Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Chương 29




"Thật sự chưa bao giờ ra khỏi phòng?"

"Vâng, tròn một tuần. Mỗi ba bữa người hầu bên kia đều sai người chuẩn bị bữa ăn, tôi có rà soát, đều là thức ăn thanh đạm dễ tiêu hóa. Bên hoàng tử Leon cũng cho người hỗ trợ, phạm vi trong ba mét đều có người giám sát không cho lại gần, nhưng dù vậy pheromone lại rất nồng. Quái lạ ở chỗ, đều là mùi Alpha."

Bóng lưng người đàn ông tì người lên bệ cửa sổ, cười khẩy "Cũng biết chơi thật."

Người quỳ dưới đất nghiêm chỉnh thuật lại, đầu luôn cúi gằm nên không thể thấy vẻ mặt đầy hứng thú của hoàng tử.

Leo vén nhẹ tấm màn, dõi mắt nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên "Dáng vẻ của tên hầu kia, thật sự là Alpha? Ta còn tưởng hắn là một Omega... hay là... một Sigma nhỉ? Khiến Hầu tước dời kế hoạch, không đơn thuần nha~"

Rõ ràng đầy cao ngạo của bậc bề trên, cánh tay ôm người trong ngực lại hết mực cẩn thận nâng niu. Lúc bước lên thềm cao của xe, vì người trong lòng động đậy mà ngừng thật lâu.

Leo không nhịn được bật cười "Hay rồi đây." Mắt gần như dán vào cỗ xe ngựa từ từ đi xa, Leo nhẹ giọng dặn dò: "Bắt đầu được rồi. Ngươi liệu mà làm."

"Vâng."

Đoàn người đứng trước đống cây đổ ngổn ngang giữa đường.

Đội trưởng vệ binh huýt ngựa dừng lại, rảo bước đến gần buồng xe, hơi kiêng dè "Hầu tước, phía trước có cây đổ, có lẽ phải mất một lúc lâu mới có thể dọn dẹp. Trời cũng đã về chiều, xin Hầu tước ra chỉ thị."

Cục bông tròn trong ngực vì tiếng động mà ngọ quậy thân mình làm chăn rơi ra, lộ một mảnh da thịt đầy dấu vết khó nói. Phelan vỗ nhẹ lên vai như trấn an, giọng mềm đến độ chính hắn cũng không nhận ra "Ngoan nào..."

Kéo trăn bọc kín An lại, Phelan ra lệnh với đội trưởng "Dựng trại."



Đội trưởng lần này không đáp, chỉ lặng lẽ chỉ thị quân người.

Mở bừng mắt, cảnh núi non trùng điệp khoác lên mình một làn sương trắng xóa. Không khí lạnh lẽo cô đọng tạo cảm giác nghèn nghẹn trong mũi, cơ thể An nặng trĩu như chịu hàng nghìn tấn đá dồn trên người.

Ngực bị ép đến quặn thắt, An ngọ ngoạy muốn tránh thoát liền bị kìm cặp. Miệng cậu bị thứ gì chặn lại, mũi cũng ngạt đến khó thở.

Đột nhiên từ xa, một cột nước cao hàng nghìn dặm ùn ùn kéo tới như vũ bão. Mặc kệ có cố gắng thế nào đi chăng nữa, An cũng không thể chạy thoát, chỉ có thể thét gào trong thầm lặng.

Làn sóng hiện rõ mồn một bao trùm lấy đầu cậu như muốn nuốt chửng.

Ầm.

An thoát khỏi giấc mộng đáng sợ. Trong cơn mơ màng An vẫn chưa kịp hồi thần.

Thừ người vài phút, An mới phát hiện mình còn nằm trong lòng Phelan, đầu vùi vào ngực hắn như quyến luyến lắm. Pheromone Hoàng Lan thơm ngát kéo An ra khỏi mụ mị.

Giường tạm trong xe đã được hạ xuống, phía trên còn được lót hai lớp chăn dày nhưng cũng không làm trạng thái đau rát khắp cơ thể giảm đi chút nào, phía sau nóng rát nhắc nhở cậu chuyện gì đã xảy ra.

Phelan ngủ không sâu, cậu vừa động đậy hắn liền tỉnh.

An nhất thời không biết phải nói gì. Hai người cứ thế nhìn nhau thật lâu dưới ánh đèn dầu lập lờ.

"Haha, chào buổi sáng..."

"Bây giờ là nửa đêm." Trái với sự ngượng ngùng của An, Phelan rất bình tĩnh.

Hầu tước xốc chăn ngồi dậy, kéo tủ con lục lọi gì đó. Lúc này An mới phát hiện cả người cậu trần như nhộng làm kén trong chăn dày.

Phelan quỳ trước mặt An, vương tay muốn kéo chăn. Không rõ mục đích của hắn là gì, An vẫn nhất quyết sống chết dành lại.

Giọng nói nghiêm nghi vang lên trong đêm "Buông."

Hung dữ với ai đó. Ngài tưởng tôi sợ à?



An cắn răng buông tay, nằm phơi thây như cá chết.

Có gì mà chưa thấy, đàn ông với nhau sợ gì!

Bỏ qua gương mặt như sắp bị tử hình của An, Phelan giơ chân An lên, cúi đầu.

Lần này người hầu nhỏ không thèm nhịn nữa "Làm gì!? Không thể làm nữa! Còn làm nữa người tôi nứt làm đôi đó!" Dứt câu liền cong chân, ngang nhiên đặt nguyên bàn chân lên mặt Hầu tước, ấn ấn đuổi người.

Phelan phát ra lượng lớn pheromone đe dọa, An không quan tâm, cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Một mực lạnh lùng đẩy hắn ra.

Mắt thường cũng có thể thấy sự tức giận tràn lan trong đôi mắt Phelan, hắn gằn giọng "Bôi thuốc, nằm yên."

"Tôi... tôi..." hiểu lầm.

Nắm lấy cổ chân hư hỏng, Phelan nhếch mép "Em nghĩ gì bậy bạ à?"

Miệng cậu bĩu xuống, chống chế "Tôi biết rồi. Tôi... tự bôi được." Làm gì cũng nên giải thích một tiếng trước chứ.

Không cưỡng cầu, Phelan đưa lọ thuốc vào tay An "Em bôi đi, tôi xem."

"..."

Cuối cùng vẫn là Hầu tước ra tay.

Đầu An vẹo hẳn sang một bên, cậu không thể ngồi được. Cứ ngồi dậy là đau, trong bụng còn lạo xạo thứ chất nhờn kỳ lạ, chẳng những thế còn tạo ra tiếng...

Liếc thấy cần cổ đỏ ửng thẹn thùng của hầu nhỏ, hắn không nhịn được đưa má đến cọ cọ lên lòng bàn tay đang rũ hai bên hông của cậu.

An cắn răng mặc kệ.

Được rồi, còn trong hang địch, không được manh động.



Chạm mắt đến phần gáy đã trở về màu da vốn có, Phelan đăm chiêu.

Không có dấu răng.

Phelan không tùy tiện cắn, phải khắc chế xúc động cắn xuống mấy lần hắn mới có thể bình tĩnh. Alpha đột nhiên bị cắn gáy sẽ bị tụt hứng, ức chế và tiến đến thái độ thù địch. Cẩn thận vẫn là trên hết.

Lặp lại sai lầm ba năm trước là điều tối kỵ. Bác sĩ cũng từng nói do bị cắn trong thời gian đang phân hóa, gây ức chế quá trình trưởng thành của pheromone nên suốt ngần ấy năm An chưa bao giờ động dục hay ảnh hưởng bởi pheromone của bất kỳ Omega nào. Cộng với dinh dưỡng nhiều năm không đảm bảo, cơ thể An luôn có khuyết thiếu hơn Alpha bình thường.

Một phần là lỗi của hắn.

Quá trình bôi thuốc không lâu.

Không thể phủ nhận, loại thuốc lành lạnh kia dùng khá thoải mái.

Đang chìm đắm trong sự mát lạnh ngón tay phía sau di chuyển từ từ lên trước, hắn mặt dày nghịch nghịch phía trước mềm oặt của An, thở dài tiếc nuối "Chỗ này cũng chỉ bằng một nửa Alpha bình thường."

An giật bắn mình giơ chân đá một cái thật mạnh lên ngực chủ nhân, lớn giọng "Một vừa hai phải thôi!"

Bị đá nhưng Hầu tước vẫn không mất hứng, tận tụy tìm đồ sạch mặc lại cho An, "Tạm thời em không nên mặc quần."

Vài đội binh lính bên ngoài đang canh gác lặng lẽ che lỗ tai, chuyện người lớn con nít nên ít biết thì hơn.

Sáng hôm sau, con đường được dọn dẹp thông thoáng dễ đi. Đoàn người liền thu dọn trở về.