Trần Điệp nói xong, không quản Văn Lương, trực tiếp đi ra khỏi cao ốc Tân Khí.
Gió lạnh mùa đông thổi vào mặt, lạnh thấu xương, Trần Điệp túm chặt áo khoác quấn lấy mình, bắt một chiếc taxi.
“Đi Lập Phồn Tân Uyển.” Trần Điệp nói.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe trên đường không quá nhiều, cảnh sắc đường phố nhanh chóng lướt qua, cảm xúc kịch liệt vừa rồi của Trần Điệp dần bình tĩnh lại.
Cô đưa tay ấn mí mắt, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Khi mở mắt ra, qua gương chiếu hậu Trần Điệp và tài xế bất ngờ bốn mắt nhìn nhau, Trần Điệp có chút sửng sốt, tài xế cẩn thận hỏi: “Cô là Trần Điệp – diễn viên trong phim《 Trâm hoa 》đúng không?”
“À, vâng.” Trần Điệp kéo khẩu trang xuống.
“Thật sự là cô à! Tài xế taxi nhìn vô cùng ngạc nhiên, theo bản năng liền vươn tay muốn bắt tay cô, lại nhớ mình đang lái xe, vội vàng lại đỡ lấy vô lăng, “Vừa rồi cô ngồi vào tôi đã cảm thấy đúng rồi, không nghĩ tới lại may mắn như vậy, chở một đại minh tinh!”
Tài xế taxi khoảng hơn 40 tuổi, trên đầu đã điểm một vài sợi tóc trắng.
Trên đường đi nói chuyện với Trần Điệp không ít lời, Trần Điệp vốn tâm trạng không tốt, ông ấy lại nhiệt tình tán gẫu, ngược lại cũng cảm nhận được bầu không khí bình dị mà cảm xúc dịu đi rất nhiều.
Chiếc taxi dừng lại ở cổng Tân Uyển.
Trần Điệp rút ra một tờ tiền giấy từ ví của mình, nhưng người lái xe không chịu nhận: “Cô có thể ký tên cho tôi không, con gái tôi sau khi xem bộ phim đặc biệt thích cô, nếu tôi có thể đưa chữ ký cho con bé, nó chắc chắn rất hạnh phúc.”
Trần Điệp cười nói được.
Trên xe taxi cũng không có giấy, cuối cùng chỉ có thể ký vào một chiếc khăn giấy.
Trở lại căn hộ, Trần Điệp leo lên giường, não giống như một khối bột nhão, đủ loại hình ảnh đan xen lẫn nhau, cuối cùng cũng không phân rõ được.
Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại, gửi tin nhắn cho Phương Nguyễn, hỏi thù lao của《 Trâm hoa 》đã có chưa.
Phương Nguyễn rất nhanh đã trả lời.
[Phương Nguyễn: Công ty đã nhận được thù lao, vốn là nên trả tiền cho em, nhưng vì tới năm mới nên bên tài vụ chậm trễ, nếu em cần dùng gấp để chị thúc giục một chút.]
[Trần Điệp: Rất gấp, chị Nguyễn phiền chị giúp em giục họ một chút.]
[Phương Nguyễn:? Không gặp phải chuyện gì, đột nhiên bắt đầu gọi chị, chị hơi sợ đó.]
Trần Điệp cười cười, trả lời: [Không có gì đâu.]
Lúc đầu, khi cô vào công ty giải trí Nhất Minh đã ký xong hợp đồng vai nữ chính trong phim điện ảnh《 Trâm hoa 》, cho nên thù lao phim cũng không cần chia theo tỷ lệ với công ty, cuối cùng số tiền nhận được rất lớn.
***
Văn Lương vẫn đứng ở cao ốc Tân Khí, qua một lúc lâu sau mới gọi điện thoại cho Chu Kỳ Thông.
“Liên lạc với tất cả các tạp chí, tòa soạn tài chính và kinh tế, ai dám đưa tin tức không đúng sự thật của hai nhà Văn Diệp có thể chuẩn bị đóng cửa được rồi.” Văn Lương nói.
Chu Kỳ Thông dừng lại, hiểu rõ: “Được, tôi lập tức đi liên lạc.”
Lúc trước, Văn Lương và Diệp Sơ Khanh mới gặp mặt qua một lần, là ở nơi làm việc, nói chuyện cũng không nhiều lắm.
Sau khi Diệp Sơ Khanh nghe anh nói xong những lời kia dường như rất tức giận, không chủ động đến tìm anh, thậm chí còn đang trong lúc trao đổi công việc cố ý phẫn nộ đâm anh.
Cho nên Văn Lương không để ở trong lòng, chuyện của anh và Diệp Sơ Khanh đến đây cũng đã kết thúc.
Mà hai bên gia trưởng có muốn tác động cũng sẽ không thay đổi bất kỳ điều gì thực dụng, Văn Lương từ trước đến nay sẽ không vì chuyện kết cục đã định mà hao tổn tâm lực.
Những gì Trần Điệp nói anh quả thực không nghĩ tới.
Nhưng anh cũng không thể hiểu tại sao Trần Điệp lại tức giận như vậy.
Anh và Diệp Sơ Khanh không có bất kỳ quan hệ ái muội nào, Diệp Sơ Khanh cũng sớm không còn ý gì với anh, ngoại trừ những lời đồn đại mơ hồ, căn bản không có gì thay đổi.
Trong mắt Văn Lương, chuyện này anh không làm sai, trên thương trường người tới người đi, giữa người với người có vô vàn mối quan hệ, thậm chí trong chuyện này ngay lần đầu tiên gặp mặt Văn Lương cũng đã nói rõ ràng với Diệp Sơ Khanh.
Nhưng Trần Điệp đã khóc rồi.
Văn Lương không biết rốt cuộc chuyện này mình có làm sai hay không, nhưng Trần Điệp quả thực khóc rồi.
Trong một thời gian ngắn, anh không biết phải làm gì.
Một lát sau, điện thoại di động rung lên, Trần Điệp gửi tới một tin nhắn chuyển khoản.
Đôi mắt Văn Lương hơi trầm xuống, nhịp tim không khỏi tăng nhanh, bỗng nhiên hiểu được ý tứ của tin nhắn chuyển tiền này —— Trần Điệp muốn cắt đứt không một chút liên quan gì tới anh, trả lại tất cả những gì cô nợ anh trước đây.
Anh nhanh chóng trả lại tiền chuyển khoản, nhưng ngay lập tức thấy thông báo chuyển khoản thất bại.
_____ Tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối.
Anh bị Trần Điệp block.
Con báo nhỏ mà anh nuôi lớn, lúc này thật sự muốn vạch rõ giới hạn với anh.
***
Sáng sớm hôm sau, Trần Điệp lại có một công việc khác.
Bởi vì bây giờ cô đang có hiện tượng ngược hướng mà hot nhanh chóng, Phương Nguyễn cũng buộc phải tiếp tục tăng ca vào dịp Tết Nguyên Đán, nhưng cũng may công ty trả lương gấp tám lần nên vẫn rất vui vẻ làm thêm giờ.
Phương Nguyễn đã lái xe đến Lập Phồn Tân Uyển từ sáng sớm, bấm chuông cửa một hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh của Trần Điệp.
Lúc này mới từ trong túi lấy chìa khóa dự phòng Trần Điệp đưa cho cô mở cửa vào phòng.
“Sao em vẫn còn ngủ?” Phương Nguyễn xông vào phòng ngủ, kéo Trần Điệp ra khỏi chăn: “Hôm nay có buổi họp báo phát ngôn của thành phố ẩm thực, em quên rồi ư?!”
Trần Điệp ngồi trên giường tiếp tục trống rỗng.
Quỷ biết tối hôm qua giấc ngủ của cô kém đến mức nào, lúc này choáng váng, chăn theo bả vai cô trượt xuống, lộ ra một đoạn xương quai xanh gầy gò, trũng sâu, có thể nuôi cá luôn.
Trong phòng ngủ không bật điều hòa, không khí lạnh buổi sáng mùa đông làm cho Trần Điệp dần dần tỉnh táo lại.
Mê man ngẩng đầu nhìn Phương Nguyễn: “Hả?”
“…” Phương Nguyễn bất đắc dĩ, “Chuyện gì xảy ra với em vậy, sao lại giống như xuyên không, biết bây giờ là năm nào không?”
Trần Điệp liếc cô một cái, vén chăn lên, quấn một tấm chăn mỏng đi vào phòng tắm: “Sao chị lại đến sớm như vậy?”
Phương Nguyễn đành phải lặp lại những lời vừa rồi.
Trần Điệp vừa lấy xong kem đánh răng, nghe vậy cả người đều cứng đờ, từng chút từng chút quay đầu lại nhìn cô, gằn từng chữ nói: “Thành, phố, ẩm, thực.”
“Không phải là em quên rồi chứ?”
Trần Điệp: “Một câu hỏi hay, em đã quên triệt để rồi.”
Lúc trước tập đoàn Ôn Viễn tìm Trần Điệp ký phát ngôn của thành phố ẩm thực, Trần Điệp rất bài xích, nhưng các đánh giá tổng hợp của công ty đều cho rằng đại diện này về lâu dài rất tốt, lợi ích vô hình rất lớn, về sau quan hệ giữa Trần Điệp và Văn Lương có chút hòa hoãn, cũng không kiên định cự tuyệt, sau đó đều do công ty phụ trách ký hợp đồng phát ngôn cho thành phố ẩm thực này.
“Em có thể từ chối không?” Trần Điệp thật lòng hỏi.
Phương Nguyễn lập tức cảnh giác nhìn cô: “Hôm qua em hỏi chị về thù lao phim không phải là muốn vi phạm điều khoản hợp đồng, trả tiền vi phạm hợp đồng phải không?”
“…”
Được rồi, Phương Nguyễn nhắc nhở cô.
Phần thù lao kia trong túi cô còn chưa kịp nóng đã lọt vào tay tổng giám đốc tập đoàn Ôn Viễn, còn đề cập đến tiền vi phạm hợp đồng gì, cô căn bản không có tiền.
“Em đùa một chút, đi thôi.” Trần Điệp thở dài.
Dù sao loại hoạt động này hẳn là cũng không gặp được Văn Lương.
Phương Nguyễn vẫn có chút lo lắng, đi qua thì thầm hỏi: “Không phải vì mối quan hệ với Văn tổng chứ?”
“… Không phải.”
Phương Nguyễn yên tâm, vỗ vỗ bả vai cô: “Vậy em rửa mặt xong thì ra ngoài, chúng ta sẽ đi ngay.”
Thành phố ẩm thực rất coi trọng buổi họp báo người phát ngôn lần này.
Lúc trước người phụ trách ở hội nghị còn đối với đề nghị ký với một mình Trần Điệp của Văn tổng không hiểu, cho đến bây giờ mới thật sự cảm khái Văn tổng không hổ là Văn tổng, quả thật là nhìn xa trông rộng, tiêu ít tiền nhất thực hiện lợi ích kinh tế lớn nhất.
《 Trâm hoa 》là bộ phim đại nữ chủ*, sau khi hot, mức độ chú ý của Trần Điệp đương nhiên là cao nhất.
(*Bộ phim xoay quanh nhân vật là nữ chính.)Hơn nữa lại là người mới, mọi người chú ý cùng hiếu kỳ cũng càng nhiều, độ kinh hỉ đối với thực lực cũng càng cao, quả nhiên, tin tức buổi họp báo vừa xuất hiện, sáng sớm hôm nay fan thành phố ẩm thực đã tràn ngập.
Đây là lần đầu tiên mọi người có cơ hội tận mắt nhìn thấy Trần Điệp ở cự ly gần.
Trần Điệp rửa mặt xong thì xuống lầu, ở trên xe được chuyên gia trang điểm trang điểm nhẹ nhàng.
Xe thương mại một đường chạy đến lối đi VIP của thành phố ẩm thực, tránh đám đông đi vào phòng chờ thay quần áo phù hợp với chủ đề hoạt động này.
“Ổn chưa?” Người phụ trách từ quầy lễ tân đi vào, đã có thể dự đoán sự thành công của hoạt động này, tươi cười đầy mặt, “Có thể chuẩn bị qua đó rồi chứ.”
“Ừm.” Trần Điệp đứng lên, gật đầu ý bảo với cô, nhận lấy bản thảo quy trình mà nhân viên bên cạnh đưa cho cô.
Trần Điệp được hai vệ sĩ hộ tống đi về phía trước đài, ở giữa cần phải xuyên qua một lối đi thoát hiểm dài.
Đi xa hơn nữa, có thể nghe thấy tiếng la hét của mọi người bên ngoài.
Trần Điệp ngẩng đầu.
Lối đi thoát hiểm này ánh sáng lờ mờ, hai bên đều có nhân viên chạy qua chạy lại bận rộn với công việc, biểu tượng hình người màu xanh lá cây của lối đi an toàn tản ra ánh sáng trong suốt.
Tiếp tục đi về phía trước, tiếng hò hét càng ngày càng vang, lối đi cũng dần dần bị ánh đèn bên ngoài chiếu sáng.
Nó giống như lái xe xuyên qua một đường hầm dài và tối tăm.
Sau đó, rốt cuộc xuyên qua đường hầm, hội trường bố trí vô cùng xinh đẹp mộng ảo, khinh khí cầu bay khắp đỉnh hội trường, ba tầng chung quanh đều vây kín fan, xung quanh tầng lầu kéo biểu ngữ thật dài, ảnh chụp khổng lồ của Trần Điệp từ trên nóc nhà rơi xuống.
Tiếng hò hét như sóng thần, tất cả mọi người gọi tên cô.
Lòng bàn tay Trần Điệp đổ mồ hôi.
Cô hot quá nhanh, thậm chí cả tuần tết Nguyên Đán này của Trần Điệp cũng không có cảm giác chân thật.
Từ ngày mùng 1 Tết,《 Trâm hoa 》liên tục nhận được nhiều lời khen ngợi, điểm số của Douban lên tới 9.5, các nhà phê bình phim lớn đều sôi nổi bình luận về bộ phim này.
Trần Điệp vẫn cho rằng sức nóng của mình là theo sát bộ phim, tất cả mọi người đều là bởi vì bộ phim mới chú ý tới cô, chờ sức nóng của bộ phim qua đi, có lẽ cô sẽ lập tức bị đánh trở lại nguyên dạng.
Cho đến bây giờ…
Tầng một, tầng hai, tầng ba, tất cả mọi người đều cầm poster của cô.
Đây là fan của cô ấy.
Mọi người thét chói tai, hò hét, thực chất kích thích màng nhĩ so với những dải cầu vồng dưới màn hình khoa trương đến mờ mịt càng thêm chấn động lòng người.
Đây đều là những người yêu thích cô.
Cô nhớ tới trước khi tốt nghiệp Ứng Thư hỏi cô, lúc trước tại sao lại lựa chọn diễn xuất.
Lúc đó Trần Điệp nói, bởi vì muốn đứng trước ống kính, muốn nghe người khác khen ngợi, nhận được sự yêu thích của người khác.
Năm 16 tuổi, cha mẹ nuôi không thích cô, vì vậy đã “bán” cô cho nhà họ Trần; đến Yển Thành, cha mẹ ruột cũng không thích cô, vì vậy mới hình thành cục diện hiện tại.
Nhưng bây giờ thì sao.
Trần Điệp bình tĩnh đứng, nhìn những thứ trước mắt, bỗng nhiên hốc mắt có chút ướt.
***
Quá trình diễn ra hoạt động rất đơn giản.
Trần Điệp chỉ cần đi theo tiết tấu của người dẫn chương trình, giới thiệu với người hâm mộ một loạt các hoạt động và những thứ đặc sắc của thành phố ẩm thực, sau đó lại chơi vài trò chơi thì kết thúc.
Trước khi đi, Phương Nguyễn còn bị người hâm mộ nhét rất nhiều quà và thư.
Tình cảnh này đối Phương Nguyễn có chút giống như rung động, lúc này kích động có chút không nói nên lời.
Tuy rằng cô vào giới cũng được vài năm, trong tay có không ít nghệ sĩ, hoặc cô ấy không chịu tự mình tranh giành, hoặc sự nghiệp vừa mới khởi sắc đã bị ekip khác đào đi, cho tới nay cũng chưa từng mang ra nghệ sĩ nào đàng hoàng, cho đến khi dẫn dắt Trần Điệp.
“Thật sự hot rồi nha, Trần Điệp.” Giọng Phương Nguyễn có chút run rẩy: “Lần đầu tiên chị có thể thấy được cảnh này trong buổi hoạt động phát ngôn của nữ minh tinh.”
Theo đuổi thần tượng đa phần là các cô gái, nhưng các ngôi sao nam trong lòng người hâm mộ so với các ngôi sao nữ thực sự có một lợi thế rất lớn.
Hiện nay Trần Điệp với quy mô và cảnh tượng này, mặc dù có màn hình lớn hỗ trợ, nhưng cũng rất không dễ dàng.
Trần Điệp cười vỗ vỗ bả vai cô ấy, hỏi: “Buổi tối còn có việc gì làm không?”
“Có.”
“Hả?” Trần Điệp thật hoài nghi mình có phải bị mất trí nhớ hay không, cô lại không nhớ mình có công việc.
Ngay sau đó, Phương Nguyễn nói: “Chúng ta đi ăn một bữa lớn ăn mừng một chút!”
Cô cười: “Được.”
Trần Điệp trở lại phòng nghỉ thay quần áo, giao quần áo đã thay cho người phụ trách: “Xin hỏi phòng vệ sinh ở đâu?”
“À, sau khi đi ra ngoài rẽ phải đến cuối hành lang là được.” Người phụ trách cuối cùng cũng làm xong nhiệm vụ lớn nhất mấy ngày nay, thả lỏng, cười nói với Trần Điệp, “Hôm nay thật sự là cảm ơn cô, hoạt động vô cùng thành công.”
“Không có không có, cũng làm phiền mọi người rồi.” Trần Điệp lập tức nói.
Trần Điệp nói chuyện với Phương Nguyễn, khu vực nghỉ ngơi được kiểm soát chặt chẽ người ra vào, không cần lo lắng về an toàn, Phương Nguyễn lấy túi lớn túi nhỏ lên xe trước, Trần Điệp một mình đi vào phòng vệ sinh.
Chỉ là còn chưa đi tới phòng vệ sinh, đầu tiên là ở hành lang tối tăm nhìn thấy Văn Lương và Chu Kỳ Thông.
Văn Lương hiển nhiên nhìn thấy cô sớm hơn, anh ngậm một điếu thuốc, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, nhưng ánh mắt một tấc không rời rơi vào trên mặt cô.
Chu Kỳ Thông đang báo cáo tình hình với anh, thấy thế thì tăng nhanh tốc độ báo cáo xong, lại gật đầu với Trần Điệp, nói một tiếng “Trần tiểu thư”, rồi rời đi trước.
Trần Điệp tiếp tục đi tới, lúc đi ngang qua bị Văn Lương nắm lấy cánh tay.
“Trần Điệp.”
“Văn tổng.” Thần sắc cô tự nhiên, không còn bộ dáng rơi lệ ngày hôm qua nữa.
Tay lấy thuốc lá của Văn Lương dừng lại, cố hết sức để nói hòa hoãn: “Chuyện đó tôi xin lỗi em, là tôi xử lý không chu đáo, suy nghĩ không chu đáo, không nghĩ đến cảm xúc của em.”
Trần Điệp mím môi.
“Tôi đã nói rõ với báo chí và truyền thông, sẽ không có bất kỳ tin tức nào được truyền ra, cũng sẽ không có ai dám thảo luận về chuyện này bên tai em nữa.”
“Không cần, Văn tổng, anh không cần xin lỗi tôi.” Trần Điệp nói, “Chúng ta đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào, bây giờ tôi ở đây cũng chỉ vì tôi là người phát ngôn của hoạt động này.”
Văn Lương nắm chặt cổ tay cô, đặt lên tường, thật sự không biết Trần Điệp còn muốn như thế nào.
“Rốt cuộc em đang giận tôi cái gì?”
“Tôi chỉ là không muốn thích anh nữa, không được ư? Tôi thích anh nhiều năm nhưng bây giờ tôi không còn hứng thú, không muốn ở bên anh nữa, được chưa?”
Trần Điệp hất tay anh ra, cuối cùng ngay cả phòng vệ sinh cũng không đi, trực tiếp xoay người trở về xe.
***
Phương Nguyễn còn đắm chìm trong niềm vui khi mình mang theo một “siêu sao ngày mai”, khi Trần Triều trở lại xe cô đang gọi điện thoại, dáng vẻ còn rất hưng phấn.
Đến khi cúp điện thoại, Phương Nguyễn hưng phấn quay sang nói với cô: “Vừa rồi có một đạo diễn liên lạc với chị, nói có một bộ phim mới muốn đàm phán hợp tác với chúng ta.”
“Thật à?” Trần Điệp hỏi, “Đạo diễn nào vậy?”
“Phạm Chấn, đạo diễn mới.” Phương Nguyễn cầm điện thoại gõ máy, một lát sau lại nói: “Đã liên lạc rồi, đến tối sẽ gửi kịch bản cho chúng ta xem.”
“Được.” Trần Điệp gật đầu, “Đúng rồi, chúng ta đi ăn gì?”
“Lẩu đi, mùa đông phải ăn lẩu, chị đã lâu không ăn.” Phương Nguyễn nói.
Xe chạy đến quán lẩu.
Phương Nguyễn đặt trước một phòng riêng, các cô đến cũng sớm, trong quán còn chưa có nhiều người, một đường không trở ngại bước nhanh vào phòng riêng.
Trong thời tiết băng tuyết ngập trời, quán lẩu càng thêm ấm áp thoải mái.
Phương Nguyễn gọi vài đĩa thịt, lại lấy thêm hai chai bia, lấy mép bàn thoải mái mở ra rồi đưa cho Trần Điệp một chai.
Khách bên ngoài cũng dần dần nhiều hơn, cách rèm là tiếng người huyên náo.
Phương Nguyễn nâng ly lên: “Nào, cụng một cái, chúng ta xem như bắt đầu năm mới vô cùng rực rỡ, sau này nhất định sẽ càng ngày càng thuận lợi.”
Trần Điệp cũng nâng ly lên.
Hai người chạm ly phía trên nồi lẩu bốc khói nghi ngút, bia rót quá mức đổ ra, rơi vào trong nước lèo, tỏa ra mùi tê tê.
Hai người trò chuyện trên trời dưới đất, mặt Phương Nguyễn đã đỏ lên, giữa chừng bố mẹ còn gọi video tới, cô quay ống kính lại, Trần Điệp cũng nói theo vài câu.
“Được rồi ba mẹ, vậy con ăn cơm tối trước, khi nào về nhà con sẽ gọi lại.” Phương Nguyễn nói với điện thoại.
Đầu kia truyền đến thanh âm tuổi già của cha mẹ cô ấy, dặn dò cô chú ý an toàn, mặc ấm ăn no.
Trần Điệp ngồi đối diện im lặng lắng nghe, nhếch khóe môi, tiếp tục ăn.
Cuối cùng cũng cúp điện thoại, chỉ chốc lát sau, Phương Nguyễn đột nhiên mắng một câu tục tĩu: “Đệch!”
Trần Điệp ngước mắt lên: “So thế?”
“Vương Vân Hi thế mà lại yêu đương với Chiêm Kiêu? Người có số phiếu fan bình chọn cao thứ ba trong chương trình sống còn, Chiêm Kiêu nhỏ hơn cô ta vài tuổi nhỉ?”, Phương Nguyễn khiếp sợ.
Trần Điệp ngược lại bình tĩnh: “Ừ, chị không biết à?”
“Em biết ư?”
“Lúc trước em ở đoàn làm phim có một lần năm sáu giờ sáng đã nhìn thấy hai người hôn nhau trong xe, em tưởng chị cũng biết rõ chuyện này.”
“Chị biết cái rắm, Vương Vân Hi và Chiêm Kiêu hai người đi theo con đường idol có fan đi theo chi tiền thế mà lại yêu đương, Vương Vân Hi ngược lại tốt hơn một chút, fan Chiêm Kiêu còn không xé cô ta? Nếu công ty biết chắc chắn sẽ bị cấm.”
“Vậy sao bây giờ chị lại biết?” Lúc này Trần Điệp mới ý thức được, cả kinh, “Bị tung tin?”
“Ừ.” Phương Nguyễn đưa điện thoại trước mặt cô.
#Vương Vân Hi và Chiêm Kiêu yêu đương # đã ở vị trí số một trên hot search, bên cạnh là một chữ “Bạo”.
[Cái quỷ gì vậy??? Người hâm mộ cực cực khổ khổ bỏ tiền cho cậu ta ra mắt là để cậu ta cùng tiền bối nói chuyện yêu đương sao???]
[Tôi con mẹ nó thật sự là phục rồi, lịch sử đen tối trước kia của Chiêm Kiêu tôi đều nhịn, muốn làm lại lần nữa cũng tốt, kết quả thật sự con chó chết tiệt đó không thể thay đổi được việc ăn shit, quả nhiên ra mắt tức là đỉnh cao, công ty mau kéo cậu ta đi!!]
[Chiêm Kiêu bình thường không phải còn ở trước mặt fan xây dựng hình tượng bạn trai hàng xóm à, ha ha muốn kiếm tiền đến điên rồi.]
[Vương Vân Hi cũng không nhìn mình bao nhiêu tuổi, yêu đương với em trai 10X cũng không biết xấu hổ, trên sân khấu làm ra vẻ để mọi người khen là một báu vật gợi cảm, thật sự cho là có bản lĩnh che trời?]
[Đối với chuyện này fan của hai người này quay đầu rồi, cũng chỉ có thực lực lén sau lưng fan yêu đương như vậy.]
[Người qua đường tò mò một câu, trai chưa vợ gái chưa chồng yêu đương có cần đến mức đó không?]
[Biết mình là người qua đường thì ngậm miệng ok? Cậu có biết lúc trước khi Chiêm Kiêu thi đấu, fan thức thâu đêm để donate không, chương trình mới kết thúc hai tháng, phát hành đĩa đơn cũng hoàn toàn dựa vào fan mà có thành tích, người qua đường chỉ trích nhiều như vậy, sao lại không biết xấu hổ tiêu tiền của fan để yêu đương??]
[Sự nghiệp dựa vào fan thật sự mắc ói luôn, Chiêm Kiêu với Vương Vân Hi thật sự không có tâm.]
…
[Phục rồi, mấy ngày trước còn vì Vương Vân Hi mà ủng hộ《 Trâm Hoa 》, hiện tại vừa nghĩ tới biểu hiện trong phim của cô ta thì cảm thấy ghê tởm.]
[Tôi đột nhiên nhớ tới, không phải Chiêm Kiêu còn đăng ảnh trên Weibo là vé xem phim《 Trâm Hoa 》sao, tôi cho rằng cậu ta và Tề Thần quen biết nhau, kết quả đây lại là con mẹ nó cậu ta đang show ân ái???]
[Trời ạ, buồn nôn chết mất.]
[Công ty cũng đừng nghĩ quan hệ công chúng như thế nào nữa, bức ảnh đã chụp chính diện như thế này rồi, không cứu được đâu.]
Trần Điệp không thích Vương Vân Hi, mặc dù trong lòng cho rằng yêu đương cũng không đến mức bị mắng thảm như vậy, nhưng cũng không sinh ra lòng trắc ẩn gì với cô ta.
Vừa ăn tôm vừa thờ ơ nhìn bình luận, cho đến khi nhìn thấy những bình luận liên quan đến bộ phim liên tục xuất hiện trên diện rộng.
Trần Điệp nhíu mày: “Những bình luận này sao lại cảm thấy kỳ quái thế?”
“Hả?”
Phương Nguyễn tiến lại gần xem, là lời kêu gọi tẩy chay《 Trâm Hoa 》”
Hơn nữa thời gian đều rất dày đặc, bình luận trả lời cũng rất có lệ, phần lớn là dưới năm chữ, mà lượt like cũng không ngừng tăng lên, rất nhanh mấy bình luận tẩy chay phim đã nhảy lên hàng đầu.
Phương Nguyễn gần như phản ứng lại trong nháy mắt: “Chắc chắn là một bộ phim khác muốn chơi xấu《 Trâm hoa 》”
《 Trâm hoa 》được công chiếu một đường quá thuận lợi, doanh thu phòng vé song bội, dẫn đầu tất cả các bộ phim tết.
Không ai có thể ngờ rằng trong dịp Tết, một bi kịch đẫm nước mắt như vậy sẽ vượt qua tất cả các bộ phim hài với một lợi thế tuyệt đối.
“Sẽ là ai?” Trần Điệp hỏi.
“Không biết.”
Phương Nguyễn lập tức liên hệ với phía tuyên truyền của đoàn làm phim, bọn họ cũng đã chú ý đến vấn đề này, cụ thể là ai còn đang điều tra.
“Mấy ngày nay em phải đặc biệt chú ý, trước mắt đừng lộ ra bất cứ dấu vết gì có thể khiến người ta tạo ra đề tài.”
***
Điều này nhanh chóng gây ra phản ứng dữ dội, hơn nữa còn kéo dài trong nhiều ngày.
Những dấu vết trước kia của Vương Vân Hi Và Chiêm Kiêu đều bị cư dân mạng ăn dưa đào ra, vốn còn có fan không tin không ngừng đòi bằng chứng.
Vương Vân Hi mấy ngày nay ngay cả cửa nhà cũng không dám ra, những lời trên mạng không dám đọc lại nhịn không được nhìn, cô ta vốn tưởng rằng chuyện này qua vài ngày đại khái sẽ qua đi, vẫn còn có fan nguyện ý ủng hộ cô ta lưu lại, nhưng nhiều ngày như vậy trên mạng lại không ngừng có nội dung mới bị đào ra, nhiệt độ cũng chậm chạp không lui.
Càng đáng giận hơn chính là, hiện tại cô ta đã hoàn toàn không liên lạc được với Chiêm Kiêu.
Cậu ta căn bản cũng không nghĩ tới cùng cô đối mặt với tất cả.
“Tra ra ai là kẻ đứng sau làm chuyện chưa?” Người đại diện hỏi lập trình viên bên cạnh.
Lập trình viên mặt mày ủ rũ, lạch cạch nhấn bàn phím: “Địa chỉ IP này được mã hóa, hiện tại còn chưa có cách nào phá giải.”
Người đại diện ấn ngón trỏ lên đầu người nhân viên gầm lên: “Tôi cần đám người các cậu có ích gì!?”
Ngược lại Vương Vân Hi vẫn trầm mặc ngồi ở một bên quay người lại: “Tôi biết là ai làm.”
Mấy ngày nay cô ta quá hỗn loạn, buổi tối cũng không ngủ được, trang điểm trên mặt hai ngày không tẩy, nước mắt đã khô trên mặt cũng khiến làn da trở nên căng ra, đầu tóc nhiều ngày chưa chăm sóc khô cứng như cây cỏ, tóc tai hỗn loạn.
Người đại diện: “Ai?”
Vương Vân Hi: “Trần Điệp.”
“Tại sao?”
“Sau khi chuyện này xảy ra, cả đoàn làm phim đều an ủi tôi, chỉ có cô ta không có phản ứng gì, quan hệ giữa tôi và cô ta trong đoàn làm phim cũng quả thực không tốt, cái này anh đều biết.”
Người đại diện cau mày suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng cô ta không có lý do gì để làm như vậy với cô ở thời điểm mấu chốt này, bộ phim này nghiêm túc mà nói chính là phim của cô ấy, cô ấy là nhân vật chính số một, cô ấy hy vọng nhất có thể đạt được thành tích tốt để mở đường cho tương lai, lúc này đem những chuyện không hay của cô tiết lộ ra có chỗ tốt gì với cô ta? Nếu là lúc khác cô nói do Trần Điệp làm thì tôi thật sự sẽ tin.”
Vương Vân Hi đã lâu không ngủ, lúc này đầu óc giống như một khối bột nhão, cũng không có tinh lực suy nghĩ logic trong lời nói của người đại diện.
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn người đại diện và lạnh lùng nói, “Cho dù đó là cô ta hay không, bây giờ chỉ có cô ta có thể cứu tôi.”
Hiện tại Trần Điệp có độ hot cao nhất, muốn công chúng dời tầm mắt và sự chú ý khỏi Vương Vân Hi, phải vạch trần scandal của Trần Điệp.
Mấy ngày nay cô bị fan đào ra không ít chuyện trước đây, nhưng đều sạch sẽ trong sạch, lúc này có tài liệu đen tất nhiên sẽ vì Vương Vân Hi mà hấp dẫn một lượng lớn hỏa lực.
Người đại diện lập tức hiểu ý cô ta, tâm tư trong ngực hơi động, di chuyển ghế ngồi xuống trước mặt cô ta, hạ thấp giọng hỏi: “Cô có biết tư liệu đen của cô ta không?”
“Cô ta và tổng giám đốc giải trí Nhất Minh Trần Thiệu có quan hệ không đơn giản, tôi nghe qua đối thoại giữa bọn họ, từ góc độ này bắt đầu khẳng định có thể phát hiện ra vài thứ.” Vương Vân Hi nói, “Ngoài ra, còn có Văn tổng của tập đoàn Ôn Viễn…”
Cô ta hơi dừng lại, nhớ lại lần trước Văn Lương từng công khai bày tỏ đang theo đuổi Trần Điệp trong đoàn làm phim.
“Không đúng, tạm thời chỉ cần cùng Trần Thiệu thôi, nói không chừng Văn tổng biết chuyện này, còn có thể giúp chúng ta cùng nhau đối phó Trần Điệp, nếu không đối phó, chúng ta lại nhả các tư liệu từ từ, để cho cô ta trở thành người ngồi trên quy tắc ngầm thượng vị thậm chí còn có tội danh một chân đạp hai con thuyền.”
Người đại diện im lặng một lúc rồi cười rộ lên: “Được rồi, tôi đi điều tra một chút.”
***
Mấy ngày nay Trần Điệp được Phương Nguyễn trông chừng rất kỹ.
《 Trâm Hoa 》hiển nhiên bởi vì đang hot nên trở thành con chim đầu đàn bị nhắm tới, Trần Điệp là người có được lợi ích lớn nhất, càng nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Phương Nguyễn sợ cô chỉ sơ sẩy một chút sẽ bị người ta viết bài, hầu như ngày nào cũng ở bên cạnh cô, tránh bị người khác chụp được hình ảnh gặp riêng người khác giới.
Hôm nay, Phương Nguyễn đã đến Lập Phồn từ sáng sớm.
“Đúng rồi, kịch bản mới lần trước gửi cho em xem xong chưa?” Phương Nguyễn vừa thay giày vừa hỏi.
Trần Điệp đắp mặt nạ nằm trên sofa: “Xem rồi, kịch bản sinh hoạt cuộc sống, rất tốt.”
“Vậy tối nay chúng ta đi ăn cơm với đạo diễn và biên kịch, nói chuyện cụ thể một chút, nhân lúc còn nóng rèn sắt, nếu có thể xác định thì ký hợp đồng trước.” Phương Nguyễn nói.
Trần Điệp “Ừ” một tiếng.
Mấy ngày nay Phương Nguyễn đã quen với căn hộ của Trần Điệp, đổi giày vào nhà thì đi thẳng vào phòng bếp: “Em ăn sáng chưa?”
“Chưa.” Trần Điệp ngồi dậy, “Chị muốn làm sao?”
“Tùy tiện ăn một chút đi, chị tráng hai quả trứng gà, chết đói mất.”
Trần Điệp đi dép lê, cũng vào phòng bếp, tài nấu nướng của Phương Nguyễn so với cô tốt hơn nhiều, cô cũng không đi hỗ trợ nữa, dựa vào một bên bếp xem Phương Nguyễn làm bữa sáng.
“Chuyện của Vương Vân Hi này cũng thật đúng là, vậy mà treo nhiều ngày như vậy.”
Phương Nguyễn vừa chiên trứng vừa nói: “Việc này không giải quyết được, công ty của cô ta nhất định không cần cô ta nữa.”
“Cô ta và Chiêm Kiêu kia là cùng một công ty?”
“Ừ, nếu thật sự quyết định bảo vệ một người, nhất định là Chiêm Kiêu, sức mua của fan tương đối mạnh.”
Phương Nguyễn lấy trứng đã chiên ra, rót chút nước tương và rút thêm hai đôi đũa.
“Đi, ra ngoài ăn.”
Trần Điệp đang lướt điện thoại di động, vốn chỉ tùy tiện nhìn, không nghĩ tới lại đột nhiên dính tới mình.
_____ “Lại một scandal của diễn viên chính《 Trâm hoa 》, nữ chính Trần Điệp và tổng giám đốc giải trí Nhất Minh Trần Thiệu có quan hệ không đơn giản, đêm khuya ra vào địa điểm giải trí, nghi ngờ quy tắc ngầm thượng vị.”
Bức ảnh kia vẫn là vào mùng 3 Tết, hôm đó Phương Nguyễn xin nghỉ phép về nhà, Trần Điệp có hoạt động của đoàn làm phim rất nhiều người tham gia, chỉ là lúc chuẩn bị rời đi vừa vặn gặp Trần Thiệu, anh ta thuận đường đưa cô về nhà mà thôi.
Trần Điệp: “…”
Tin tức này thật sự khiến người ta khiếp sợ đến mức không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trần Điệp đưa điện thoại cho Phương Nguyễn, thật sự rất mệt mỏi.
Phương Nguyễn vạn lần không ngờ, mình ngàn phòng vạn phòng, thậm chí ngay cả Tề Thừa cũng để Trần Điệp chú ý giữ khoảng cách, cuối cùng nam chính scandal lại là Trần Thiệu.
“Rốt cuộc em và Trần Thiệu có quan hệ gì!” Phương Nguyễn nổi giận.
Trần Điệp: “Ông chủ và cấp dưới.”
Phương Nguyễn trừng mắt nhìn cô: “Em nghĩ chị sẽ tin sao?!”
“…” Trần Điệp thở dài, “Chị tự mình đi hỏi Trần Thiệu đi, quan hệ này em cũng không dễ nói.”