Người Hầu Hoàn Mỹ

Chương 18




Edit: Tira

Giờ phút này Mễ Lộ ghé vào trong lồng ngực thiếu gia, nhắm chặt mắt bắt lấy góc chăn giả bộ ngủ.

Thiếu gia mở máy truyền tin nhỏ giọng nói chuyện, nói gì đó giống như là sẽ tới trễ vài phút. Lôi Kha liên tục làm việc trong một tuần, hôm nay lần đầu tới trễ lại là bởi vì nhóc con trong lòng. Chẳng qua nhìn dáng vẻ cậu khẩn trương như vậy thật ra cũng đáng giá.

Lôi Kha tắt máy truyền tin, nhìn thoáng qua Mễ Lộ trong lòng ngực đang nhắm chặt mắt giả bộ ngủ. Khóe miệng cong cong sau đó vẫn là nhịn không được cúi xuống hôn một cái lên trán cậu dặn dò: “Anh phải ra ngoài một chút, hôm nay em cũng đừng về, ở đây nghỉ ngơi cho tốt.”

Mễ Lộ là người diễn kịch phải diễn đến cùng. Cậu làm bộ như đang mơ ngủ bị ồn ào mà hừ hừ hai tiếng, sau đó trở mình lăn ra khỏi cái ôm của Lôi Kha, thuận tay kéo chăn lên che kín đầu mình – giả đà điểu*.

(*) Trong truyền thuyết khi một con đà điểu gặp nguy hiểm, nó sẽ vùi đầu, nghĩ rằng sẽ được an toàn khi không nhìn thấy. Mọi người gọi tâm lý này là “tâm lý đà điểu”. Một sự thoát ly khỏi thực tế. Giống như nhắm mắt làm ngơ tỏ ra không biết không quan tâm để trốn tránh.

Lôi Kha quả thực bị phản ứng của Mễ Lộ chọc cười. Trước kia cho dù là chuyện thân mật cỡ nào hai người cũng đã từng làm. Bây giờ cậu lại đảo ngược, quay trở về trạng thái ngượng ngùng, xem ra lời mình nói em ấy cũng có chút nghe vào rồi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lôi Kha không tự chủ mà cong lên, hắn đứng dậy mặc quần áo, sau đó rời khỏi chung cư.

Cửa chung cư vừa mới đóng lại, Mễ Lộ ảo não bò ra từ trong ổ chăn.

Tuy rằng vừa rồi thiếu gia đã dặn cậu ngoan ngoãn ở đây. Nếu là bình thường Mễ Lộ khẳng định sẽ nghe lời răm rắp. Nhưng hiện tại không giống, cậu cũng không còn cách nào. Chỗ phía sau và eo cảm giác được vẫn còn đau nhức, nhưng cậu vẫn nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc vào sau đó nhanh chân rời khỏi chung cư của Lôi kha.

Mễ Lộ trở lại phòng học Học viện y học đã bỏ lỡ tiết học đầu buổi chiều. Thầy giáo đeo mắt kính thật dày đang giảng giải về y dược trên bục giảng. Mễ Lộ không dám cắt ngang, đành phải cúi đầu phóng nhanh tới chỗ ngồi.

“Cậu đi đâu thế? Sao lại vào lớp muộn như vậy?”

Buổi chiều không thấy Mễ Lộ tới lớp trong lòng Kiều Côn vẫn luôn lo lắng. Khi thấy Mễ Lộ chạy tới ngồi bên cạnh còn đang thở hổn hển, cậu nhịn không được hỏi một chút.

Mễ Lộ bị Kiều Côn hỏi làm chột dạ. Cậu làm sao có thể không biết xấu hổ nói với người khác hồi nãy mình đã làm chuyện gì chứ. Mễ Lộ lập tức cúi đầu, lắc như trống bỏi.

“Không, không có gì đâu, tôi dậy trễ thôi.”

Nhìn ánh mắt Mễ Lộ trốn tránh, Kiều Côn nhịn không được nhíu mày, nhưng đối phương đã mở sách giáo khoa ra bắt đầu nghe giảng. Lời muốn hỏi rốt cuộc cũng không có nói ra.

Từ lúc Mễ Lộ trở lại phòng học, tuy rằng trông như đang nghiêm túc nghe giảng, kỳ thật vẫn thất thần nguyên cả buổi chiều.

Cũng không thể trách cậu. Lời nói lúc trưa của thiếu gia đã tác động rất lớn đến cậu. Cho dù bản thân vạn lần không dám tin nhưng vẫn không nhịn được nhớ lại những lời người kia nói với mình.

Thiếu gia nói không muốn để mình làm người hầu… Muốn mình làm bạn lữ của anh ấy… Anh ấy thích mình…

Mễ Lộ nhớ tới lúc nói những lười này ánh mắt của thiếu gia rất chuyên chú, thân thể nhịn không được run lên nhè nhẹ. Cậu đột nhiên cảm thấy trên mặt khô nóng lợi hại.

Mễ Lộ cuống quít bưng kín mặt mình, để bản thân không miên man suy nghĩ nữa.

Nhưng mà… khi Mễ Lộ cố đem những câu nói ngọt ngào kia đuổi đi, một lúc sau chúng lại chạy trở về trong đầu. Mễ Lộ cảm thấy mình quả thực sắp bị tra tấn phát điên rồi. Cậu thậm chí không dám nghĩ nhiều đến việc mình rốt cuộc có thích thiếu gia hay không. Hiện tại chuyện thiếu gia thích cậu, cậu còn không chắc có thể xác định hoàn toàn.

Suốt một buổi chiều của Mễ Lộ đều trôi qua trong ngọt ngào xen lẫn rối rắm thống khổ như thế.

Mễ Lộ vẫn luôn nghe không vào bài học, Kiều Côn ngồi ở bên cạnh cũng đồng dạng như thế.

Kiều Côn vẫn luôn nhìn chằm chằm Mễ Lộ cho nên một loạt những biểu tình trên mặt Mễ Lộ đều bị cậu ta thu hết vào mắt.

Thật vất vả đợi tới thời gian tan học, Kiều Côn vừa định tiến lên đi cùng Mễ Lộ thì máy truyền tin lại vang lên.

Kiều Côn cúi đầu nhìn thoáng qua máy truyền tin đang vang lên không ngừng trong tay nhíu nhíu mày, đành phải lại đem máy truyền tin thả lại trong túi, thở dài một hơi, thu thập đồ vật sau đó rời đi trước.

Mãi đến khi các bạn trong phòng bắt đầu thu thập đồ vật sôi nổi. Mễ Lộ lúc này mới phục hồi tinh thần, lại phát hiện đã tan học. Cậu vừa ngẩng đầu mới phát hiện thầy giáo mới nãy còn đang nói liên tục trên bục giờ đã không thấy.

Mễ Lộ có điểm chột dạ xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó đứng dậy thu thập đồ dùng rời khỏi lớp.

Lúc sắp đi đến cửa phòng học lại phát hiện có rất nhiều bạn học đều vây quanh lại một chỗ nghị luận sôi nổi. Không biết đang bàn tán về chuyện gì. Giờ phút này cậu vô tâm quản mấy chuyện nhàn rỗi này, vừa muốn lướt qua đám người rời đi, ai ngờ mới đi được hai bước cổ tay đã bị ai đó kéo lại.

Cùng lúc Mễ Lộ quay đầu lại bên cạnh cậu vang lên một trận cảm thán kinh ngạc.

Ánh mắt ngưỡng mộ cung yêu thích của mọi người xung quanh làm Mễ Lộ nghi hoặc, nhưng tới lúc cậu xoay hẳn người lại, giờ phút này chính cậu lại hận không thể tìm cái khe đất chui vào – thiếu gia đang đứng ở trước mặt mình.

Trên người thiếu gia vẫn còn đang mặc bộ quân trang diễn tập thực chiến. Cả người nhìn qua cao lớn đĩnh bạt. Giờ phút này thiếu gia đang nhìn mình, gắt gao nắm chặt tay mình, một chút đều không thèm để ý tới ánh mắt của những người chung quanh.

Mễ Lộ đột nhiên khẩn trương, nỗi lòng vốn đã không cách nào bình yên tức khắc lại nổi sóng.

Phản ứng đầu tiên của cậu đó là mình xong đời rồi. Cậu không nghe lời thiếu gia ngoan ngoãn mà chờ anh ấy ở chung cư. Hiện tại thiếu gia quần áo cũng chưa thay liền chạy tới tìm mình, anh ấy chắc chắn là đã sinh khí rồi!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Mễ Lộ nhìn Lôi Kha không tự giác mang theo một chút chột dạ, cậu ậm ừ nửa ngày rốt cuộc nghẹn ra hai chữ. “Thiếu gia…”

Nhưng mà không đợi Mễ Lộ ngẩng đầu lên, hành động của thiếu gia trực tiếp làm cậu chết máy rồi.

Thiếu gia không những không sinh khí, ngược lại cúi xuống nhẹ nhàng mà hôn lên trán cậu một cái.

“Rốt cuộc em cũng tan học, chúng ta mau trở về đi.”

Mễ Lộ kinh ngạc ngẩng đầu, tươi cười ôn nhu trên mặt thiếu gia không phải do mình hoa mắt.

Chung quanh lại vang lên một trận tiếng hâm mộ. Không biết như thế nào, Mễ Lộ theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, thật thà gật gật đầu. Cậu máy móc đi theo thiếu gia ra khỏi đám người.

Mà điều cậu không biết chính là, bởi vì sự xuất hiện của Lôi Kha ở Học viện y học hôm nay, đã truyền ra một tin tức lớn trong Học viện quân sự Chris.

Mễ Lộ khoa Y học sơ cấp hoá ra là Omega của Lôi Kha khoa thực chiến cao cấp!

Tin tức làm người mở rộng tầm mắt này vừa mới truyền ra, lập tức làm vô số Omega độc thân trong học viện nát tâm. Bọn họ đều hy vọng có một ngày mình có thể nhận được ưu ái của Lôi Kha nhưng lại không nghĩ tới trong chớp mắt bị một Omega nhỏ là Mễ Lộ đoạt trước.

Giữa trưa hôm nay Lôi Kha đã biểu lộ tâm ý của mình với Mễ Lộ, tuy rằng nhóc con cũng chưa đáp ứng mình, nhưng lại biểu hiện dị thường luống cuống. Phản ứng này làm Lôi Kha rất vui sướng, tâm tình tối tăm suốt một tuần qua đều trở nên tốt lên.

Chiều nay lúc hắn tới lớp thực chiến đã không còn sớm. Có một đàn em phụ trách công việc hằng ngày thấy hắn tới còn trêu hắn. Cậu ta bảo đàn anh Lôi Kha luôn luôn không đến muộn thế mà cũng có lúc không tuân thủ. Lôi Kha nghe xong chỉ cười cười, lại không khỏi nhớ tới bộ dáng đáng yêu ôm cổ mình xin tha thứ vừa rồi của nhóc con.

Hôm nay hắn khó có được sớm kết thúc diễn tập lại không bắt bản thân tăng ca. Tâm trạng vui sướng về chung cư nhưng mở cửa lại phát hiện người đi nhà trống.

Lôi Kha đứng ở cửa chung cư sửng sốt một chút, ngay sau đó lại nhịn không được phì cười.

Xem ra trưa hôm nay đã đem người dọa mất rồi. Ngày thường không phải thật nhát gan sao, lúc này lại trốn nhanh tới vậy.

Lôi Kha cũng không tức giận, nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay.

Có vẻ Mễ Lộ đã trở về đi học, thời gian còn sớm, hắn đến để cho Mễ Lộ biết mỗi một câu một chữ mình nói hôm nay không phải là đùa giỡn để làm cậu vui vẻ mà là xác nhận rõ ràng, hắn muốn cùng cậu ở bên nhau.

Hai người đã ra khỏi phạm vi của khoa Y học, nhưng thiếu gia vẫn như cũ gắt gao nắm cổ tay Mễ Lộ. Mễ Lộ nhắm mắt như một cái đuôi đi theo phía sau thiếu gia, tim đập cực nhanh, nhưng lại không dám tự tiện phát ra tiếng.

Mễ Lộ miên man suy nghĩ, Lôi Kha đi ở phía trước lại đột nhiên ngừng lại, Mễ Lộ đầu đụng phải sống lưng cứng rắn không khỏi lùi lại hai bước, lập tức bị một đôi bàn tay to ôm lấy eo thon.

Mễ Lộ đỏ mặt vừa định đẩy ra, lại không nghĩ Lôi Kha cong eo liền đem cậu ôm vào trong lòng ngực.

Mễ Lộ sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng, môi Lôi Kha nhoáng lên đã để sát vào bên tại cậu, ái muội nói.

“Vừa rồi đã muốn ôm em, lại sợ em ngượng ngùng.”

Một câu này nói ra vụt cái làm đôi tai Mễ Lộ đều đỏ. Mễ Lộ đem đầu vùi vào lồng ngực Lôi Kha, lời nói muốn thiếu gia đem chính mình buông xuống tới bên miệng lại cũng không nói ra được.

“Hôm nay mang em đi ra ngoài ăn.” Lôi Kha nói, sau đó ôm Mễ Lộ đi đến chỗ đậu phi hành khí. Mễ Lộ luôn luôn có thói quen nghe theo thiếu gia, đương nhiên là thuận theo gật gật đầu.

Hôm nay là ngày các thành viên hoàng thấy cùng nhau dùng cơm mỗi tuần, Kiều Côn lại khoan thai tới muộn.

Ngồi ở giữa, Hoàng đế Đế Quốc Kiều Kim sắc mặt đã phi thường không tốt, nhưng lại bất đắc dĩ bởi Vương phi yêu thương con trai nhỏ vô cùng. Còn không đợi Kiều Kim phát tác, Vương phi liền vẫy tay làm Kiều Côn nhanh tới ngồi xuống.

Kiều Côn tự nhiên hiểu được ý tứmẫu thân, biết chính mình tới quá trễ, liền cũng không dám lại chọc phụ thân thêm tức giận, nhanh chóng ngồi xuống, không dám gây chuyện.

Kiều Kim thấy bộ dáng này của Kiểu Côn rốt cuộc chỉ khẽ hừ một tiếng không nói thêm nữa. Phân phó bắt đầu ăn cơm. Mọi người tự giác bắt đầu động đũa.

Vương phi một tuần chưa được thấy con trai bảo bối lập tức nhớ đến cuống lên, không ngừng gắp đồ ăn hỏi đông hỏi tây. Hoàng đế Kiều Kim ở bên cạnh nhẹ giọng quát lớn, “Nó còn nhỏ nhắn gì, còn không biết tự mình ăn cơm sao? Đều là nàng đem hắn nuông chiều hỏng rồi.”

Vương phi nghe xong lời này nhịn không được trợn trắng mắt, lại không phản ứng hoàng đế mà tiếp tục gắp đồ ăn cho con trai.

“Con trai ngoanh ăn nhiều một chút, ở bên ngoài khẳng định thực vất vả đi.”

Kiều Côn nghe xong lời này của mẫu thân lời này cũng không dám trả lời, phụ thân sắc mặt cực kém, cậu đành phải cười ha ha ứng phó.

Vương phi vẫn luôn ở bên cạnh lải nhải, Hoàng Đế ngồi ở phía trên cuối cùng nhịn không được, ra lệnh cho Kiều Côn

“Con tuổi cũng không nhỏ, trừ bỏ chăm lo học tập ở Học viện quân sự, cũng nên suy xét đến chuyện tìm một Omega đi.”

Bị hoàng đế nhắc tới chuyện này, Kiều Côn trên mặt hiện lên một ý cười không tên. Vương phi có hoả nhãn kim tinh*, lập tức nhìn thấy phản ứng này của nhi tử này có manh mối, lập tức nói. “Con trai, con đã coi trọng người nào sao?”

(*) giống tinh mắt

Bị Vương phi hỏi như vậy Kiều Côn gãi gãi đầu càng thêm ngượng ngùng, nhưng dưới ánh mắt chờ mong của mẫu thân cậu vẫn do dự một chút cuối cùng nói, “Con mới chỉ là thích, còn chưa có nói với cậu ấy đâu. Chờ cậu ấy đáp ứng, con sẽ mang người đến cho người xem.”