Sau khi Trần Điệp ngồi trên giường một lúc, tác dụng của thuốc tê dần dần giảm bớt, cơn đau lại dội lên lần nữa.
Vừa tê vừa nhói, trái lại không đến nỗi khiến người bị đau không chịu được, chỉ là khó chịu thôi.
Phương Nguyễn ra ngoài phòng bệnh gọi cho công ty một cuộc điện thoại báo cáo tình hình, lúc trở vào đưa điện thoại cho Trần Điệp: “Đại boss kêu em nghe máy một lát.”
Trần Điệp dùng khẩu hình hỏi trong im lặng: “Trần Thiệu?”
Phương Nguyễn gật đầu.
Trần Điệp nhận máy: “Alo?”
“Em gái, nghe nói cô em bị công chúa ăn hiếp hả?” Giọng điệu của Trần Thiệu hơi có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“…”
Trần Điệp không hiểu, dù gì anh ta cũng là tổng giám đốc của Nhất Minh, sao có thể vừa mở miệng không phải em gái thì là công chúa chứ, còn không cảm thấy mình kỳ lạ chút nào.
“Công chúa chính là vừa ngu xuẩn vừa xấu xa, sớm muộn cũng có ngày tự chơi chết mình.” Trần Thiệu bình luận một câu, lại hỏi: “Giờ em đang ở bệnh viện?”
“Ừ.”
“Chỉ có Phương Nguyễn ở cùng em à?”
“Không phải, đạo diễn Phùng và đạo diễn Lục cũng đến, đạo diễn Lục gọi điện thoại cho Trần Thư Viện kêu cô ta qua đây một chuyến.” Trần Điệp ngừng một chút, không giấu anh ta: “Văn Lương cũng ở đây.”
Trần Thiệu “Ồ” một tiếng, kéo giọng thật dài trêu chọc cô: “Được lắm, vậy tôi không đến nữa.”
“… Ờ.”
Trần Điệp nói trong lòng: Vốn dĩ cũng không muốn để anh đến.
Trần Thiệu vui tươi hớn hở nói: “Ngoài ra, trước khi yêu đương nhớ phải nói rõ với công ty trước, nhưng nếu là Văn Lương, tôi sẽ từ chối đấy nhé.”
Từ chối đấy nhé.
Từ chối đấy nhé.
Nhé cái rắm!
Trần Điệp vừa nghe thấy lời nói với giọng điệu kỳ quặc, nửa đực nửa cái này của anh ta thì cảm thấy vết thương càng khó chịu hơn, cô trừng mắt một cái: “Cút.”
Cô cúp máy, trả lại điện thoại cho Phương Nguyễn.
Phương Nguyễn cảm thấy bản thân đã tăng cấp rồi, bây giờ nhìn thấy Trần Điệp ngang nhiên nói cút với ông chủ cũng chẳng thấy không ổn nữa, nhất là sau khi nhìn thấy Văn tổng ôm Trần Điệp hết đi chụp X-quang rồi lại đi khâu vết thương.
“Bữa sáng kia của em… Thật sự là do Văn tổng đưa tới?” Phương Nguyễn hỏi.
“À.” Trần Điệp ngẩn người, “Cũng không khác lắm, là trợ lý của anh ấy đem tới.”
“Sao em không nói sớm với chị?”
“Em nói rồi mà.” Trần Điệp rất vô tội: “Bản thân chị không tin thôi.”
“Cái bộ dạng đó của em thì có kẻ ngốc mới tin lời em nói là thật!”
Trần Điệp nhún vai, không tranh cãi với chị ấy.
Phương Nguyễn ngồi xuống bên cạnh cô, nhích lại gần, hạ thấp giọng, hỏi: “Lời mời làm đại diện phát ngôn mà chúng ta nhận được vào ban ngày ấy, sẽ không phải là khế ước bán thân gì đó chứ?”
“Vậy thì không đến nỗi.” Trần Điệp thở dài một hơi: “Anh ấy cũng coi như là bạn trai cũ của em.”
Phương Nguyễn: “?”
“Trước đây, lúc Tiểu Tề xem bói, người mà Văn tổng nói đến không phải là em đấy chứ?”
Trần Điệp thật sự không muốn thừa nhận rằng bản thân chính là cô nàng tomboy trong miệng Văn Lương: “Chắc thế.”
“…”
Sốc quá má ơi.
Diễn viên mình dẫn dắt chẳng những tự mang phim của đạo diễn nổi tiếng vào công ty, độc chiếm sự chú ý của ông chủ, bây giờ còn có mối quan hệ người yêu cũ với Văn tổng, thậm chí có thể thấy Văn tổng vẫn chưa quên được cô ấy.
Phương Nguyễn cảm thấy bản thân vẫn còn quá non.
“Đúng rồi, hình như ban nãy Trần Thư Viện tới rồi, đạo diễn Lục đã qua đó nói chuyện phải trái với cô ta.”
“Cô ta sẽ không thừa nhận đâu.” Trần Điệp cũng coi như là hiểu cô ta, ánh mắt cô chợt khựng lại một chút: “Sao Văn Lương ra ngoài lâu vậy mà còn chưa về?”
Phương Nguyễn nghi hoặc nhìn cô: “Không phải em cũng còn tình cảm với Văn tổng đấy chứ?”
“Còn cái rắm.” Trần Điệp không kịp giải thích với chị ấy, nâng chân xuống giường: “Với cái tính của anh ấy, nếu đụng phải Trần Thư Viện thì không biết có thể làm ra chuyện gì nữa.”
***
Trần Điệp vội vội vàng vàng, rốt cuộc vẫn bị Phương Nguyễn đeo khẩu trang cho, rồi được chị ấy dìu nhảy từng bước từng bước ra khỏi phòng bệnh.
Gần thang máy không có ai, Trần Điệp định gọi điện thoại cho anh, cô đi qua chỗ cầu thang bộ thì nghe thấy tiếng động rất nhỏ, đột nhiên nhận ra được chuyện gì, cô đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt là cảnh tượng Văn Lương cầm cán dao kề sát cằm Trần Thư Viện, nâng cằm cô ta lên.
Trông Trần Thư Viện sắp khóc đến nơi rồi, nhưng trên mặt Văn Lương lại không có chút cảm xúc nào.
Vẻ [Tôi là một kẻ giết người không có tình cảm.jpg] đầy cả mặt.
Trần Điệp thật sự muốn cho anh một tràng vỗ tay, sống đến 28 tuổi mà vẫn hung hăng, cục cằn như hồi 18, quả thật có một câu phải thừa nhận “tính tình trẻ con vẫn chưa mất”.
Phương Nguyễn đơ người tại chỗ, tuyệt đối không ngờ tới ngày hôm nay có thể nhìn thấy cảnh tượng bạo lực đầy tính thẩm mỹ lại không qua chỉnh sửa như này.
Lục Xuyên ở bên kia trước đó cũng đã khuyên nhủ, nhưng Văn Lương hoàn toàn xem như không nghe thấy.
“Văn Lương.” Trần Điệp lên tiếng.
Anh vẫn im lặng như cũ, chỉ nghiêng đầu nhìn cô một cái.
“Trần Điệp, thật sự không phải tôi.” Lúc này, Trần Thư Viện cũng không để ý gì đến chuyện so đo với Trần Điệp nữa, răng va vào nhau lập cập, chỉ mong chờ Trần Điệp có thể khiến Văn Lương dừng tay.
Cô ta cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy nhiều người như vậy, mỗi Trần Điệp có năng lực khiến Văn Lương nghe lời.
Trần Điệp cũng không tin lời cô ta nói, ngước mắt liếc nhanh qua cô ta một cái: “Im miệng, tôi không có hứng thú nghe cô nói chuyện.”
Cô vịn tường, di chuyển từng bước đi đến, nâng tay lên nắm lấy cổ tay Văn Lương: “Anh đưa dao cho tôi.”
“Em đừng xen vào.” Giọng nói của Văn Lương bình tĩnh mà lạnh lùng.
Trần Điệp vừa nghe thấy phản ứng này của anh thì biết anh thật sự tức giận.
Văn Lương có một tật xấu, bình thường lúc nổi giận toàn trút hết ra ngoài, sẽ không kiềm chế, nhưng lúc anh tức giận nhất thì lại giống như bây giờ.
Hoàn toàn không dò ra được lúc nào anh mới bùng nổ.
Một khi bùng nổ thì khó mà đoán được hậu quả.
Anh đưa lưỡi dao từ từ dời đến cổ của Trần Thư Viện, Trần Thư Viện bị dọa đến mức khóc không ngừng, liên tục dựa đầu vào phía sau, gần như muốn nhập vào tường.
Cô nắm chặt cổ tay anh, nhưng rốt cuộc sức lực chênh lệch quá lớn, làm thế nào cũng không giữ anh được.
Thấy cổ Trần Thư Viện sắp chảy máu, Văn Lương lại lạnh lùng hỏi cô ta lần nữa: “Tự cô khai hay để tôi cắt.”
Trần Thư Viện khóc lóc sướt mướt, nói không nên lời.
Văn Lương không kiên nhẫn, gật gật đầu, thờ ơ nói một câu “Được”, sau đó lập tức túm cổ áo Trần Thư Viện ném sang bên cạnh, dao găm xoay một vòng trong bàn tay anh, cuối cùng dừng lại một cách vững vàng.
Trần Thư Viện chưa từng thảm hại như vậy, hét lên lùi về sau, muốn cứ như vậy mà chạy xuống lầu, nhưng chân lại mềm nhũn, không có sức.
Lục Xuyên và Phương Nguyễn còn chưa thật sự hiểu được tình hình.
Bọn họ không hiểu Văn Lương, không biết rằng anh mất kiểm soát sẽ làm ra chuyện gì, huống chi trông bề ngoài anh cực kỳ bình tĩnh. Sau phút giây kinh hãi lúc ban đầu, Phương Nguyễn có một thoáng cảm thấy có thể Văn Lương muốn dùng thủ đoạn đe dọa để tra hỏi cho ra chân tướng.
Lục Xuyên tiến tới một bước, kéo Trần Thư Viện đang nhũn cả chân dậy.
Lúc định nói chuyện, Trần Điệp đã tăng cao giọng gọi anh một tiếng.
“Văn Lương.”
Văn Lương nghiêng đầu, vẻ mặt mất kiên nhẫn, nhưng dù sao động tác cũng đã dừng lại.
Trần Điệp thở dài, ngón tay níu lấy tay áo bên ngoài của anh kéo kéo, giọng dịu dàng nói: “Chân đau.”
Môi Văn Lương mím chặt, vẫn chẳng phản ứng bao nhiêu.
“Hết thuốc tê rồi, tôi không muốn đứng nữa, anh dìu tôi đi ngồi một lát đi.” Trần Điệp lại nói.
Người đàn ông cụp mi mắt, dáng vẻ uể oải, sau khi bất động mấy giây, bàn tay mới động đậy một chút.
Đương nhiên Văn Lương biết vì sao Trần Điệp tỏ ra mềm yếu, nhượng bộ anh một cách khác thường vào lúc này.
Một phút mất kiểm soát kia của anh là do sau khi nghe thấy có người đã động tay vào con ngựa mà Trần Điệp cưỡi, nên mới từ từ khuếch trương ra. Trong đầu anh không ngừng hiện lên dáng vẻ cô rúc vào lòng anh, đau không chịu được cứ run rẩy lúc khâu vết thương.
Vừa nghĩ đến chuyện người ta ác ý khiến Trần Điệp đau đớn thành như vậy là anh lại nổi giận.
Văn Lương hơi có bệnh chiếm hữu. Người của anh thì chỉ anh có thể ăn hiếp, người khác muốn cũng đừng hòng nghĩ đến.
Sau giây phút đối mặt với Trần Điệp, bàn tay cầm dao cuối cùng cũng buông xuống, nắm cánh tay Trần Điệp khoác lên vai mình, ôm eo cô đi ra ngoài mà không nói lời nào.
Kéo cửa cầu thang bộ ra, Trần Điệp dừng chân một chút, quay đầu nói với Trần Thư Viện: “Tôi không quan tâm cuối cùng có thể tìm được chứng cứ cô làm ra chuyện này hay không, tôi chỉ hi vọng sau này cô đừng xuất hiện trong đoàn phim nữa.”
***
Văn Lương dìu Trần Điệp trở về phòng bệnh đơn.
Phương Nguyễn không quen biết Trần Thư Viện, cũng nối gót ra khỏi khu cầu thang bộ, nhưng đứng trước cửa phòng bệnh đơn lại không dám bước vào.
Một màn vừa rồi đã đập “bốp bốp bốp” nát bét hết tất cả những suy đoán vốn nằm trong đầu cô rồi.
Vậy chẳng phải Trần Điệp giống như trong kịch bản cũ rích gì mà “Anh chiếm được cơ thể tôi nhưng không chiếm được trái tim tôi” sau khi bị sếp lớn nhìn trúng đó ư?
Bây giờ xem ra quẻ bói trước đây của Tiểu Tề rất chuẩn.
Mặc dù tuổi tác không phù hợp, nhưng một màn Văn tổng bị Trần Điệp đưa đi ban nãy thật là đúng chất “bạn trai nhỏ” mà.
(*Bạn trai nhỏ – gốc 小奶狗: từ này có nhiều nghĩa, trong truyện dùng theo nghĩa để gọi chàng trai trong mối quan hệ yêu đương với bạn gái lớn tuổi hơn. (Nguồn: zhidao.baidu).Trần Điệp vào phòng bệnh, tháo khẩu trang ra, đã không muốn nghĩ xem lúc nãy có bị người ta nhận ra hay không.
… Chắc là không có đâu nhỉ?
Cô chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi vừa mới tốt nghiệp, đến một bộ phim còn chưa có, chắc không đến nỗi có cái uy lực này đâu, huống hồ còn đeo khẩu trang.
Cô ngồi xuống giường, trước đó đã thay áo hoodie và quần ống rộng thoải mái mà Phương Nguyễn mua đại cho cô ở cửa hàng gần đây, ống quần bên phải luôn cuộn cao hơn miệng vết thương.
Không biết có phải vì đi bộ hay không, ngay lúc này, một vòng xung quanh vết thương đang nóng lên, ngứa ngáy.
Nhưng cô lại không dám gãi, sợ đau, chỉ đành xoa nhẹ phần da xung quanh.
Văn Lương chú ý thấy, xách ghế ngồi đối diện giường, đưa tay qua.
Một tiếng “Bốp”, Trần Điệp đánh bay tay anh: “Đừng chạm vào tôi.”
“Tôi xoa cho em.”
“Không cần.” Trần Điệp lại đánh bay tay anh lần nữa.
Văn Lương không nói gì, đầu lưỡi đẩy hàm trên, thở ra một hơi nặng nề: “Ngoài việc nổi cáu với tôi, em còn biết làm gì, khâu ba mũi mà lại để Trần Thư Viện đi như vậy?”
“Nếu chụp được chứng cứ, chắc chắn tôi cũng sẽ truy cứu tới cùng, nhưng chúng ta không thể xử lý riêng kiểu vậy được. Bệnh viện toàn là camera, nhát dao kia anh cắt xuống một phát, rốt cuộc người chịu tổn hại là chính bản thân anh, anh không hiểu sao?”
Trần Điệp ngừng một chút, nhìn anh một cái, cuối cùng giọng điệu cũng trở lại bình thường: “Tôi biết sau cùng anh vẫn có thể giải quyết, nhưng tôi không muốn anh vì chuyện bực mình này mà phí thời gian với họ, thật sự rất phiền phức, vả lại kì thực tôi cũng chưa xảy ra chuyện gì lớn, chỉ không biết có để lại sẹo không thôi.”
“Haiz, hi vọng đừng để lại sẹo, vết thương này còn rất dài.”
Cô cúi đầu, mái tóc đen trượt xuống một bên vai, trên người là chiếc áo hoodie màu đen mang vẻ học sinh rất trẻ trung, lớp trang điểm trên mặt cũng nhạt, trông thật sự giống như một học sinh chưa trưởng thành.
“Tôi không muốn em chịu uất ức.” Văn Lương nói.
Trần Điệp ngẩn người.
“Tôi không cảm thấy uất ức.” Cô nói khẽ: “Văn Lương, anh biết điều uất ức nhất là gì không?”
“Hửm?”
“Chính là Lâm Thuyên và Trần Khoa đều biết chuyện ồn ào này, có lẽ bọn họ biết rõ chuyện này có thể là do Trần Thư Viện làm, nhưng lại hoàn toàn đứng về phía cô ta trăm phần trăm, còn quay qua chỉ trích tôi.”
Tim Văn Lương nhói lên một cái.
Cuộc nói chuyện này khiến nỗi đau trong anh còn mãnh liệt hơn lúc khâu vết thương.
Anh là một người vô cùng lạnh nhạt với tình thân, tình cảm gia đình, hình như Trần Điệp cũng vậy.
Lần đầu tiên anh nghe thấy Trần Điệp nói những lời này, vừa bình tĩnh vừa thản nhiên.
“Thật ra tôi không hề muốn lại có bất kì liên quan gì với Trần Thư Viện.” Trần Điệp nhún vai một cái, chuyển sang đề tài thoải mái, chỉ vào áo sơ mi trên người Văn Lương, hỏi: “Anh có cần gọi Chu Kỳ Thông đem bộ quần áo tới đây cho anh thay không? Bây giờ nhìn thế này cứ như đi ra từ lò mổ heo vậy.”
Văn Lương: “Em đừng quên đây là máu của ai.”
Trần Điệp: “?”
Người đàn ông xấu xa này thật sự có thể gọi là người sao?
Cô vừa kéo anh về từ ranh giới phạm tội, lại nói một tràng lời cảm động lòng người để an ủi anh, kết quả anh ta vong ân bội nghĩa, quay đầu lập tức nói cô là heo?
“Được rồi, anh mau đi đi, công ty không có việc cần anh xử lý à?” Trần Điệp hạ lệnh đuổi khách.
“Chân còn đau không?”
“Hỏi thừa, anh thử không có thuốc tê sau khi khâu vết thương đi, xem là cảm giác gì.”
Văn Lương cười khẽ: “Khâu vết thương mà không tiêm thuốc tê thì tôi thử rồi, cũng không giống em mới vậy đã dọa bản thân đến phát khóc.”
Trần Điệp lườm anh: “Anh đừng đứng ở đây nữa, tôi thấy chân của anh thì lại đau hơn.”
***
Trần Điệp cảm thấy có lẽ Văn Lương thật sự là do ông trời phái xuống gây chiến với cô.
Chu Kỳ Thông đem bộ vest và áo sơ mi mới tinh tới rất nhanh, Văn Lương thay đồ ngay trong bệnh viện.
Còn về chuyện điều tra cây đinh kia cũng rơi vào ngõ cụt, Lục Xuyên tiễn Trần Thư Viện ra đến cổng bệnh viện, sau đó lại từ chối cô ta một cách rõ ràng và yêu cầu cô ta sau này không được phép đến phim trường nữa.
Phùng Trí cũng gọi điện thoại sửa đổi và sắp xếp xong quá trình quay phim ngày mai, Trần Điệp tạm thời nghỉ ngơi vài ngày để dưỡng thương.
Phương Nguyễn đưa mọi người trở về khách sạn.
Văn Lương và Trần Điệp ở cùng một tầng, anh tự giác nhận nhiệm vụ dìu cô về phòng, người khác cũng không dám có ý kiến gì, huống chi bầu không khí giữa hai người này dù có nói thì cũng chỉ cho thấy sự không tinh ý thôi.
Phương Nguyễn bực mà không dám nói gì.
Tùy tiện muốn đổi bạn diễn gì đó thì cũng được thôi, nhưng sao cứ phải là Văn Lương, lắc mình một cái là có thể biến thành sugar daddy.
Văn Lương dìu Trần Điệp vào phòng, để cô ngồi xuống ghế sofa, lại đi nấu ấm nước sôi, quay người hỏi: “Bữa tối ăn gì?”
“Lát nữa tôi đặt đồ ăn bên ngoài là được rồi.”
“Vậy em đặt luôn đi.”
Một lúc sau, nước đã sôi, Văn Lương rót ra nửa ly, lại mở chai nước suối thêm chút nước lạnh rồi đặt trước mặt Trần Điệp, lấy ra hai viên thuốc kháng viêm, “Uống thuốc trước đi.”
Lần đầu tiên Trần Điệp nhận được sự chăm sóc chu đáo như vậy của Văn Lương, còn có chút thụ sủng nhược kinh*.
(*受宠若惊:Được cưng chiều mà lo sợ.)Đúng là Văn Lương còn có việc cần làm, Trần Điệp uống thuốc xong, anh lại ra ngoài xách laptop từ phòng mình ở sát vách sang đây, ngồi xuống đầu bên kia của sofa bắt đầu xử lý email.
“Nếu anh bận thì về đi.” Trần Điệp nhìn anh một cái, nói: “Tôi cũng không bị gì.”
“Không sao.”
“… Ờ.”
Thông thường, phòng đơn trong khách sạn vốn dĩ được bố trí không quá rộng rãi, sau đó bị Văn Lương dặn dò phục vụ phòng rằng về sau phải thay đổi toàn bộ đồ dùng cho cô.
Thậm chí còn đặt một tủ rượu vang cao đến nửa chân bên cạnh bàn.
Hai người chia ra ngồi hai đầu của sofa, không hiểu sao có cảm giác càng ngày càng chật chội.
Chân của Trần Điệp không nhúc nhích được, gác lên bàn trà nhỏ, dưới mắt cá chân lót một chiếc khăn lông.
Trong bệnh viện, cả đoàn người tới tới lui lui rầm rộ, cuối cùng cũng không giấu được.
Trần Điệp ăn xong đồ ăn đặt về, cầm điện thoại lên xem một chút thì thấy tin tức đang được đẩy bài, nhân vật chính là cô.
[Sự cố bất ngờ trong quá trình quay phim《 Trâm Hoa 》, Trần Điệp ngã ngựa bị thương!]
Phía dưới là hình ảnh cô đeo khẩu trang trong bệnh viện, nhưng Trần Điệp tìm một lượt lại không tìm thấy một tấm nào có xuất hiện Văn Lương, nếu không phải là ảnh chụp riêng, thì bên cạnh cô cũng là Phương Nguyễn hoặc Phùng Trí.
“Anh đánh tiếng trước rồi sao? Ảnh trên tin tức không có anh.” Trần Điệp nghiêng đầu hỏi.
“Cái gì?”
Trần Điệp đưa điện thoại cho anh nhìn.
“Tình huống thông thường phía truyền thông sẽ không đăng ảnh của tôi khi chưa có sự cho phép, có lẽ là do Chu Kỳ Thông xử lý.”
Trần Điệp gật đầu, nhấn mở bình luận của tin tức kia ra xem một chút, cũng có không ít fans lo lắng.
[Ủa, ban ngày còn thấy chị gái xinh đẹp trong livestream của Tề Thần mà, sao buổi tối lại ngã ngựa rồi, hi vọng vết thương không nghiêm trọng.]
[Đoàn phim làm công tác bảo vệ thật kĩ lưỡng đi chứ, đôi khi ngã ngựa sẽ thật sự vô cùng nguy hiểm đấy!]
[Có ai trong bệnh viện biết tình hình không, không xảy ra chuyện gì lớn chứ?]
…
Trần Điệp ngừng một lúc, vào tài khoản của mình đăng lên Weibo báo tin bình an.
Rất nhanh, các diễn viên khác trong đoàn phim không có mặt tại hiện trường lúc đó cũng biết chuyện, gửi tin nhắn cho cô hỏi thăm tình hình, sau khi Trần Điệp trả lời xong xuôi từng tin một thì nhận được cuộc gọi của Hạ Anh.
“Tớ không sao, thật đó.” Trần Điệp cười nói, “Bây giờ đã về khách sạn nghỉ ngơi rồi.”
Hạ Anh: “Tối tớ qua đó một chuyến.”
“Không phải cậu còn tăng ca sao?”
“Đi làm nào có quan trọng bằng cậu.”
“Thật sự không sao mà, cậu đừng có tốn công.” Trần Điệp không thích mang thêm phiền phức cho bất kì ai, “Đợi đến cuối tuần cậu lại tới thăm tớ, bây giờ tớ cũng chỉ muốn lát nữa đi ngủ sớm một chút.”
Trần Điệp nói như thế, Hạ Anh chỉ đành đồng ý: “Vậy được rồi, cậu thiếu cái gì thì phải nói với tớ, lần sau tớ đem đến cho cậu.”
Cúp điện thoại, Trần Điệp thu dọn hộp đồ ăn ngoài rồi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
“Đi đâu?”
“Đi vệ sinh.”
Anh đứng dậy: “Tôi đi với em.”
Trần Điệp: “?”
Anh có bị gì không?
“Tôi, đi vệ sinh.” Trần Điệp gằn từng chữ một.
Văn Lương nhướng mày: “Tôi dìu em đến cửa.”
Rốt cuộc Trần Điệp vẫn không cho anh dìu, quá kì cục, tự vịn tường đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
Vừa rồi, lúc nhận điện thoại của Hạ Anh, cô đã cảm thấy là lạ, trong lòng thử tính toán ngày tháng mới phát hiện lại sắp đến kì kinh nguyệt rồi, bây giờ nhìn một cái, quả nhiên.
Trần Điệp có chút tuyệt vọng.
Vậy mà trong phòng đến cả băng vệ sinh cũng không có.
Chuyện xấu toàn xảy ra liên tiếp thành một chuỗi với nhau.
Trần Điệp thở dài, chỉ đành tạm thời dùng khăn giấy quấn hai vòng, ra khỏi phòng tắm: “Tôi cần xuống lầu mua ít đồ.”
“Chân của em như vậy rồi còn mua cái gì mà mua.” Văn Lương hỏi: “Cần gì?”
“…”
Anh nhíu mày: “Hử?”
Hử cái rắm!
“… Băng vệ sinh.” Dù gì đã sống chung với nhau nhiều năm vậy rồi, cũng không quá khó để nói ra.
Văn Lương ngừng một lát: “Kì kinh nguyệt?”
“Nếu không thì sao.”
“Tôi gọi trợ lý của tôi mang tới.”
Trần Điệp chỉ nghĩ đến cảnh đó đã cảm thấy mặt nóng rực: “Ở đây là vùng ngoại thành, giờ này ngoài đường kẹt xe lắm, mang đến đây có thể mất đến một tiếng.”
Cô lại vịn tường nhảy về bên sofa lấy cái túi: “Tôi vẫn nên tự đi một chuyến vậy.”
“Ngồi đấy.” Văn Lương ấn cô ngồi xuống, “Tôi đi.”
“Hả?”
“Tôi đi.” Văn Lương lặp lại lần nữa.
***
Cách khách sạn một con đường có một cửa hàng tiện lợi.
Ngoài cái này thì còn có cơ sở chi nhánh của trường đại học, lúc này chính là thời gian kết thúc lớp học buổi tối, không ít sinh viên xúm xít với bạn liên tục tràn ra từ cổng trường.
Văn Lương thì không cảm thấy một người đàn ông đi mua băng vệ sinh là chuyện mất mặt.
Nhưng không có nghĩa là anh sẽ thản nhiên đứng trước một dãy kệ hàng đủ loại băng vệ sinh màu sắc sặc sỡ, nhất là xung quanh còn có không ít sinh viên đang cười nói ồn ào.
Sao có nhiều loại thế này?
Anh cũng không nghĩ sẽ đến gần một gói để xem sự khác nhau giữa chúng.
Vì vậy, anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Điệp: [Mua loại nào?]
Lúc này, Trần Điệp động cũng không dám động, đang ôm điện thoại chơi game mà lâu rồi không chơi, ngay giây phút quan trọng, tin nhắn của Văn Lương nhảy ra, nhân vật rơi xuống thành cái hộp*.
“…”
(* Rơi xuống thành cái hộp: một thuật ngữ dùng để chế giễu trong game PUBG. Ý chỉ nhân vật nhảy dù xuống đất không bao lâu đã bị người ta giết chết. Sau khi nhân vật chết sẽ để lại một hộp cung cấp trang bị. (Nguồn: Baike.baidu).Chỉ đành thoát game.
Trần Điệp: [Loại dùng ban đêm 350 mm, hãng nào cũng được.]
Trần Điệp: [Anh mua một gói là được rồi, cầm nhiều cũng bất tiện.]
Ngừng một lúc, lại cảm thấy với tính cách của Văn Lương chắc chưa từng nghĩ đến chuyện phải tìm hiểu điều gì về phụ nữ, có khả năng là lớn vậy rồi chứ thật sự không biết điểm khác biệt giữa dùng ban đêm và dùng ban ngày là gì.
Vì vậy lại gửi thêm một tin.
Trần Điệp: [Anh cứ mua đại cái gói màu đen đi, cái loại sờ vào hơi dày dày ấy.]
Văn Lương đứng bên cạnh tủ lạnh chứa đồ uống, xem xong tin nhắn, anh cất điện thoại vào túi, lại lia mắt về phía kệ hàng, nhanh chóng tìm thấy chính xác cái gói màu đen ở một góc.
Anh bước qua đó, cầm lấy một gói với vẻ mặt tự nhiên, lại rút chai nước suối đến quầy thanh toán trả tiền.
Có thể bên cạnh nơi này là trường đại học, nên đôi khi cũng sẽ bắt gặp cảnh nam sinh đến mua băng vệ sinh giúp bạn gái, nhân viên thu ngân nhìn thấy cũng không ngạc nhiên chút nào.
Văn Lương cất cái gói màu đen đó vào túi áo, lái xe về khách sạn.
Rất nhanh, Trần Điệp lại chơi xong ván game thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô di chuyển đến cửa, mở cửa ra: “Mua được rồi?”
Người đàn ông vào phòng, gật đầu: “Ừ.”
“Mua đúng không?”
Lần đầu tiên Văn Lương nhét đồ vào túi áo vest đến mức căng phồng như vậy, lúc lấy ra có chút vất vả.
Anh đặt cái gói màu đen đó vào tay Trần Điệp.
Trần Điệp hạ tầm mắt.
… Ủa ủa ủa ủa ủa?
“Chính là cái này?”
Văn Lương lại rất lãnh đạm, trong lãnh đạm còn lộ ra một phần tự tin: “Chẳng phải em nói một gói là được rồi sao.”
“Lại đây, anh đọc đi.” Trần Điệp oán giận đem gói đồ đến trước mắt anh, “Mấy chữ này đọc là gì?”
[Khăn giấy ướt chuyên dùng cho trẻ sơ sinh gói siêu lớn.]
[80 miếng.]
Văn Lương: “…”
Lần đầu tiên Trần Điệp thấy biểu cảm quẫn bách này của anh, tuy đợi nửa ngày trời chỉ đợi được khăn giấy ướt chuyên dùng cho trẻ sơ sinh, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng vô cùng vui vẻ của cô lúc này.
Cô vỗ tay cho anh: “Anh đúng thật là quá có sáng kiến.”
Mặt Văn Lương tối sầm: “Im miệng.”
Trần Điệp ngậm miệng mấy giây, cuối cùng vẫn nhịn không nổi cười phá lên.
Chân cô đứng không vững, chỉ có thể dựa vào tường, cười đến nỗi hai vai cũng run lên không ngừng, vừa cười mà chân còn vừa đau, nhưng chính là dừng không được.
Cổ áo của chiếc áo hoodie trên người cô đang mở rộng, lộ ra một đoạn xương quai xanh thon gầy.
Cười đến mức vô cùng thiếu đòn.
Văn Lương hạ tầm mắt nhìn cô một lúc, chỉ đành thở dài: “Cười đủ rồi đấy.”