Người Không Tồn Tại

Chương 21




Cố Dĩ Nguyên nghe câu hỏi của lão bà bà liền sửng sốt, ánh mắt chuyển từ Đoạn Vũ Mật đến lão bà bà, dường như không biết rõ lão bà bà đang hỏi gì. Chính mình nếu đã gọi bà áy đến giúp đỡ thì tất nhiên sẽ không hi vọng Đoạn Vũ Mật rời đi.

"Lão bà bà, có chuyện gì sao?" Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của lão bà bà nhìn mình, Cố Dĩ Nguyên nhíu mày, cô rất lo lắng không biết thân quỷ bị thương gì, rất nan giải hay sao.

"Con yên tâm, cũng không phải vấn đề của tên quỷ này, mà là con."

"Con? Con có chuyện gì?"

Cố Dĩ Nguyên nghe xong cảm thấy có chút sai sai, ai ngờ lão bà bà kia chợt dán lên mặt cô thứ gì đó, dẫn cô tới trước gương soi.

"Mặt con biến thành màu đen rồi, quanh người đều phủ một lớp âm khí, đây là kết quả do một khoảng thời gian dài sống chung với quỷ, nếu như con tiếp tục ở cùng tên quỷ này, âm khí trên người sẽ càng ngày càng nặng, cơ thể sẽ hướng đến con đường chết."

Lão bà bà bình tĩnh nói mà Cố Dĩ Nguyên cũng nhìn rõ chính mình trong gương, đúng là sắc mặt đã biến thành màu đen, không chỉ có vậy, ngay cả xung quanh cơ thể cũng có một luồng khí đen quanh quẩn, xua cũng không tiêu tan. nhìn chính mình như vậy, trong lòng cả kinh, nhưng rõ ràng mỗi ngày cô soi gương đều không phát hiện, sao hôm nay lại...

"Ta phủ lên người con bột hiện hình, con mới có thể nhìn thấy âm khí này, con dùng mắt thường sẽ không nhìn thấy." Có lẽ nhìn ra thắc mắc của Cố Dĩ Nguyên, lão bà bà chủ động thích.

"Lão bà bà, lẽ nào không có cách nào giải quyết?" Cố Dĩ Nguyên không biết ở cùng quỷ trong thời gian dài thì sẽ xảy ra chuyện này nhưng thật không ngờ, trong lòng cô không có oán giận Đoạn Vũ Mật cũng không có sợ hãi.

"Cách giải quyết duy nhất chính là thừa cơ hội này tiễn con quỷ này đi. Cô ta bất quá chỉ là hồn phách bị tổn thương, bằng năng lực của bà, có thể thừa cơ hội này đưa cô ta đi, con cũng có thể giải quyết được âm khí này."

"Đưa cậu ấy đi... cậu ấy sẽ đi đâu?" Nghe lão bà bà nói có thể đưa Đoạn Vũ Mật đi, Cố Dĩ Nguyên theo bản năng hỏi ngược lại.

"Đầu thai luân hồi."

"Hoàn toàn quên đi con..."

Lão bà bà còn chưa nói xong, Cố Dĩ Nguyên đã tiếp lời, trước đây cô không tin trên đời này có quỷ, không tin có nhân quả báo ứng luân hồi. Nhưng hôm nay, chuyện đã xảy ra trước mắt cô, cô không thể không tin. Cố Dĩ Nguyên quay đầu nhìn Đoạn Vũ Mật nằm trên giường, không biết sao lại nở nụ cười.

Quả thật, ban đầu để Đoạn Vũ Mật xong vào cuộc sống của cô, thật sự cô muốn đuổi người đó đi, nhưng thời gian dài Cố Dĩ Nguyên phát hiện nhiều khi không phải Đoạn Vũ Mật đang ỷ vào mình mà là chính mình đang ỷ vào Đoạn Vũ Mật. Trong lòng cảm tình từ bài xích dần dần đến tiếp nhận, cho tới bây giờ là quan tâm. Trong đầu Cố Dĩ Nguyên không muốn Đoạn Vũ Mật rời đi.

Luân hồi, quên đi mình, biến thành một người khác. Chính mình không biết Đoạn Vũ Mật sẽ biến thành nam hay nữ, sẽ đi đâu, mình cũng sẽ không còn gặp lại người con gái này nữa, không được gặp, nghĩ đến đó, Cố Dĩ Nguyên trên mặt đều là khổ sở. Cô không muốn chuyện như vậy xảy ra, mà cô cũng không có quyền trong lúc Đoạn Vũ Mật hôn mê, tự chủ trương thay Đoạn Vũ Mật ra quyết định tiễn Đoạn Vũ Mật đi.

"Lão bà bà, cứu cậu ấy tỉnh lại đi." Cố Dĩ Nguyên nhẹ giọng nói, trong mắt không chút dao động, nhìn thấy Cố Dĩ Nguyên hạ quyết tâm, lão bà bà lắc đầu, bảo Cố Dĩ Nguyên đi ra ngoài chờ, mà bà quay trở lại căn phòng Đoạn Vũ Mật đang nằm.

Làm quỷ, Đoạn Vũ Mật thương không nặng, nhiều lắm chỉ là bị trúng bùa cưỡng chế ra đi, hồn phách thoát ra tổn thương đôi chút, coi như mình không vội vàng đến giúp, tên quỷ này vẫn có thể như trước tự mình khôi phục, chỉ là rất chậm. Nghĩ nghĩ, lão bà bà nắm tờ giấy đen trong tay lại, chậm rãi châm lửa, để lên vết thương dữ tợn đầy máu tươi trên ngực Đoạn Vũ Mật, giấy màu đen trong nháy mắt cháy hầu như hết, lưu lại tro tàn rơi trên người Đoạn Vũ Mật, mà những vết máu phía trên dần dần biến mất không còn tung tích, vết thương lớn trên ngực cũng nhanh chóng lành lại, cũng không lâu lắm, Đoạn Vũ Mật liền trở về dáng vẻ bình thường.

Rất nhanh thì tỉnh lại, trên thực tế, ý thức của cô vẫn còn tồn tại, bất quá chỉ là không có cách nào nhúc nhích mà thôi. Mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên không phải là lão bà bà cứu mình mà nhìn về phía phòng khách có Cố Dĩ Nguyên. Cô không có hôn mê, nên đoạn đối thoại của hai người đều nghe rất rõ ràng.

Thực ra cô rất sớm liền phát hiện thân thể của Cố Dĩ Nguyên biến hóa, cũng biết chính mình ảnh hưởng đến người yêu, chỉ là không nghĩ tới... Hậu quả lại nghiêm trong như vậy. Nếu như mình tiếp tục ở bên cạnh A Nguyên có lẽ sẽ mang đến cho A Nguyên nhiều tai họa hơn. Lúc đầu A Nguyên nói không sai, mình đã chết, cô có thể bên Cố Dĩ Nguyên hơn một tháng đủ rồi, nên... cô không nên xa cầu gì nữa.

Lão bà bà, nếu như con tiếp tục ở lại bên cạnh A Nguyên, cậu ấy sẽ ra sao?"

"Dương khí cạn kiệt mà chết."

"Ah.. như vậy sao."

Nghe được kết quả, Đoạn Vũ Mật ngược lại khẽ bật cười. Nhìn thấy nụ cười của Đoạn Vũ Mật, ánh mắt của lão bà bà lóe lên sát ý. Chẳng lẽ tên quỷ này muốn hại chết Cố Dĩ Nguyên sau đó trở lại nhân thế? Hay là tên quỷ này muốn Cố Dĩ Nguyên chết cùng nó? Nhưng mà khi lão bà bà chuẩn bị chất vấn, Đoạn Vũ Mật cười cười, viền mắt hồng hồng.

"Lão bà bà, cho con chút thời gian, để con bồi cậu ấy vài ngày."

- ------------

Ps. Cũng sắp hết rồi:v