Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 898 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 898CHỊ PHẢI VỀ GIANG NAM!
Nghiên Thời Thất cầm nước trái cây lên uống một ngụm, “Thật ra bọn em vẫn luôn ở Lệ Thành.”
Ôn Tranh chớp mắt, cũng không hỏi nhiều, chỉ quan tâm dò hỏi: “Mắt em khỏi thật rồi chứ?”
“Vâng, khỏi hẳn rồi, chị đừng lo. Thật ra bọn em về từ tối qua cơ, nhưng sợ quấy rầy hai người nên hôm nay em mới sang.”
Cô vừa dứt lời thì nghe tiếng Ôn Tranh cười mỉa: “Quấy rầy cái gì chứ. Em muốn đến lúc nào thì đến, không phiền hà gì chị hết!”
Cô nói chị, mà không phải bọn chị.
Lôi Duệ Tu thầm thở dài chán nản. Nhìn chăm chú gương mặt gầy guộc của Ôn Tranh, anh cảm thấy vừa mệt mỏi vừa bất lực.
Hiểu lầm giữa hai người càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu.
Anh buộc phải quay về Nam Hải, tình hình gấp lắm rồi, vậy mà Ôn Tranh dứt khoát không chịu đi cùng anh.
Chuyện này vẫn luôn bế tắc, mối quan hệ giữa hai người cũng càng ngày càng căng thẳng.
Nghiên Thời Thất chỉ cười không nói. Cô có thể thấy Ôn Tranh đang xù gai nhọn khắp người, đặc biệt là khi đối mặt với Lôi Duệ Tu.
“Lần này về em còn phải đi nữa không?” Ôn Tranh nhìn xoáy vào Nghiên Thời Thất, cẩn thận dò hỏi.
Nghiên Thời Thất lắc đầu, “Không đâu, em đi gần một tháng là đủ lâu rồi.”
“Thế thì tốt!”
Lôi Duệ Tu cũng nhận ra sự hiện diện của anh khiến Ôn Tranh không thể tự nhiên nói chuyện với Nghiên Thời Thất, nên đành ăn nhanh hai cái bánh bao, sau đó rời khỏi phòng ăn.
Nghiên Thời Thất nhìn theo bóng anh đi ra ngoài, rồi đánh mắt về phía Ôn Tranh, “Hai người sao thế? Trước khi em đi vẫn thấy hai người vui vẻ lắm mà?”
“Không sao cả, vẫn luôn thế này mà.”
Rõ ràng là Ôn Tranh không muốn nói thêm về vấn đề này, Nghiên Thời Thất đành phải bỏ qua.
Hai chị em im lặng ăn bữa sáng, Nghiên Thời Thất chỉ uống một ít nước trái cây, sau đó lặng lẽ ngồi nhìn Ôn Tranh ăn.
Ôn Tranh ăn một thìa cháo, rồi thong thả nói: “Nếu em không sao rồi thì mấy ngày nữa chị định đi Giang Nam một chuyến!”
“Chị đi lâu không?” Cô vừa về, Tranh Tranh lại sắp đi.
Cô nhớ lúc trước chị gái từng nhắc tới việc phải về Giang Nam.
Ôn Tranh mím môi, “Chị sẽ cố quay về sớm, nhưng mà… cũng không nói trước được.”
“Anh ấy thì sao? Anh ấy có đi cùng chị không?” Nghiên Thời Thất hất đầu ra phòng khách.
Ôn Tranh lắc đầu, ánh mắt lạnh xuống, “Anh ấy về Nam Hải. Nhà họ Lôi đã chọn vị hôn thê cho anh ấy, cũng đón về nhà chính luôn rồi.”
Nghiên Thời Thất nhướng mày ngạc nhiên, nhưng lại không biết nên nói gì.
Lôi Duệ Tu có vị hôn thê?!
Kinh ngạc qua đi, Nghiên Thời Thất đắm chìm trong suy nghĩ rồi mới nắm được điểm then chốt. Vị hôn thê này là nhà họ Lôi sắp đặt cho anh ấy.
Đúng là bất ngờ!
Nghiên Thời Thất chống khuỷu tay lên mặt bàn, nhìn chằm chằm gương mặt lãnh đạm của Ôn Tranh, “Chị không về với anh ấy à? Nếu là do nhà họ Lôi sắp đặt thì chắc anh ấy cũng bị động mà.”
Trong khoảng thời gian này, ai cũng có thể nhìn ra tình cảm sâu nặng Lôi Duệ Tu dành cho Ôn Tranh.
Đối với anh, một vị hôn thê do gia tộc chỉ định đương nhiên không thể sánh được với Ôn Tranh rồi.
Ôn Tranh cười khẩy, ngẩng đầu lên đón ánh mắt phân vân của Nghiên Thời Thất rồi đáp, “Chị không đi. Anh ấy là anh ấy, chị là chị. Ở Giang Nam còn có rất nhiều chuyện chờ chị giải quyết. Nếu anh ấy không xử lí được chuyện trong gia đình thì cứ như vậy đi. Biệt thự này là của anh ấy, trước khi đi chị sẽ dọn hết đồ đạc của mình, cũng không nhiều nhặn gì. Cái gì không tiện mang theo thì cứ để bên nhà em trước nhé.”
Ôn Tranh thật sự rất tuyệt tình, bất kể là đối với Lôi Duệ Tu hay với bản thân, hay với tình cảm đầy sóng gió chưa có kết quả của hai người nữa. Vietwriter.vn