh hai Kiều.






Hai chị em lại trò chuyện trò thêm vài câu thì tiếng chuông cửa reo lên.





Nghiên Thời Thất gần như là đứng bật dậy đi ra ngoài ngay, trong miệng còn lẩm nhẩm, “Có thể là anh Tư tới!”





Tới đón cô về nhà.





Trong màn đêm dày đặc ngoài cửa, Tần Bách Duật mặc chiếc áo sơ mi màu cà phê đơn giản xuất hiện trước mặt cô. Trên khuỷu tay anh còn vắt một chiếc áo khoác, là áo choàng dài mà thường ngày anh hay mặc.





Nghiên Thời Thất cười tươi tiến lên trước khẽ tựa vào lòng anh rồi mới ngửa đầu, “Các anh nói chuyện xong rồi sao?”





“Ừm, để em đợi lâu rồi.” Anh dùng một tay ôm lấy bả vai cô, khẽ vuốt ve mấy cái tựa như là đang vỗ về vậy.






Lúc này tiếng bước chân tới gần lọt vào tai, anh ngước mắt lên thì thấy Lôi Duệ Tu và Ôn Tranh cũng ra đón.





Cách thức chào hỏi giữa những người đàn ông luôn rất súc tích. Chỉ là động tác gật đầu xem như chào hỏi lẫn nhau.





Ôn Tranh đứng bên cạnh cửa chính nhìn Tần Bách Duật, “Có muốn vào trong ngồi chút không?”






Tần Bách Duật còn chưa trả thời thì Nghiên Thời Thất trong lòng anh đã cười lắc đầu, “Bọn em còn phải về xếp hành lí nữa, cho nên không vào đâu. Anh chị… làm việc tiếp đi!”





Ôn Tranh sững người ra, rồi mới tức giận nhìn Nghiên Thời Thất.





Còn Lôi Duệ Tu thì không không phản bác mà tiếp lời, “Cũng được, vậy không tiễn!”





Ra lệnh đuổi khách không hề do dự!

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Tần Bách Duật khoác áo choàng lên vai Nghiên Thời Thất. Tuy anh không nói nhiều nhưng ánh mắt lại tràn đầy ẩn ý quét qua lại giữa Lôi Duệ Tu và Ôn Tranh, sau đó mới nắm lấy tay Nghiên Thời Thất bước vào trong màn đêm.





Ôn Tranh cảm thấy mình lại không thể thở nổi.





Cô đứng yên, hít thở, xoay người, ngẩng đầu lên, “Họ Lôi kia, khi nào tôi… Ưm!”





Được, lời tiếp theo cũng không cần nói nữa!





Ban nãy lúc giãy giụa cắn rách khóe môi người ta, bây giờ bắt đầu trả nợ đi.