Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Chương 11




"Nóng quá..."

Cơ thể nhễ nhại mồ hôi do nóng khiến An choàng tỉnh. Đôi mắt mơ màng nhìn lên trần nhà màu nâu trạm trổ đầy hoa văn cổ kính.

Bung chăn ra, An chậm rãi nghiêng mặt nhìn ra ngoài, sắc trời vẫn còn đen đặc, những trận tuyết lớn không ngừng gào thét qua khung cửa sổ. Thời tiết ở Dellingr luôn thất thường như thế, hôm qua vẫn còn nắng ấm nay đã rét lạnh vì bão tuyết.

Trong phòng không có bất kì ai, tĩnh lặng như tờ.

An vừa định trèo xuống giường thì cửa lớn mở ra. Người bước vào không ai khác ngoài Phelan, sắc mặt hắn không được vui vẻ cho lắm. Dáng đi mạnh mẽ mà vội vàng.

Liếc mắt thấy An đã tỉnh, Phelan vậy mà không trách cứ việc cậu leo lên giường chủ nhân nằm.

Nhưng mà... tại sao cậu ở chỗ này?

"Ngài Walter, à không Hầu Tước, nghi lễ đã kết thúc rồi ạ?" An rón rén đứng dậy. Do đứng quá đột mà choáng váng đầu óc.



Cánh tay hữu lực vươn ra giữ chặt An. Cậu ngước mắt nhìn, dò xét thái độ trên mặt Phelan, hỏi: "Sao... tôi ở đây?"

Vậy cậu không thể lấy tiền thưởng được phát sau khi kết thúc nghi lễ ư?

Theo tục lệ, khi phong tước, vua sẽ ban đất đai và lãnh thổ theo tước vị. Tuy nhiên, quý tộc thượng đỉnh như nhà Walter thì chỉ cần ban vàng và châu báu là được. Sau khi kết thúc, suốt quãng đường tiễn đức Vua và các linh mục từ sảnh ra hết lãnh thổ quý tộc sẽ rải tiền xu cầu may mắn.

Muốn lụm bao nhiêu thì lụm.

Sờ sờ bao vải thức mấy đêm may trong túi quần, An chỉ biết bụm miệng gặm nhấm nỗi đau.

Trái lại, Phelan kinh ngạc, hiếm khi mà cất giọng đầy nghi hoặc: "Ngươi... không nhớ gì à?"

"Không phải vừa nãy tôi còn đang nói chuyện với hoàng tử ư?" An đưa tay chỉ vào chính mình, "Vậy tại sao tôi lại ở đây? Tôi còn ở phòng ngài..."

Hai đầu mày Phelan lúc này dính vào nhau, môi mím lại thành một đường dài.

Nhìn thái độ không vừa lòng kia, An vội nói tiếp: "Thành thật xin lỗi Hầu Tước, tôi không cố ý ngủ trên giường ngài, giờ tôi sẽ kêu người thay cái khác." Phelan không thích đồ vật của mình bị người khác tự ý cầm vào.

An nhanh nhẹn ra cửa, Phelan tức giận gọi người "Đứng lại!"

Chân nhỏ liền dừng bước, "Mang giày vào." Phelan xoa chán, không nhìn ra thái độ gì.



An nhìn xuống chân mình, theo nhắc nhở vội xỏ giầy, lần nữa nhanh nhẹn tiến ra cửa.

Phelan không ngăn cản, tâm tình phức tạp. Hắn ngồi xuống giường hai tay chống trán bắt đầu suy ngẫm.

Hương trà đen ngày hôm qua đã hoàn toàn lặn mất. Mới rời đi một đêm, mùi hương ấy nhạt đến độ cái mũi thính của hắn chẳng thể ngửi ra, như thể tất cả chỉ là ảo giác.

An đã ngủ trọn một ngày một đêm.

Hắn ngã lưng, mặt vùi vào gối An nằm ban nãy, may quá, thật sự không phải là ảo giác.

Bịch bịch bịch

Cố sống cố chết chạy về phòng, An phớt lờ những ánh mắt đầy ý vị của mọi người và hai chiếc giày sắp rớt khỏi chân, đóng sầm cửa lại.

Thân thể mất hết sức lực, mềm nhũn ngồi bịch xuống sàn gỗ lạnh lẽo.

An và Hầu Tước thực sự hôn nhau!

Trong căn phòng đó!

Vùi mặt vào tay, An chỉ biết hét lên trong im lặng. Cảm giác khi ấy vẫn còn rõ rệt, cố gắng lắm cậu mới có thể bình tĩnh không nổi đóa tại chỗ.

Lúc ấy mình bị gì vậy chứ. Phải giấu chuyện này đi, không một ai được phép biết. Sờ khắp cơ thể không đau không đớn An mới yên tâm. Cậu nên giả vờ quên đi thì hơn. Phelan từng nói sẽ không giao du với loại tiện dân như cậu, lỡ biết được cậu vẫn nhớ như in chuyện đó hắn có thể sẽ cảm thấy nhục nhã, sau đó đuổi cậu đi thì sao?

An không thể mặt dày trở, những ngày rét nhất của mùa đông đã bắt đầu, chẳng thể ra ngoài. An không muốn viện trưởng phải bận lòng. Còn có... tiền thưởng sau khi chủ nhân thăng vị nữa...

Nếu đồng tiền buông tha cậu, nếu cậu không cố chấp đặt ra những mục tiêu viễn vong...

Được rồi, bây giờ cậu nên chuẩn bị cho kế hoạch rời đi kỹ càng hơn. Bằng mọi giá phải gom đủ tiền rời xa nơi này càng sớm càng tốt.

Càng sớm càng tốt...

- ----

Chân thành cám ơn các tình yêu đã ghé và vote truyện cho Hạc! Dù ít nhưng cũng là động lực để Hạc viết tiếp. Hạc sẽ cố gắng ra mỗi 3 chương một tuần, yêu các bạn nhiều~