"Đừng thả pheromone nữa! Tôi... hộc..." Sea nặng nề kéo An, chênh lệch cân nặng không nhiều nhưng An cao quá. Sea khó khăn lắm mới dựng thẳng được lưng, trông y hệt một ông cụ đang cố cõng đứa cháu to xác, thở gấp mấy lượt mới đi được một bước.
Người An nóng hầm hập, nước mắt không thể kiểm soát tí tách rơi, môi hồng há ra hít thở. Cậu đổ hết trọng lượng cơ thể lên người Sea, đầu óc mụ mị đến cực điểm.
"Đau..."
"Bên này!" Một tên lính hô lớn.
Sea giật bắn mình, chân trụ không vững đạp hụt một nhành cây, hai người đồng thời ngã nhào vào bụi cây gần đó.
Đàn người tách ra nhường lối cho Phelan, hắn cúi người nhìn đám cỏ có dấu hiệu bị người giẫm qua trước mắt, phía trên còn có một lớp bột trăng trắng khả nghi "Hướng nào?"
"Thưa ngài. Rõ ràng ban nãy mùi hương rất nồng, không hiểu sao khi tới nơi thì mùi hương đột nhiên biến mất..." Khứu giác họ hoạt động mấy giờ đồng hồ sắp tê liệt đến nơi.
"Tiếp tục tìm."
Mặt Sea tái mét cắt không còn giọt máu, tay run run bôi bột trắng lên gáy An rồi quệt vài đường lên gáy mình. Hơn nửa giờ mà bọn họ mới đi được có năm trăm mét, ngước mắt một tí đã thấy hàng trăm người chuyên tâm lùng sục, thính lực của Sigma giúp Sea có thể nghe rõ được động tĩnh bên kia.
Tuyến thể mỏng manh sưng đỏ vừa bị chạm vào An liền cắn răng nhíu mày. Có ngu muội đến mấy An vẫn ý thức được mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Hay thừa dịp này chạy trốn. Bỏ cái khế ước lằng nhằng kia.
Suy nghĩ chợt nảy trong đầu làm nội tâm An lung lay.
"Còn một giờ nữa cậu sẽ tiến đến kỳ phân hóa bổ sung. Đứng được không?" Sea cúi đầu kề vào tai An nói khẽ.
An nhìn nắm túi bột trắng chẳng còn bao nhiêu trong tay Sea "Nếu... tiến vào... cái đó thì chuyện gì sẽ xảy ra." Cậu thuề thào nói.
Chuyên tâm việc trong tay, Sea cố bình tĩnh nói nhỏ "Pheromone của cậu sẽ không thể dấu và thu hút Alpha, làm họ điên cuồng, chuyện gì xảy ra phía sau tôi nghĩ cậu sẽ hiểu..." An trầm mặt, Sea nuốt một ngụm nước miếng "Bây giờ nghĩ cách thoát khỏi đây đã." Sea cắn răng đổ hết chỗ bột cuối cùng lên người An.
"Là gì?" Giờ An vẫn còn tâm tình học hỏi.
Nghó nghiêng đám người đang loay hoay gần như sắp hoảng loạn "Bột đặc chế ngăn mùi, Alpha càng ngửi nhiều sẽ bị mất khứu giác không ngửi được bất cứ hương gì nữa, qua một ngày một đêm mới hết tác dụng. Đừng có hỏi nữa! Giờ còn tâm sự gì."
"Bị bắt thì anh cứ chạy trước đi. Họ cũng không làm gì được tôi." Cố sức lắm An mới nói được một câu dài. Khí nóng tỏa ra như có thể thấy làn khỏi bốc trên đầu cậu, cơ thể đỏ bừng từ đầu tới chân.
Sea nhìn mà chậc lưỡi "Tôi sợ tôi bỏ cậu lại thì chín tháng mười ngày sau con cậu không biết nhận ai trong đám người đó là cha."
"..."
"Hết cách rồi...'' Hiếm khi An tỏ ra ngượng nghịu, cậu vẫn chưa tiếp thu thông tin đáng sợ này. An hít sâu lấy sức đưa ra kiến nghị: "Liều một lần đi. Anh có cách nào cho tôi hồi phục thể lực liền không? Thuốc tăng lực chẳng hạn."
"Đó là thuốc cấm. Nhưng... không phải không có cách..."
Tiếng sột soạt ngày càng gần. An đè giọng, khẩn trương "Vậy thì lấy ra đi."
"Mũi đau quá! Không hít được gì nữa." Một tên lính có bộ râu quai nón đứng cách họ một bụi cây đang tự trách: "Sao không ngửi được gì." Tên lính liên tục hít sâu.
Sea cúi thấp đầu nép vào bụi cây, cắn răng lấy lọ thuốc lạ trong túi ra. Lắc lắc khuấy khuấy vài cái rồi đưa đến môi An ra hiệu cậu mau uống.
Không chút do dự, An uống cạn. Ngọt ngọt như kẹo đường của trẻ em, cậu nhìn Sea như muốn hỏi "Gì vậy?"
"Ê! Tôi không ngửi được mùi gì hết!" Râu quai nón chạy tới chỗ người lính khác cách đó không xa, người kia liền nói: "Tôi cũng vậy. Quái lạ. Chúng ta trở về báo cáo cho Hầu tước, không chừng những người khác cũng bị. Ban nãy tôi thấy trên đất toàn những thứ bột trắng kỳ lạ."
Râu quai nón gật đầu "Đi."
Lúc này, Sea mới thả lỏng "Hồi phục thể lực. Nhưng sau nửa giờ nữa kỳ phân hóa sẽ đến liền, đau đớn gấp mười lần."
Thể lực An thật sự dần dần hồi lại. Tuy nhiên cơ thể cứ lâng lâng, cánh tay run rẩy không thể kiểm soát như vừa hút cây anh túc. Môi An cứng đờ, tim đập mãnh liệt mang theo một niềm hưng phấn khó tả.
Biểu hiện An làm Sea gật gù "Tới rồi tới rồi." Sau đó gom đồ đạc bỏ vào túi. Hai người nắm chặt tay nhau cúi người luồn lách qua những hốc cây to, hướng về nơi cách xa bọn người kia nhất có thể mà đi.
Đến khi đội trưởng nhận ra cả đội dần mất đi khứu giác thì đã quá muộn.
Phelan cũng không ngoại lệ. Mũi hắn nghẹt đặc đến nỗi hít khí cũng không thông. Dần già, đôi con ngươi đỏ ngầu hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Hắn liếc mắt quan sát toàn đội đang quỳ rạp xuống "Hầu tước, chúng tôi vô dụng."
"Tiếp tục." Giọng hắn trầm đến đáng sợ, mùi hoa Hoàng Lan cũng trở nên áp bức đè nặng người đến ngạt thở.
Toàn đội lớn giọng "Vâng!"
Gần một tiếng trôi qua vẫn không thu được kết quả gì mới, trái lại nhiều Alpha đã có dấu hiệu bị tê liệt khứu giác.
Lửa nóng trong lòng hắn bỗng nhiên dần nguội lạnh. Thay vào đó là cảm giác bồn chồn, nôn nao không yên, thói quen có người hầu nhỏ bên cạnh suốt mấy năm trời đột nhiên mất đi đẩy hắn đến độ chơi vơi.
Hắn sắp vuột mất gì đó rất quan trọng.
Phelan hoang mang.
Phải làm sao mới tìm được ngươi, An.
Cơn đau ngày một dồn dập xé tan từng thớ thịt trên người An, mồ hôi lạnh túa ra hai bên thái dương. Hai thiếu niên dắt tay nhau chạy như điên vào rừng sâu.
"Kia! Vào kia." Không biết tại sao giữa rừng lại có một ngôi nhà to đùng, kiến trúc cổ kính, lạ lùng.
Họ nào có tâm trạng để ý. Sea sắp bị pheromone của An ảnh hưởng, có dấu hiệu xảy ra hiện tượng phát tình giả.
Cửa không khóa, bên trong căn nhà hoàn toàn trống rỗng, trên sàn đóng một lớp bụi dày do đã lâu không có hơi người.
Sea gấp gáp vừa kéo vừa đỡ An đến nơi được xem là sạch nhất trong nhà. Trải một lớp áo khoác cho cậu nằm xuống.
Trạng thái bây giờ của An có vẻ rất tỉnh táo "Thuốc của anh hiệu quả lâu vậy sao? Hình như một tiếng rồi nhỉ? Hay là tôi thật sự chỉ là Alpha bình thường. Không... anh chuẩn bệnh sai chứ gì? Này! Trả lời đi." An bắt đầu ăn nói lung tung, đôi con ngươi đen láy đảo khắp nơi không có điểm cố định.
Thầy thuốc Sea vẫn im lặng chăm chú mồi lửa cho lò sưởi bằng đá, thẩy một đống củi khô đã mục để cháy to hơn, căn phòng lạnh lẽo dần ấm áp. Xong xuôi còn tỉ mỉ đặt bình nước còn một nửa cạnh chỗ An đang ngồi.
"Chuẩn bị đi. Tôi không có cách giúp nữa đâu. Một hai ngày là xong. Kỳ phân hóa bổ sung sẽ tương đối ngắn."
Quần áo An bẩn hề hề, còn xộc xệch chẳng có quy củ gì. Mặt cứ ngơ ngơ ngác ngác dõi theo động tác Sea.
Chẳng đợi An trả lời. Sea đứng lên khóa hết các cửa sổ sau đó ra khỏi nhà đóng, ngồi tựa lưng vào cửa cầm bánh vừa ăn vừa canh giữ.
Lỡ xông ra thì toi.
Cánh cửa đóng chặt ngăn cách An với thế giới bên ngoài. Yên tĩnh đến mức cậu có thể nghe được tiếng máu chảy của chính bản thân.
Mùi trà đen lần nữa tỏa ra.
Vị đăng đắng dần trở nên ngọt ngào, quyến rũ lòng người. Hơi thở tản ra như mời gọi, làm lòng người đắm chìm.
Sea bình tĩnh nhai nhai bánh, khăn trước mũi theo động tác nhai mà phe phẩy. Hoàn toàn mặc kệ tiếng đập cửa điên cuồng sau lưng.
Yên tĩnh một lúc, cậu trai bên trong bắt đầu nói sảng "Mượn tay dùng tí đi!" An thất thố gào lên, tay giơ lên cào cửa.
"Không!" Sea không chịu thua gào lớn hơn "Ngoan ngoãn tự dùng tay mình đi."
Kỳ phân hóa bổ sung gần giống với kỳ phát tình, chỉ có điều nó ngắn hạn hơn. Kỳ phân hóa thông thường sẽ chậm rãi, dễ dàng kiểm soát và cũng không nhiệt tình. Trái lại kỳ phân hóa bổ sung của bán SA thành Sigma mà nói, chỉ cần dùng bốn từ, nóng bỏng lẳng lơ.
Là một thầy thuốc, Sea cũng đã từng vùi sách nghiên cứu. Các tài liệu cổ xưa đều có đề cập nhưng tận mắt chứng kiến trong thực tế, Sea vẫn cảm thấy có chút mới lạ. Hẳn là thầy thuốc đầu tiên của thời đại này gặp bán SA.
Trượt người nằm bẹp ra đất, An chống đỡ rạo rực của cơ thể "Cho tôi ra ngoài... đi mà~" Chỗ nào cũng là kiểu đau khó nói, chỗ nào đó còn ươn ướt làm cậu thật sự khó chịu "Đồ lang băm! Đồ anh ăn cũng mua bằng tiền của tôi đấy. Thả ra..."
"Khụ khụ khụ." Sea nghẹn họng, đêm đó không những lấy tiền, y sĩ đây còn trộm thêm túi tiền của An nữa "Cậu biết vậy sao không phát hiện tôi lấy thể học sinh của cậu. Giả ngu à?"
"Tôi... hộc... không biết nó ở trong đó." Có lẽ do quá háo hức khi được ra ngoài chơi cậu đã gom chung vào, thẻ học sinh được nạm bằng vàng ròng nên dễ gây nhầm lẫn.
Cậu thấy Sea trộm cũng nhắm mắt cho qua. Chạy trốn mà không có tiền thì làm ăn được gì. Đúng là làm ơn mắc oán mà.
Ho mấy lượt, Sea dứt khoát đứng lên tìm dây thừng cột cửa, kiếm nơi yên tĩnh dưỡng thần. Pheromone của An đã tràn ra ngoài cửa rồi.
Cơ thể ướt sũng trống vắng. An vụng về tự an ủi chính mình, tư chi nhẹ bẫng. Động tác trúc trắc ngây thơ khó tả. Mơ màng nhắm mắt, An ngửa đầu thở dốc. Trong cơn mơ màng cậu cảm nhận cơ thể được bao lấy bởi một người đàn ông. Giọng hắn rất quen thuộc, lại mơ hồ trôi trong hư không, khó đoán.
Hơi thở người đó nặng trĩu dán sát vào tai cậu. Trầm đục, đầy nam tính và cũng rất gợi cảm.
Nước bị đổ tràn lan khắp nơi hòa cùng thứ nước trăng đục, nhắc đến tên đã khiến người ta đỏ mặt.
Em không cần ta giúp sao?
Em xin ta đi...
Ta có thể cho em mà.
Chỉ cần là em... thứ gì cũng có thể, nói đi.
An à...
Nói đi...
Em yêu ta...
Em yêu Phelan.