Người Đuổi Thi

Chương 31: Gieo gió gặt bão




Khi Lưu Hồng đến nhà họ Vương, thấy có không ít người vây quanh trước cửa.

Có lẽ là hàng xóm xung quanh.

Mà từ trong nhà họ Vương truyền ra tiếng đập phá cùng chửi rủa đầy độc ác của một người đàn ông.

“Con đàn bà chết tiệt, đã chết còn dám quay về hại ta, ta đập chết ngươi!”

Lưu Hồng đi vào xem sao, chỉ thấy một người đàn ông tóc tai bù xù, cả người bẩn thỉu, không ngừng cầm đồ vật trong nhà đập vào một cái quan tài.

Nàng nghĩ kẻ này có lẽ chính là Vương Chí Huy, thật đúng là mặt người dạ chó mà.

Vương Chí Huy chửi rủa một lúc, có vẻ đã mệt, ngồi nghỉ ngơi ở một góc.

Lúc này, từ ngoài cửa có hai người già đi vào.

Trên mặt họ chảy xuống hai hàng lệ nóng, hai người run rẩy tới cạnh quan tài, vỗ nhẹ rồi như có ý định khiêng quan tài đi.

Mọi người ở đây đều chỉ chỏ nói Vương Chí Huy không ra gì.

Vương Chí Huy ném ra một cái bát từ trong nhà quát lên: “Chê trách ta, các người nghĩ ta bị điếc à?”

“Hai lão già này, mau chóng đem cái quan tài này rồi cút đi, thư từ hôn ta cũng viết xong rồi.”

Nói xong còn đạp ông cụ một cái.

Phang!

Lúc này, quan tài tự nhiên rung lên một cái, xung quanh lập tức im lặng.

Vương Chí Huy nghĩ rằng mình nghe nhầm, nghi hoặc nhìn về phía quan tài.

Phang! Phang! Phang!

Ba tiếng vang lớn cất lên.

Lúc này mọi người đều nghe rõ, lập tức thi nhau chạy giải tán, chỉ còn lại Lưu Hồng.

Mồ hôi lạnh trên trán Vương Chí Huy chảy ra, hắn nuốt ngụm nước bọt rồi run run nói: “Con … con đàn bà chết tiệt, ngươi đừng nghĩ ta sợ ngươi, lúc ngươi còn sống ta không sợ, ngươi chết rồi thì ta sợ cái gì?”

Lưu Hồng nhìn thấy âm khí xung quanh quan tài thì lắc đầu.

Đúng là trời tạo nghiệp có thể tránh, tự tạo nghiệp thì không sống được.

Đã chết được mấy ngày, cũng không có gây chuyện gì đã là rất tốt rồi.

Vậy mà ngươi còn dám chọc giận nàng.

Đột nhiên nắp quan tài bật ra, đập về phía Vương Chí Huy.

Vương Chí Huy cũng phản ứng nhanh, nhảy ngay về một bên né tránh.

Chỉ thấy trong quan tài có một xác chết đang được bọc trong sát khí đỏ tươi từ từ đứng dậy.

Người phụ nữ này không đẹp nhưng đối với Vương Chí Huy thì đúng là hắn đã vớ được vàng, vậy mà …

Lưu Hồng nhìn vào trong quan tài, lại thấy trong đó vẫn còn sát khí.

Nàng đưa một tia âm khí tới gần quan tài, thấy trong đó còn một đứa bé mới sinh cũng đang được âm khí bao bọc.

Nàng thở ra một hơi.

Không phải mẫu tử sát!

Nhưng mà theo như sát khí trên người phụ nữ này, đáng lẽ phải hoá thành liên hoàn mẫu tử sát mới đúng.

Đúng lúc này, người phụ nữ như nhận ra gì đó, quay người nhìn thẳng vào Lưu Hồng.

Lưu Hồng liền thu hồi âm khí lại.

Người phụ nữ thấy Lưu Hồng không có hành động gì, ánh mắt lại quay qua nhìn Vương Chí Huy.

Nàng giơ tay lên, cả người Vương Chí Huy không bị khống chế mà tự đứng lên. Nhưng đi được một nửa, nàng quay lại nhìn Lưu Hồng.

Lưu Hồng thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn trời huýt sáo.

“Bà Mục, không phải ngươi đi tìm đạo sĩ sao? Người đâu?” Lúc này, từ bên cạnh vang lên tiếng nói.

Lưu Hồng đi qua xem xét, là bà Mục trở về.

“Ôi chao, nghe nói thành Giang Ninh xuất hiện một con quỷ hung dữ, rất nhiều đạo sĩ đều tụ tập về đó, ta đi tới hai đạo quán gần đây đều chỉ còn tiểu đồng ở nhà mà thôi.”

Lưu Hồng có chút vui mừng, vậy là chuyện ở thành Giang Ninh đã truyền ra ngoài, như vậy nàng cũng có cơ hội tìm Triệu Bích Long.

Cũng tiện thể nghe ngóng tin tức của lão Trương.

A!

Lúc này, từ trong nhà của Vương Chí Huy vang kên tiếng hét thảm thiết của hắn.

Mấy người hàng xóm, trong đó có cả bà Mục sợ tới mức che hai lỗ tai rụt cổ lại.

“Lưu Hồng, Lưu Hồng!”

Bà Mục nhìn Lưu Hồng hô lên: “Ngươi có cách gì không?”

Là tự gieo gió thì gặt bão thôi.

Nàng không muốn làm người tốt. Cùng lắm thì không giúp cả hai bên mà thôi.

Một lát sau, tiếng hét ban đầu chuyển thành rên rỉ, sau đó thì im bặt.

Nàng đi đến trước cửa nhà Vương Chí Huy nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, hiện tại Vương Chí Huy đã chết, ngươi có muốn bỏ đi sát khí mà đi đầu thai không?”

Người phụ nữ trừng mắt nhìn Lưu Hồng, sau đó lại tiếp tục hành hạ thi thể của Vương Chí Huy, muốn phanh thây xé xác hắn.

Lưu Hồng lại nhìn về phía hai người già: “Hai bác à, đó là con gái của hai bác phải không?”

Hai người cùng gật đầu.

Lưu Hồng đi sát vào bên cạnh họ nói: “Con gái hai bác đã sắp mất đi ý chí, lúc đó chỉ sợ nàng sẽ giết người vô tội, hai bác đi khuyên nàng sớm đi đầu thai, đỡ phải chịu khổ.”

Ngay khi hai người họ quay người lại, Lưu Hồng nhẹ nhàng dán lên người họ hai lá bùa, chỉ là phù bảo vệ đơn giản mà thôi.