Người Lùn Trong Tương Lai

Chương 12: Hắc động




Phàm Hướng Nam bị hắn nhìn đến da đầu đều căng thẳng, nhưng vẫn là kiên trì nói:

"Nếu cậu ấy là cô nhi, kế hoạch bồi dưỡng của ngài tạm thời không thể thực hiện được. Quy định của Liên Bang là trước khi dân bản xứ từ hành tinh bên cạnh tiến vào Liên Bang, trước hết cần có cơ cấu phúc lợi, thống nhất* chấp nhận một tháng học tập thích ứng sau đó mới tiến vào Liên Bang xác định trường học tiếp thu ngôn ngữ cùng cơ sở giáo dục bắt buộc, nếu không sẽ không lấy được chứng minh thân phận cư dân chính thức của Liên Bang."

(Có sự phù hợp nhất trí với nhau, không mâu thuẫn)

Mà khi không có thân phận cư dân chính thức thì tất cả đều là nói suông, tuy rằng Chử gia có năng lực để cư dân bản xứ có một thân phận chính thức nhưng Phàm Hướng Nam hiểu rõ trưởng quan nhà mình, người Chử gia rất khinh thường lợi dụng đặc quyền.

Chử Dung dựa lưng vào ghế bắt đầu không kiên nhẫn -- nghĩ, chỉ là bồi dưỡng một chú gà con thôi mà cũng phiền toái như vậy? Một người được giám định là thương tàn bậc ba, thân phận là dân bản xứ không rõ ràng bị ném đến trường học Liên Bang cùng những người khác sinh hoạt học tập, hắn gần như có thể tưởng tượng bởi vì ngoại hình và tư chất của Gà con sẽ bị những bạn học khác kết bè kết phái xa lánh khi dễ như thế nào.

"Để Lâm Chấn nắm rõ ràng thân thế của cậu ta, quan trọng là xác định xem người thân của cậu ta có còn trên đời hay không, nếu không có, ta nhớ rõ trên danh nghĩa anh trai có rất nhiều phúc lợi chỉ cần thu dưỡng rồi cho cậu ta một thân phận, trước chăm sóc tại đại bản doanh của Chử gia đi."

Hắn không mấy dễ chịu mà nhượng bộ

Phàm Hướng Nam liếc hắn một cái, tàn nhẫn bổ sung:

"Liên Bang quy định, khi muốn quan hệ thu dưỡng được thành lập, cần phải có sự đồng ý của người được thu dưỡng không thể hiếp bức hay lừa gạt."

Chử Dung đen mặt, ngón tay gõ gõ bàn, lãnh ngạnh hỏi lại:

"Cậu cảm thấy tôi là loại người sẽ ức hiếp trẻ con sao?"

Vâng...... Xem ra trưởng quan rất quyết tâm muốn giữ đứa nhỏ lại, Phàm Hướng Nam thức thời trầm mặc mà lui xuống lấy ra máy truyền tin phát tin cho Lâm Chấn.

Georgia không chút nào hay biết mình đã bị nhớ thương.

Nhìn mấy từ đơn hôm nay mới học cùng những hình ảnh mặt sau, cậu không dấu vết mà nắm thật chặt ngón tay, tận lực tự nhiên nhất mà nhìn về phía Lâm Chấn, chỉ vào một tấm hình, dùng ngôn ngữ không quá thuần thục hỏi:

"Thầy Lâm ' hắc động ' này là cái gì vậy?"

Lâm Chấn đang ở xem xét thông tin nghe vậy quét mắt nhìn hình ảnh rồi đưa quang não cho cậu rồi nói:

"Hắc động là một loại thông đạo* tùy lúc xuất hiện trong vũ trụ nguyên nhân hình thành không rõ, rất nguy hiểm, nếu đụng phải cần phải lập tức tránh xa, phát tính hiệu cầu cứu đến cảnh sát. Cụ thể như thế nào cậu có thể dùng quang não xem, có nhớ kỹ chưa, ngày mai lại hỏi ta còn có việc, chương trình học hôm nay kết thúc, cơm trưa Đàm đội trưởng sẽ tới đưa cậu đi ăn, ngày mai gặp."

(Xuyên qua, dẫn)

Nói xong liền thu hồi tài liệu, vội vàng rời khỏi gian phòng học.

Georgia nhìn theo hướng hắn rời đi, cúi đầu nhìn hình ảnh thật của hắc động rồi đứng dậy, cầm quang não trở về phòng.

Xác định chung quanh không có ai theo sau, cậu ngồi trên sàn nhà, dựa theo phương pháp Lâm Chấn dạy mở quang não, nhập từ đơn "Hắc động" tìm tòi.

Căn cứ vào tiến độ học tập của cậu, Lâm Chấn đã đem quang não hạn chế sử dụng ở phạm vi "Trẻ nhỏ vỡ lòng", cho nên kết quả tìm tòi đưa ra rất phù hợp với trình độ trẻ nhỏ từ ngữ trình phim hoạt hoạ kết hợp bản đồ văn, cho dù Georgia là người mới học ngôn ngữ thông dụng cũng có thể xem hiểu.

Kết quả tìm tòi không dài, nhưng giải thích thật sự rất tỉ mỉ, đại khái tổng kết như sau: Hắc động là một loại thông đạo xuất hiện không có quy luật trong vũ trụ bên trong sẽ chui ra một ít sâu tà ác, sâu cắn người liền chết, thực lực càng mạnh năng lực sinh sản càng cao, là địch nhân của nhân loại, đụng phải tốt nhất là lập tức tránh xa và báo nguy ngay.

Tóm lại, hắc động không phải thứ tốt, thứ từ bên trong hắc động đi ra cho dù là sinh vật cũng không phải là thứ tốt! Chúng nó là địch tử của nhân loại*! Sau khi nhìn thấy cần phải mau chóng bóp chết, không thể lưu lại.

(Kẻ thù phải chết)

Sắc mặt Georgia trở nên tái nhợt, khuôn mặt nhỏ căng chặt, môi gắt gao nhấp, tay nắm thành quyền.

Hắc động không phải là ma pháp trận mà là thông đạo để các sinh vật tà ác chạy ra...... Thông qua mấy ngày học tập, cậu cơ bản đã biết rõ tình huống đại khái ở nơi này -- tinh hệ, vũ trụ, tinh thần lực, thể thuật, cơ giáp, các loại khoa học kĩ thuật làm người cảm thấy không thể tưởng tượng được...... Hiện tại, liên quan tới hắc động đã có lời giải thích, rốt cuộc cậu cũng không thể lừa mình dối người

Không trở về được, thật sự không thể trở về được, hắc động xuất hiện không có quy luật bên trong chỉ biết là có sâu tà ác chạy ra...... Còn cậu tính là cái gì? hắc động lại xuất hiện tại Đại Lục ma pháp được xem là cái gì? Nó dẫn cậu tới đây, cho nên cậu là quái vật chạy ra từ hắc động sao?

...... Nếu đoàn người Bạch Mao Quái biết lai lịch của cậu thì sẽ giết chết cậu sao?

Cái mũi đau xót, nước mắt không chịu khống chế mà chảy ra.

Cậu giơ tay lau lau đôi mắt, nỗ lực nhịn xuống nhưng rốt cuộc không nhịn được, bả vai vì áp lực mà run rẩy, khóc nấc lên.

Thật sự không thể trở về được sao? Sẽ không được gặp lại Ba với mẹ nữa sao?

Cậu lại bứt tay áo xoa xoa nước mắt, hốc mắt hồng hồng ngưng tụ ma lực, trên sàn nhà lần nữa nổi lên ma pháp trận huyết mạch lôi kéo sau cậu đó nhổ xuống một sợi tóc, cắt tay đem máu vẽ lên, quỳ gối trước ma pháp trận, bày ra tư thế thành kính khi hiến tế.

Ánh sáng nhu hòa dâng lên, ma pháp trận thành hình, sau khi sợi tóc dung hợp với máu thì bắt đầu điên cuồng chuyển động, cậu nhắm mắt, niệm lên chú ngữ ca ngợi quê nhà.

Tóc không gió tự động lay, nguyên tố ma pháp trên không trung điên cuồng bay múa, hơi thở ma pháp đến từ quê hình như cách rất xa thời không truyền đến, giây tiếp theo, tất cả tốt đẹp như cảnh tượng trong mộng ảo toàn bộ đều biến mất, ma pháp trận mất đi hiệu lực, trước mặt cậu chỉ còn lại một vết tro tàn cháy đen.

Chú ngữ đột nhiên im bặt

Cậu mở mắt ra, ngơ ngác nhìn dưới mặt đất, mờ mịt mà dựa vào trên khung giường, đôi mắt sáng rọi tối sầm xuống

Vẫn thất bại......

Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, thân ảnh Đàm Thăng Duy xuất hiện ngoài cửa, cậu quay đầu đi qua xem nhìn thấy đối phương mang theo ý tốt cùng ánh mắt mang theo tươi cười đến, thân thể giật giật, đầu không tự giác rũ xuống, thấp giọng mở miệng:

"Không, tôi không phải quái vật, tôi có cha mẹ...... Đừng giết tôi."

"Kiều, ăn cơm trưa thôi, hôm nay --"

Tầm mắt Đàm Thăng Duy đảo qua tay Georgia biểu tình liền thay đổi, vội đi nhanh dựa qua nắm lấy tay đang đổ máu của cậu, lấy băng vải băng bó vừa lo lắng hỏi:

"Sao lại thế này? Tại sao cậu bị thương, xảy ra chuyện gì sao?"

Georgia ngẩng đầu, nhìn biểu tình tràn đầy quan tâm của hắn lại nhớ tới trong khoảng thời gian này đoàn người Bạch Mao quái đầy thiện ý đối đãi với cậu, mờ mịt suy nghĩ chậm rãi trở về vị trí cũ, ánh mắt kiên định -- không sao, chỉ cần tồn tại vẫn có thể tìm được cách trở về.

Còn có rất nhiều người thiệt tình trợ giúp cậu, cậu bảo đảm sẽ không thương tổn bọn họ, cũng sẽ nỗ lực nhớ tới sự hữu nghị cùng thiện ý của họ, Người Lùn không phải chủng tộc lấy oán trả ơn.

"Kiều?**" Thấy cậu không đáp lại, Đàm Thăng Duy càng thêm lo lắng.

(**T không bt chữ "Kiều" này chuyển ngữ làm sao nữa)

Georgia hoàn hồn, cười lắc đầu, quơ quơ cái tay bị băng bó trả lời:

"Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận thôi, cảm ơn anh."

Đàm Thăng Duy thấy cậu khôi phục bình thường, rốt cuộc mới yên tâm, cộc lốc tươi cười với cậu một cái rồi đứng dậy nói:

"Đi thôi, tôi mang cậu đi ăn cơm, cái tay cậu bị thương rồi nên kế hoạch huấn luyện buổi chiều sẽ được sửa lại."

Georgia đứng dậy đi theo tầm mắt đảo qua tro tàn trên sàn nhà, mi run rẩy, nghiêng đầu không quay lại đi ra khỏi phòng.

Thành quả trong khoảng thời gian Lâm Chấn dạy Georgia học tập được đặt trước mặt Chử Dung, kỹ càng tỉ mỉ nói:

"Thông qua mấy ngày dạy học và giao lưu, ta đã thăm dò được đại khái hoàn cảnh trưởng thành của cậu ấy -- ba là người ôn hòa hài hước, mẹ thì nhiệt tình đáng tin cậy, tộc nhân thân thiện đoàn kết, hoàn cảnh sinh hoạt tương đối đơn giản và rất nguyên thủy. Tri thức cơ bản về sản phẩm điện của cậu ấy là trống không, không biết tinh thần lực cũng không hiểu về thể thuật cùng cổ võ, gọi cơ giáp là người kim loại khổng lồ, chưa bao giờ thấy qua người máy. Cậu ấy nói không rõ ràng về quê nhà của mình ở nơi nào, đây là vấn đề về bản năng phòng bị, không muốn trả lời kỹ càng. Mặc khác, cậu ấy đã quên tại sao mình bị bọn trộm quặng bắt được và quá trình tới nơi này, chỉ nhớ rõ là bị bắt đến sau đó đào quặng."

Chử Dung híp mắt, gõ gõ mặt bàn, hỏi:

"Nói cách khác, cậu cũng không có hỏi thăm được cha mẹ hay thân nhân của cậu ta có còn trên đời hay không?"

Không nghĩ tới trọng điểm của trưởng quan là ở chỗ này, Lâm Chấn dừng một chút, gật gật đầu:

"Đúng vậy, không hỏi thăm được, khi cậu ấy nói về cha mẹ ngôn ngữ thực hàm hồ, chỉ nói cha mẹ đi xa nhà lại nói không rõ ràng cha mẹ đi đâu."

"Những nô lệ kia cũng không có manh mối?"

"Không có."

Lâm Chấn nhíu mày, trả lời:

" Bọn trộm quặng này là từ đế quốc đến đây, phần lớn nô lệ bị lấy cớ trợ giúp nhập cư trái phép để đến Liên Bang lừa tới, thành viên rất phức tạp, có kẻ phạm tội, có người đào vàng, cũng có người làm thuê hoạt động trái pháp luật, chỉ có thiếu bộ phận dân cư Liên Bang vô tội bị bắt. Cá nhân ta cho rằng, kiều không phải không biết tinh cầu dân bản xứ, mà là ẩn cư giả tị thế ở tinh cầu xa xôi."

Chử Dung rũ mục trầm tư một hồi, lại hỏi:

"Bọn trộm quặng có biết lai lịch của cậu ta không?"

"Không có, không chỉ như thế, những nô lệ khác cũng không rõ lai lịch hay có ai hỏi cậu ấy. Nhưng thật ra có mấy bọn nô lệ trộm quặng gọi cậu ấy là ' tiểu quỷ ', nhưng cũng nói không rõ là cậu ấy đến đây từ lúc nào. Bởi vì quặng hồng tích có tính đặc dị, tuổi thọ của nô lệ đều không dài, cho nên bọn trộm quặng luôn có chi nhánh định kỳ sẽ bổ sung nô lệ mới, nhân viên lưu động quá lớn, quản lý cũng rất hỗn loạn, không có tỉ mỉ ghi lại, manh mối bị chặt đứt."

Phàm Hướng Nam không nghĩ tới tình huống như vậy, nhíu mày nói:

"Nói cách khác, trừ phi kiều mở miệng, nếu không hiện tại không ai có thể biết được lai lịch của cậu ấy?"

"Xác thật như thế."

Lâm Chấn gật đầu.

Phàm Hướng Nam trầm mặc, nhìn về phía Chử Dung -- làm cấp dưới tùy thân của trưởng quan, đầu tiên phải có thân phận dân cư Liên Bang tiếp theo đó là thân phận quân nhân hợp pháp mà trường quân đội Liên Bang cùng chỗ trưng binh sẽ tuyệt không thu một người có lai lịch không rõ, kế hoạch bồi dưỡng của trưởng quan thật sự muốn chết non.

Hắn có thể nghĩ ra Chử Dung tự nhiên cũng nghĩ ra

Tay hắn đặt trên mặt gõ gõ có quy luật, biểu tình bình tĩnh lạnh nhạt, làm như toàn không thèm để ý đến những việc này, nhưng hơi thở lại có chút dọa người. Phàm Hướng Nam do dự không biết có nên trấn an hắn hay không, rốt cuộc hắn đã mở miệng, ngữ khí nhất quán lãnh ngạnh.

"Trực tiếp hỏi cậu ấy, tôi muốn có một kết quả chính xác."

Lâm Chấn tiến lên thu hồi kết quả học, vâng một tiếng, đối với mệnh lệnh của hắn là phục tùng không điều kiện.

Phàm Hướng Nam thở dài ở trong lòng, chủ động kéo cửa, tiễn hắn ra ngoài.

"Từ từ."

Chử Dung đột nhiên kêu bọn họ lại, rũ đầu suy tư vài giây, đứng dậy nói:

"Tôi tự mình đi hỏi, bọn trộm quặng và nô lệ bên kia cũng thẩm vấn lần nữa, con rệp sinh hoạt dưới cống ngầm học không được sự thành thật."

Hắn nhìn trúng chú Gà con ngốc nghếch này, làm sao có thể bị một đám trộm quặng biến thành lai lịch không rõ gây trở ngại đến tiền đồ tương lai tươi sáng, đây là khiêu khích tôn nghiêm của hắn mà!

Chử Dung mang theo gió mà đi để lại Phàm Hướng Nam cùng Lâm Chấn hai mặt nhìn nhau.

"Trưởng quan...... Thật để ý đến Kiều, sao vậy?"

Lâm Chấn nhíu mày dò hỏi.

"Không...... Cũng có thể là đang để ý một người khác chính mình."

Phàm Hướng Nam thở dài, vỗ vỗ bả vai Lâm Chấn, ra khỏi phòng họp.

Một người khác chính mình?

Lâm Chấn sửng sốt, nhớ tới cậu nhóc không có tinh thần lực lại có thể chất S, nghĩ tới tinh thần lực của trưởng quan bị ô nhiễm, sau đó lại dựa vào tư chất thể lực một lần nữa trở về đỉnh núi, như suy tư cái gì đó.

__________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn 999 Anna địa lôi! Ái các ngươi moah moah =3=

PS: ︿(⊙v⊙)︿

_

_________________________________

Như mọi người đã thấy cách edit của m có hơi khác khác với mấy chap trước một xíu ( ̄Θ ̄) thật là m đang cố gắng chỉnh sửa, năng cao tay nghề để các bạn cảm thấy ok hơn khi đọc, sau này chắc sẽ còn thay đổi từ từ nữa ? Nếu như trong quá trình thay đổi các bạn cảm thấy cách thay đổi nào hợp nhất và không muốn đổi nữa thì m sẽ giữ nguyên luôn, hành trình của chúng mình còn dài lắm các bạn ạ....mới lếch được khoảng 0.5 đoạn đường từ điểm xuất phát thôi...

Cảm ơn mọi người.

__________________________________