Người Đẹp Ốm Yếu Và Chàng Vệ Sĩ Trúc Mã Của Cậu

Chương 54






"Giang Trì." Thịnh Gia Nam mơ mơ màng màng hét lên, vẻ mặt vẫn có chút bối rối:  "Anh đang làm gì đấy." 

Cậu dụi đôi mắt nhập nhèm, vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói có chút mềm mại. 

Giang Trì nắm lấy tay cậu nói: "Thức em dậy." 

Vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi của cậu. 

Lông mi Thịnh Gia Nam khẽ run, chờ Giang Trì bỏ tay ra, cậu nói: "Em hơi khát." 

Nghe vậy, Giang Trì liền ngồi dậy, lại ôm Thịnh Gia Nam lên. Sau đó hắn lấy bình giữ nhiệt sang, mở nắp rồi đưa cho cậu. 

Trong bình giữ nhiệt là trà Olong Đào, vừa uống liền có thể cảm nhận được vị đào đậm đà trong miệng, rất ngọt thanh. Là hương vị mà gần đây họ thích nhất. 

Sau khi uống vài ngụm, Thịnh Gia Nam vừa ngước mắt lên liền thấy Giang Trì đang nhìn mình chằm chằm. Ngừng một chút, cậu đưa bình giữ nhiệt qua: "Anh có muốn uống không?" 





"Uống rồi." Giang Trì mỉm cười, "Nhưng vẫn muốn uống của em." 

Hắn luôn có thể thẳng thắn bày tỏ h4m muốn của mình. 

Thịnh Gia Nam: "..."

Lại uống thêm hai ngụm, Thịnh Gia Nam đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: "Anh còn nhớ trước kia anh nói gì không, hiện tại hôn nhân và tình yêu đều không bảo đảm, không muốn yêu đương mà?" 

Trước đây vì muốn nói Thịnh Gia Nam đừng yêu đương nên hắn từng nói thật, Giang Trì cười: "Ừ, nhưng không tính do tôi nói mà đó là số liệu chứng minh." 

"Vậy làm cách nào mà anh có thể nhanh chóng chuyển đổi giữa việc không muốn ở trong một mối quan hệ và ở trong một mối quan hệ?" Thịnh Gia Nam hỏi.

"Còn cần phải chuyển đổi?" Giang Trì nói: "Chúng ta không giống như bọn họ, sẽ không bao giờ tách ra." 

Giang Trì biết cậu muốn hỏi phương diện nào, dừng lại một chút rồi cười nói: "Nếu em cho tôi hôn sớm chút thì chúng ta cũng chẳng khác gì những cặp tình nhân khác."



Quả nhiên tất cả lý lẽ đều ở trên người hắn.

Thịnh Gia Nam ngừng nói. 

Nhưng Giang Trì vẫn không muốn buông tha cậu, vẫn muốn trả đũa: "Thịnh Nam Nam, em thật sự đã lãng phí phúc lợi mấy năm của tôi rồi. Nếu không thì chúng ta đã yêu sớm từ lâu." 

Thịnh Gia Nam: "..."

(Truyện chỉ up trên wattpad: Zhang1314)

Sau bữa tối, một nhóm bạn học tách thành từng tốp đi đánh bài và chơi trò chơi. Gần đó còn có mấy cái thuyền nhỏ, có thể tự chèo hoặc thuê người chèo thuyền, loại hình giải trí nào cũng có. 

Vì vậy một buổi chiều nhanh chóng trôi qua với tiếng cười nói vui vẻ và chuẩn bị nghênh đón màn đêm. Ánh đèn ấm áp ven đường chiếu sáng toàn bộ khu vực cắm trại, đây là thời điểm có bầy không khí vui nhất trong ngày. 

Gần đó có tiếng hát êm tai và tiếng guitar vang lên, Thịnh Gia Nam và nhóm bạn cùng lớp ngồi tán gẫu và uống bia, không khí rất thoải mái. 



Giang Trì đang uống bia do mọi người mua, Thịnh Gia Nam cũng muốn uống, nhưng bia có hơi nên cậu không thích lắm, cho nên Giang Trì không cho cậu uống. Hai người đi siêu thị trong công viên và mua một chai rượu trái cây. 

Vì lý do này mà Giang Trì còn bị Lăng Mạc phàn nàn rằng hắn nhiều chuyện, bản thân thì uống mà không cho bạn trai uống, rồi cái gì mà chủ nghĩa bá quyền. 

(raw: 霸权主义: chủ nghĩa bá quyền(bá quyền (dùng sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế nước khác))

Nhưng Giang Trì cũng lười để ý đến cậu ta, không ai hiểu rõ thói quen ăn uống từ nhỏ đến lớn của Thịnh Gia Nam hơn hắn. 

Thịnh Gia Nam có uống rồi nhưng không uống nhiều, mỗi lần cùng bạn học đi ăn, cũng đều uống một ngụm của Giang Trì, đây là lần đầu tiên mình cậu uống một chai. 
Sau khi ngồi xuống, Thịnh Gia Nam nếm thử rượu hoa quả mà Giang Trì vừa mở cho mình, cậu vô thức nhíu mày. Hương trái cây nồng đậm được trộn lẫn với cồn, mà hương trái cây thì ngọt ngào còn cồn thì cũng khá nặng. Có lẽ do không quen uống rượu nên cậu nghĩ nó có vị hơi lạ.

Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, Giang Trì không khỏi nở nụ cười: "Sao?" 

Thịnh Gia Nam liếm rượu trái cây còn sót lại trên môi, nhàn nhạt bình luận: "Có vị hơi lạ." 

Hai mắt Giang Trì nhìn cậu, cầm lấy nếm thử một ngụm: "Hóa ra rượu có vị như thế này, nếu không quen sẽ hơi khó uống." 

Hắn lại cầm cốc bia lên, đưa lên môi Thịnh Gia Nam: "Có muốn nếm thử không?" 

Thịnh Gia Nam nhấp một ngụm nhỏ trên tay hắn, vào miệng có vị lúa mạch nhưng mùi cồn cũng rất nồng, dư vị trên đầu lưỡi có chút chát nhưng dư vị lại có chút ngọt ngào. 
"Giống nhau." Thịnh Gia Nam nói. 

Nhìn chung, rượu thực sự không dễ uống chút nào. 

"Ừ." Giang Trì cười, "Đừng uống nữa, để tôi uống cho." 

Lăng Mạc ngồi bên cạnh Giang Trì nghe vậy liền quay đầu nhìn bọn họ, một lát sau thò đầu qua cản trở: "Cậu cũng đừng cậy mạnh, bản thân cậu cũng chưa đi bar uống lần nào." 

Giang Trì cau mày nhìn cậu ta đầy chán ghét: "Tôi đang nói chuyện với bạn trai, liên quan gì đến cậu?" 

"... " Lăng Mạc nhịn không được chẹp một tiếng: "Được được, tất cả mọi người ở đây đều biết Thịnh Gia Nam là bạn trai của cậu, không cần nhấn mạnh từng chữ đâu ha."

Lúc này, Cố Phán Ngữ nghe thấy tiếng của bọn họ liền quay đầu nhìn sang, cô nhìn Thịnh Gia Nam rồi nhìn Giang Trì, không nhịn được cười hỏi: "Này, chị vẫn luôn tò mò. Tại sao trước kia hai đứa lại không ở bên nhau?"
Nghe vậy các bạn học khác cũng hướng sự chú ý về phía họ. 

"Thật ra tôi cũng rất tò mò." Một bạn nam khác nói: "Nghe nói từ nhỏ đến lớn hai người đã có quan hệ tốt như vậy, sao đột nhiên nghĩ thông rồi chuyển từ bạn bè thành người yêu thế?" 

"Có lẽ là bởi vì quan hệ tốt đến nỗi người khác không xen vào được. Sau khi nghĩ thông suốt thì thành cp thôi." Các bạn học khác cười trêu chọc. 

Giang Trì thích nhất phân đoạn này, khóe miệng cong lên một vòng cung nhẹ, tỏ vẻ rất thoải mái. Thật tuyệt khi ai đó nói lên tình cảm của họ mà hai người không cần phải show ân ái. 

"Cho tôi hỏi một câu được không?" Một bạn học nữ nói: "Hai người ai thích ai trước?" 

"Này không cần hỏi đâu, hẳn là Giang Trì. Từ khi tôi hiểu chuyện đến giờ liền cảm thấy cậu ấy luôn muốn theo đuổi Thịnh Gia Nam." Lăng Mạc nói rồi quay đầu nhìn Thịnh Gia Nam, cười hỏi: "Này Nam Nam, cậu thích Giang Trì từ khi nào?"
Nghe được câu hỏi này, Giang Trì tỏ vẻ rất quan tâm, hắn nhướn mày ngước mắt lên nhìn Thịnh Gia Nam. 

Thịnh Gia Nam vẫn đang trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau cậu mới ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của Giang Trì, tựa hồ đang mong chờ câu trả lời của cậu. 

Nhìn nhau hai giây, Thịnh Gia Nam liền nhìn đi chỗ khác, cậu nhìn các bạn cùng lớp đứng xung quanh rồi chậm rãi nói: "Hồi cấp 3." 

Tất cả mọi người đều không quá kinh ngạc trước câu trả lời này, dù sao lúc mới vào đại học bọn họ cũng có không khí thân mật như vậy. Chỉ có Giang Trì là sửng sốt nhìn thẳng cậu. 

Tình yêu của Giang Trì dành cho Thịnh Gia Nam có thể nhìn thấy ngay từ ánh mắt và cử chỉ của hắn. Mọi người đã quan sát trong hai năm rồi vì vậy họ không vẽ vời thêm chuyện đi hỏi hắn nữa. Một người bạn cùng lớp đề nghị nâng ly chúc mừng thế là mọi người sôi nổi giơ chai bia lên, chủ đề này coi như đã xong. 
Thịnh Gia Nam cũng giơ chai rượu trái câu lên, cụng chai với mọi người, cậu để ý nãy giờ Giang Trì ở một bên vẫn nhìn mình. 

Thịnh Gia Nam suy nghĩ một chút, lấy chai rượu trái cây của mình chạm lên chai bia của hắn, cười nhẹ: "Cụng ly."

(Truyện chỉ up trên wattpad:Zhang1314)

Sau khi uống rượu, cậu cảm thấy ấm hơn rất nhiều và đã quen với nhiệt độ trong ngày, còn có Giang Trì cứ ôm lấy cậu và lấy tay ủ ấm tay cậu thế là Thịnh Gia Nam ở bên ngoài đến khuya mới trở về lều. 

Vừa bước vào lều, Thịnh Gia Nam đang định lấy đồ đi đánh răng rửa mặt thì bị Giang Trì ôm chặt từ phía sau. 

Mặt Giang Trì áp sát gương mặt cậu, hơi thở của hắn có vị ngọt nhàn nhạt của bia, khá là thơm: "Từ hồi cấp 3 em đã thích tôi à?" 

Cậu nói câu này cũng đã lâu lắm rồi, Thịnh Gia Nam không ngờ đến giờ Giang Trì vẫn nghĩ tới chuyện này, vừa vào lều đã nóng lòng hỏi ngay.
Sau một lúc im lặng, Thịnh Gia Nam gật đầu ừ một tiếng. 

Nghe vậy, Giang Trì liền cảm thấy rất an tâm, không khỏi hừ một tiếng. Một lúc lâu sau mới nói: "Tại sao trước đây không nói cho tôi biết?" 

Thịnh Gia Nam rũ mắt, không nói gì. Trước đây là vì cậu sống trong cốt truyện của tiểu thuyết, sự uy hϊếp của nhân vật chính thụ luôn theo sát cậu, cậu sợ rằng mình sẽ đi sai bước rồi rơi vào kết cục muôn đời muôn kiếp không trở lại được. 

Thịnh Gia Nam không khỏi suy nghĩ đến chuyện nếu cậu chưa đọc cuốn tiểu thuyết đó thì chuyện gì sẽ xảy ra? Hẳn là cậu sẽ mạnh dạn hơn và thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình với Giang Trì. 

Có thể như những gì Giang Trì nghĩ, bọn họ sẽ yêu sớm... 

Hai người đều không nói gì, Giang Trì liền duy trì tư thế này ôm Thịnh Gia Nam một lúc lâu.
Thật lâu sau, giọng nói bên ngoài nhỏ đi rất nhiều, Giang Trì nhẹ nhàng ghé sát tai cậu, nhỏ giọng nói: "Thích em, từ nhỏ đã thích rồi, rất thích, thích nhất trên thế giới." 

Khi bày tỏ tình cảm với Thịnh Gia Nam hắn sẽ không bao giờ keo kiệt, như thể đây là chuyện mà từ khi hắn sinh ra đã biết.

...

Bên ngoài trời lạnh cóng nhưng trong nhà tắm công viên chỉ có sáu buồng tắm có vòi sen nên không ai tắm ở đây cả. 

Nhưng Thịnh Gia Nam thì khác, cậu có thói ở sạch. Hôm qua chưa tắm nên đã cảm thấy khó chịu từ lâu. 

Giang Trì biết tật xấu của cậu, trong lòng lo lắng dưới thời tiết này mà tắm rửa chắc gì cơ thể cậu đã chịu nổi, có khi mai còn có thể bị sốt. 

Hai người cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng quyết định vào buồng tắm có vòi sen quan sát môi trường bên trong thế nào đã. Dù sao cũng là một danh lam thắng cảnh, tấc đất tấc vàng nên không gian bên trong cực kỳ nhỏ, may mà bật máy sưởi lại có vòi sen tỏa nhiệt nên không quá lạnh. 
Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Trì hỏi: "Có muốn tắm không?" 

Thịnh Gia Nam do dự một chút, sau đó gật đầu. 

Giang Trì không nói gì nữa. 

Buồng tắm có vòi sen được ngăn cách bởi một tấm rèm, với cái trình độ lòng dạ hẹp hòi của Giang Trì, nếu có người không có mắt dám vén rèm lên nhìn thì hắn nhất định sẽ tức chết. 

Vì lý do an toàn nên Giang Trì đưa Thịnh Gia Nam vào buồng tắm có vòi sen trong cùng, dùng một cái áo che trên rèm để cho biết có người ở bên trong.

Bước vào buồng tắm có vòi sen, hơi nóng từ vòi hoa sen tỏa ra cùng dòng nước ấm đang chảy, Thịnh Gia Nam đang núp trong góc cởϊ qυầи áo.

Buồng tắm có vòi sen hơi nhỏ, có thể hơi nhỏ nếu hai nam giới trưởng thành trong một mối quan hệ bình thường đứng vào trong. Nhưng mối quan hệ của họ hơn vậy. 

Giang Trì đứng cạnh rèm, vừa nghĩ lỡ có ai không có mắt nhìn còn muốn kiểm tra xem bên trong có ai  không nên vén rèm lên thì lúc đó hắn phải làm sao đây, vừa nhìn bóng lưng của Thịnh Gia Nam. 
Làn da của cậu thực sự rất trắng, dưới ánh sáng ấm áp của vòi hoa sen và bị hơi nước làm cho hơi ửng hồng. 

Yết hầu Giang Trì cuộn tròn, ánh mắt nhìn theo tay của Thịnh Gia Nam rồi nhìn xuống khúc vải trắng quấn quanh vòng eo mảnh khảnh của cậu. Sau đó lại thấy Thịnh Gia Nam cúi người kéo xuống, để lộ cặp mông trắng mịn căng tròn. 

Đây không phải là lần đầu tiên Giang Trì nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng lại là lần đầu tiên hắn quang minh chính đại đứng nhìn thế này,  tim hắn ngứa đến mức muốn đi đến sờ một chút. 

(quang minh chính đại: ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám)

Cái này lẽ ra phải là phúc lợi của hắn. 

Không, toàn bộ của Thịnh Gia Nam đều thuộc về hắn. 

Sau khi cởϊ qυầи áo, Thịnh Gia Nam xoay người đi tới chỗ vòi hoa sen, liền thấy Giang Trì đang nhìn thẳng vào cậu. 
Nhận ra ánh mắt của cậu, Giang Trì mới giương mắt lên nhìn cậu.

Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, bọn họ đang tìm buồng tắm có vòi sen không có người, giọng nói có chút quen thuộc, có lẽ là bạn học đi cùng. 

Giang Trì cau mày, hắn nắm một góc rèm vì sợ có người vén lên. 

Nhưng hai người kia nhìn là biết hai buồng tắm có vòi sen đã có người nên không đi vào mà trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Giang Trì buông tay ra, dựa vào tường, nhìn Thịnh Gia Nam đang tắm. Hắn không quan tâm đến việc bộ quần áo bằng vải lanh mỏng trên người bị nước bắn làm ướt. 

Ngoài việc lo lắng rằng Thịnh Gia Nam sẽ bị cảm lạnh thì đây thực sự là phúc lợi lớn đối với hắn. Khi ở nhà, Thịnh Gia Nam tuyệt đối sẽ không cho hắn đi theo vào phòng tắm. 

"Có lạnh không?" Ánh mắt Giang Trì nhìn lang thang trên lưng Thịnh Gia Nam, từ vòng eo thon thả có thể dùng một tay quấn lấy đến từng đường cong co dãn mềm mại. 
Hắn cứ nhìn đi nhìn lại, nhìn tới nhìn lui. 

"Không lạnh." Cơ thể Thịnh Gia Nam bị nước nóng từ vòi hoa sen làm cho đỏ bừng: "Hơi nóng." 

Giọng cậu cũng có vẻ nhẹ nhàng. 

Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần của Giang Trì rung lên, hắn nhăn mày thầm nghĩ ai mà lắm chuyện vậy. Kết quả vừa lấy ra liền thấy là điện thoại của Thịnh Gia Nam. 

Trên màn hình hiện lên tin nhắn WeChat-

[Mễ Nhạc: Tối nay tôi về rồi, chúc cậu vui vẻ, hẹn lần sau gặp.] 

Sắc mặt Giang Trì lạnh đi, nhịn mãi mới kìm được  ý muốn trả lời. Hắn nhét điện thoại vào chiếc áo khoác treo bên cạnh.

Thịnh Gia Nam vừa mới đánh răng xong, đang rửa mặt, khăn lông mềm mại vừa che khuất tầm mắt thì phía sau có một người ôm lấy cậu, bàn tay to nóng bỏng siết chặt vòng eo của cậu. 

Giang Trì vẫn chưa cởϊ qυầи áo.
Thịnh Gia Nam hạ khăn lông xuống, hơi quay đầu lại hỏi: "Sao anh không cởϊ qυầи áo? Nếu bị cảm thì phải làm sao giờ?" 

Giang Trì không nói lời nào, chỉ ôm cậu một lúc, Thịnh Gia Nam đành phải rửa mặt trong khi bị hắn ôm chặt. Rửa mặt xong cậu muốn đi ra ngoài lấy sữa tắm thì bị Giang Trì kéo lại. 

Sau đó Thịnh Gia Nam liền cảm giác được gáy mình bị một bàn tay nào đó giữ chặt, cậu hơi ngẩng cổ lên, lộ ra khuôn mặt và cơ thể được ngâm trong nước. 

Giây tiếp theo Giang Trì cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn nóng bỏng trên môi cậu. Đầu tiên là từ tốn ung dung, sau đó là nụ hôn mờ ám lại có chút không thể chịu đựng. 

Dù sao đây cũng là nhà tắm công cộng, phía sau vẫn có người nói chuyện trong buồng tắm có vòi sen, sau khi Thịnh Gia Nam bị hắn hôn vài cái, cậu đẩy ngực Giang Trì rồi trầm giọng nói: "Về lều rồi hôn tiếp, lỡ như có ai đang đợi tắm rửa cũng nên."
Tuy nhiên vừa dứt lời thì cánh tay Giang Trì đã kéo cậu lại ôm chặt hơn nữa, môi hắn lại càng thô bạo hé mở môi cậu rồi xông thẳng vào trong. 

Hơi nóng lan tỏa khắp buồng tắm có vòi sen chật chội, khiến nhiệt độ tăng vọt và nhiệt độ giữa hai môi cũng nóng hơn bình thường một chút. 

Thịnh Gia Nam vừa mới đánh răng xong, vị ngọt của đào tràn ra giữa môi răng. Trước đây Giang Trì bị mùi hương này mê hoặc không biết bao nhiêu lần, hắn muốn điên cuống hấp thu từ cậu một cách không chính đáng. 

Lần này cuối cùng hắn cũng có thể trắng trợn hái nó.

Cái lần trên xe đến núi Long Đông lần đó, sau khi nghe cuộc trò chuyện của các bạn cùng lớp, Giang Trì đã tưởng tượng đôi môi của Thịnh Gia Nam sẽ mềm mại như thế nào. Nhưng tưởng tượng không bao giờ có thể so sánh với thực tế, sau khi hôn thật thì môi của Thịnh Gia Nam mềm và ngọt hơn hắn tưởng, khiến hắn ăn mãi cũng không thấy đủ. 
Giang Trì nghĩ, nếu một người có thể thoát khỏi việc sống quần cư thì hắn phải đưa Thịnh Gia Nam đến sống trên một hòn đảo biệt lập. Chỉ có vậy hắn mới có thể hôn Thịnh Gia Nam mọi lúc mọi nơi mà không bị ai quấy rầy. 

Nước trong vòi hoa sen càng ngày càng nóng, tuy rằng nụ hôn thật sự rất thoải mái, nhưng với cách hôn từ phía sau đầy độc đoán của Giang Trì thì Thịnh Gia Nam cũng không thể cưỡng lại được. 

Cũng may Giang Trì chú ý thấy hô hấp của cậu theo không kịp nên không nhịn được cười, chậm rãi liếm vết nước trên môi, từ từ buông lỏng cánh tay. 

Thịnh Gia Nam thở hổn hển, giơ mu bàn tay lên lau đôi môi ướŧ áŧ, trông vô cùng đáng thương. 

Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, Giang Trị lại không khỏi bật cười, hắn giơ tay lên giúp cậu lau những giọt nước bắn trên mặt cậu: "Làm sao? Bị nụ hôn của tôi làm cho tủi thân à." 
Thịnh Gia Nam ngẩng đầu liếc hắn một cái, lau giọt nước trên lông mi rồi lắc đầu: "Không." 

Thịnh Gia Nam thực sự không cảm thấy tủi thân, nhưng vẻ mặt của cậu nhìn có chút ngoan ngoãn và cũng giống như cậu đã bị hôn đến mức gương mặt tủi thân ủ rũ.

(raw: 委屈巴巴: Nhìn ảnh minh hoạ nhé.
chapter content

--------------------------------------------------------------------------