Người Lùn Trong Tương Lai

Chương 2: Bạch mao quái




Động tác Georgia có chút đình trệ rồi hoàn hồn lại nhìn người kim loại khổng lồ, tay vừa đặt trong túi trữ vật liền muốn đem cây búa lấy ra, kết quả cậu nhanh người kim loại càng nhanh, không đợi cậu tính kế chạy thoát thì một bàn tay lớn mềm mại màu bạc đột nhiên từ trên trời giáng xuống, nắm chặt lấy cậu, sau đó nhanh chóng đem cậu đặt vào lòng ngực của người kim loại khổng lồ.

Tất cả chỉ phát sinh trong vài giây, chờ đến khi cậu phản ứng lại, cậu đã bị người kim loại khổng lồ mở ngực ra há "Mồm to" nuốt xuống, sau đó bàn tay được thu hồi, ánh sáng buông xuống, cậu xuất hiện trong một căn phòng chứa đầy những dụng cụ kỳ quái có mấy người đang đứng đó nhìn cậu.

"Cậu tên gì?"

Âm thanh trầm thấp lãnh đạm của người trước mặt vang lên

Cậu dùng sức chớp mắt làm giảm cảm giác khó chịu bởi vì đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng, trong lòng cậu ý thức được "Người khổng lồ" chỉ là máy móc không phải vật thể sống và nó đang bị người khác khống chế, tâm như được thả lỏng, xong lại nghe thấy có người đang nói trong lòng lại lần nữa căng chặt.

Nửa tháng trước, cậu ở trong phòng của đám người xấu mặc áo quần phòng hộ gặp qua rất nhiều máy móc kỳ quái, nhưng đều không làm cậu chấn kinh giống như vậy. Nếu ở trong tay đám người xấu mặc áo quần phòng hộ, cậu còn có thể nghĩ cách đào một cái lỗ để chạy trốn, nhưng hiện tại lại bị đám quái vật máy móc nuốt ở trong bụng, cậu không biết nên làm cái gì bây giờ.

Đánh chính diện? Quân địch thực lực không rõ, đánh chính diện nguy hiểm quá lớn. Tạm thời ẩn núp tùy thời hành động? Tựa hồ chỉ có thể chọn cách này, nhưng nếu những người này cũng là đồng bọn với đám người xấu mặc áo quần phòng hộ, vậy kế hoạch chạy trốn của cậu chẳng phải trực tiếp thất bại rồi sao.

Trong đầu nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại, cậu theo bản năng lui về sau một bước, đồng thời hai cánh tay ôm lấy túi trữ vật, tầm mắt khôi phục sau đó ngẩng đầu phòng bị nhìn đến chỗ vừa phát ra tiếng, Trong căn phòng chật hẹp, có một đống lớn dụng cụ xung quanh, hai người đàn ông cao lớn cùng ngồi ở chỗ kia: Một người có diện mạo ôn hòa thanh tú, tóc đen mắt đen, đang nhìn chằm chằm màng hình tay đặt trên dụng cụ không ngừng thao tác, cũng không có nhìn qua; người còn lại ngũ quan hoàn mỹ tinh xảo, lại mang vẻ đẹp mâu thuẫn lãnh ngạnh sắc bén, đầu bạc mắt đen, lúc này đang nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm, môi mỏng nhấp, tạo thành một độ cung có chút nghiêm túc lãnh đạm. Không ngờ bên trong lại có hai người?

Georgia kinh ngạc, sau đó càng thêm phòng bị, tầm mắt dừng lại trên người hai người mặc áo quần phòng hộ màu đen, ánh mắt chậm rãi chuyển tới người phía trước -- trực giác nói cho cậu biết, người vừa rồi mới nói là cái tên gia hỏa tóc bạc này.

"Cậu tên gì?"

Người đàn ông tóc bạc lại lần nữa hỏi, thanh âm tựa hồ có phần lạnh lẽo hơn, Georgia bị hắn nhìn bằng ánh mắt không mấy hữu hảo, đột nhiên cảm thấy sống lưng nổi da gà, nhịn không được cánh tay nắm chặt túi trữ vật-- người này tuy không phải là đồng bọn với đám người xấu mặc áo quần phòng hộ kia, nhưng khẳng định không phải dạng người tốt lành!!

Trực giác của Người lùn chưa bao giờ sai nhất định phải tránh xa người này. Nghĩ như vậy, cậu không dấu vết lui về phía sau thẳng đến khi lưng dán lên vách tường kim loại lạnh như băng, lạnh đến mức cậu nhịn không được run run một chút.

Tính kiên nhẫn của Chử Dung cũng không tốt, hắn híp mắt nhìn Georgia đang dán cả người lên tường, gà con ngốc này vẫn luôn làm lơ câu hỏi của hắn, ngón tay thon dài đè ở trên quang não tay điểm điểm, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

Có lẽ không nên nhặt động vật nhỏ bừa bãi như vậy, đó không phải là một thói quen tốt, không biết có nên ném xuống lại......

Ục ục --

Georgia sửng sốt những người trong phòng đình trệ vài giây, cúi đầu nhìn cái bụng của mình, khuôn mặt nhỏ nhem nhuốc không tự giác căng chặt, hai cái tai nhỏ nhọn nhọn hơi có chút ửng hồng.

Thời khắc cùng địch nhân giằng co quan trọng như thế này, không ngờ, không ngờ cậu lại...... Cậu thẹn với sự dạy dỗ của tộc trưởng, cậu không phải là một dũng sĩ Người Lùn đủ tư cách!

Cánh tay đè lại cái bụng, Georgia giương mắt nhìn cái tên Bạch Mao Quái luôn nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt có thêm vài phần hung ác, cậu duy trì khí thế đó với ý định nhặt về chút sĩ diện. Chử Dung nhướng mày một cái khó phát hiện ra ánh mắt chợt lóe, liền đem ý định muốn vứt bỏ vật nhỏ này đi, ngón tay giật giật, từ nút không gian lấy ra một bịt dinh dưỡng tề ném qua, chỉ đơn giản nói: "Ăn."

Vật nhỏ này cũng chỉ là một gà con ngốc có con ngươi xinh đẹp, đôi mắt lại to nhan sắc cũng không kém ném đi thì thật đáng tiếc.

Thức ăn quen thuộc, giống với thứ khó nuốt mà đám người xấu mặc áo quần phòng hộ mỗi ngày chia cho cậu. Georgia nhíu mày, nghiêng người né tránh bịt dinh dưỡng tề được ném tới, ánh mắt từ phòng bị đổi thành hận ý -- cái tên Bạch Mao Quái này quả nhiên là đồng bọn với đám người xấu mặc áo quần phòng hộ!

Đôi mắt lại trừng lớn, nhưng ánh mắt cũng quá không thảo hỉ. Chử Dung điểm điểm quang não, lại bắt đầu nghĩ có nên suy xét đem vật nhỏ này vứt đi hay không.

"Trưởng quan, bên trong bắt đầu chống cự."

Nam nhân tóc đen ôn hòa vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình cùng bàn điều khiển đột nhiên mở miệng, giọng nói của hắn giống với diện mạo bên ngoài, thân thiết lại nhu hòa, như là người ngâm thơ rong theo gió tản ra khúc hát.

Tai nhọn của Georgia giật giật, nhịn không được quay đầu nhìn qua.

Ngón tay dừng trên quang não, đôi mày nhíu lại, hắn đảo mắt nhìn sang, đột nhiên thay đổi cái tư thế ánh mắt có thêm vài phần âm lãnh, hướng tới Phàm Hướng Nam có lệ vẫy vẫy tay

"Đánh bọn họ."

"Vâng."

Phàm Hướng Nam vâng một tiếng ngón tay thao tác trên bàn điều khiển nhanh chóng ấn động, mệnh lệnh liên tiếp được nhập nhanh chóng được phát ra.

Đôi mắt Georgia trừng lớn. Chỉ thấy động tác của người đàn ông tóc đen rất nhanh, trước đài có mấy cái màng hình lớn hiện lên một chuỗi văn tự xa lạ, một màng hình khác một người kim loại khổng lồ màu xám đột nhiên từ bên ngoài trung tâm loạn thạch bay lên trời, đồng thời đem khẩu pháo nhắm ngay trung tâm loạn thạch, ánh sáng hiện lên, ngay sau đó là tiếng nổ kinh thiên động địa.

Khoáng thạch vỡ vụn ra, ánh lửa cùng bụi mù cùng nhau ầm vang nổ tung, hắn cơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ khi vụ nổ lớn sảy ra.

Đám người xấu mặc áo quần phòng hộ đã từng tùy ý ức hiếp cậu bây giờ đang chật vật vứt bỏ vũ khí tứ tán tìm đường chạy trốn, cậu vẫn luôn nhìn loạn thạch từ xa vô pháp tiếp cận, nơi mà đám người xấu mặc áo quần phòng hộ cư trú có trữ nhiều kim loại thật lớn, hiện tại bị oanh tạc tới nỗi trở thành một khối sắt vụn, vặn vẹo cháy đen, ánh lửa cùng bụi mù dâng lên. Hoàn toàn không giống với phương thức công kích ở thế giới ma pháp, đây là một nơi thuộc về máy móc bạo lực cuồng hoan, Người Lùn luôn có máu nhiệt huyết và tình yêu mãnh liệt đối với máy móc, ánh mắt cậu khi nhìn tình huống trên màng hình không biết vì sao hô hấp chậm rãi dồn dập có thể biểu hiện rõ ràng trên gương mặt.

Quá đẹp, những động tác linh hoạt cuồng dã của người kim loại khổng lồ ở trên không trung công kích, cơ hồ là máy móc có khả năng biểu đạt ra trạng thái hoàn mỹ nhất, là một nghệ thuật mà mỗi một vị Người Lùn đều muốn theo đuổi!

Mẹ ơi, thì ra nơi này là thiên đường chế tạo máy móc!

Hửm?

Chử Dung nhìn chú Gà con ngốc nghếch đang không tự giác tới gần bàn điều khiển cơ giáp, tầm mắt hắn dừng trên cái lỗ tai nhỏ đang đung đưa bị tóc rối tung che lại ngón tay nhéo nhéo rìa quang não lại lần nữa phân phó

"Đi vào hỗ trợ kết thúc."

Phàm Hướng Nam ngoài ý muốn nhìn Chử Dung một cái, trong lòng có chút kỳ quái trưởng quan luôn luôn thích ra lệnh tác chiến tại hậu phương hôm nay đột nhiên lại muốn đến chiến trường trung tâm xem náo nhiệt, nghĩ thế nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì nhiều nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh được phân phó, ngón tay ở trên bàn phím thao tác điểm vài cái, trên màn hình hình ảnh chợt lóe, biến thành cảnh vật xung quanh cơ giáp, sau đó ngón tay liền động, một đồ phòng hộ rơi xuống vừa lúc mang lên đầu hắn, đèn chỉ thị sáng lên, cơ giáp màu đen vẫn luôn đứng bất động đột nhiên bay lên trời, lướt qua loạn thạch ngoài lưới sắt, hướng tới trung tâm loạn thạch bị đánh cho thành phế tích cực nhanh bay đi.

Trên màn hình hình ảnh đột nhiên cất cao, sau đó bay tới hướng đám vừa mới biểu diễn xong màn bạo lực tuyệt vời nhanh chóng tiếp cận cơ giáp màu xám.

Georgia không tự giác ngừng thở, nhìn nhìn, cơ hồ muốn cho rằng chính mình chính là người khổng lồ, đang tự do bay lượn ở không trung, bằng vào lực lượng cường đại, đem con kiến đạp lên dưới chân.

Cảm giác này quá tuyệt vời! Quá kích thích! Thì ra máy móc thật sự có thể bay lên trời! Tộc trưởng còn nói cậu có suy nghĩ kỳ lạ, khuyên cậu phải học đến nơi đến chốn, nhưng rõ ràng hiện tại nó đang--

Chờ chút?

Kích động bị đình trệ cậu chớp mắt một cái, mày nhíu lại cảm thấy trên lỗ tai có điểm quái quái, nhịn không được run lên, lại phát hiện run không được, mày càng thêm nhíu chặt từ từ nhìn phía sau-- mẹ ơi thật là, cái tên Bạch Mao Quái này nhân lúc cậu không chú ý dám niết lỗ tai cậu.......

"Thích cơ giáp? Trước kia chưa thấy qua sao?"

Không biết Chử Dung xuất hiện ở phía sau cậu khi nào, ở trên cao nhìn xuống, hai mắt một mảnh u lãnh thâm thúy, ngón tay phải kiêu ngạo mà niết lỗ tai nhọn trên đầu cậu thấy cậu quay đầu nhìn lại, còn ác liệt xoa xoa.

"......"

Tay Georgia lại lần nữa sờ lên cánh tay.

Cậu sao lại quên mất hiện tại bản thân đang đứng trên địa bàn của cái tên Bạch Mao Quái. Tuy rằng trước mắt xem ra gia hỏa này không phải đồng bọn của đám người xấu mặc áo quần phòng hộ, ngược lại hình như là cùng đối phương có thù oán, nhưng đều là người xấu, cho nên vẫn là không thể thiếu cảnh giác.

Lỗ tai nhanh chóng phiếm hồng sung huyết, đáng thương hề hề mà run lên run đến nỗi cậu không thể kiềm chế được. Vừa mới nãy còn mãn hàm kích động mở to mắt lúc này tất cả đều là phòng bị, gương mặt nhem nhuốc cùng biểu tình thiệt là đáng thương, chợt xem còn rất hù người, không tự giác ôm lấy cánh tay tư thế tự bảo hộ bản thân rõ ràng trong lòng rất sợ hãi, thật là một chú gà con thú vị:))

Chử đại gia tâm tình thiệt tốt, tuy rằng trên mặt hoàn toàn không nhìn ra.

Hắn buông tai nhọn trong tay ra, gương mặt hoàn mỹ lạnh băng lại trương ra bộ dạng nghiêm túc lãnh đạm, tay dịch đến đỉnh đầu Georgia, đo chiều cao với hắn sau đó tay dừng ở ngực, nhìn như đứng đắn, kỳ thật mở miệng lại ác liệt

"Thiệt lùn."

Đôi mắt Georgia phiếm hồng, trong tay chợt lóe, cây búa nhỏ bỏ túi liền xuất hiện trên tay -- tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cái động tác này là đang vũ nhục cậu...... Dám ở trên đầu cậu làm trò tên Bạch Mao Quái quả nhiên là cái đồ tồi! -'д´- Nhưng đem so với Tinh Linh mộ phần thảo đã cao hai mét thì quả là không kém.

Chử Dung lại không phát hiện cái cây búa nhỏ cậu đang cầm trong tay bị quần áo che đi, thu hồi tay, từ nút không gian lại móc ra một ống dinh dưỡng tề đưa qua, lần này là vị trái cây mà tiểu hài tử thích, nhàn nhạt nói:

"Ăn, mau lớn"

Động tác giơ búa nhỏ của Georgia dừng một chút

Bất luận ở nơi nào, tặng đồ ăn cho người khác đều là một loại hành vi biểu đạt hữu hảo, loại trừ khả năng Bạch Mao Quái cùng với đám người xấu áo quần phòng hộ là đồng lõa, bỏ qua thái độ cùng động tác trêu chọc của đối phương, hành vi tặng đồ ăn cho người khác lại là mang theo ý tốt. Tầm mắt đảo qua người đàn ông tóc đen đang thao tác người kim loại người khổng lồ, cậu nhíu nhíu mày, trong lòng có chút chần chờ -- trực giác siêu chuẩn của Người Lùn nói cho cậu biết, khí chất ôn hòa thanh âm dễ nghe của người này chắc hẳn không phải người xấu, như vậy hắn đi bên cạnh Bạch Mao Quái......

"Trưởng quan, đã kết thúc xong, tất cả được cứu ra hai trăm linh một nô lệ, bắt được bọn trộm quặng 112 người."

Âm thang Phàm Hướng Nam vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Georgia.

Hử?

Chử Dung chuyển dời tầm mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu Georgia, đem dinh dưỡng tề trong lòng ngực hắn ném đi, bước đến màn hình phía trước nhìn cơ giáp màu xám bên ngoài vây quanh bọn trộm quặng cùng các nô lệ, phân phó nói:

"Mang toàn bộ lên, đưa về quân hạm."

Phàm Hướng Nam gật đầu, ngón tay đánh bàn phím phát ra chỉ thị, sau đó nhìn về phía Georgia đang bắt lấy dinh dưỡng tề nhíu mày hỏi:

"Cậu ấy......"

Nhìn dáng vẻ đứa nhỏ này hẳn là cũng là bị bọn trộm quặng bắt đi làm nô lệ, chỉ là không biết như thế nào chạy ra được trước khi bọn họ đến lại vừa vặn giữa đường đụng phải.

Hửm?

Chử Dung nghe vậy nghiêng đầu nhìn Georgia đang đánh giá dinh dưỡng tề, Georgia dường như cảm nhận được tầm mắt của bọn họ, phản xạ có điều kiện mà phòng bị, nắm dinh dưỡng tề lại lần nữa cọ tới góc tường -- tuy rằng tặng cho đồ ăn xác thật là hành vi kỳ hảo, nhưng lỡ như đây là viên đạn bọc đường thì sao? trực giác nói cho cậu biết, ánh mắt Bạch Mao Quái nhìn chính mình không đơn thuần. Hả? Còn rất hộ thực.

Tầm mắt Chử Dung dừng lại trên mớ đầu tóc lộn xộn cùng gương mặt nhem nhuốc của Georgia hắn ngồi trở lại ghế thao tác hai chân bắt chéo:

"Cho ăn no rồi mang về tắm rửa sạch sẽ xong đưa lại đây cho tôi"

Có thể một mình chạy thoát từ trong tay bọn trộm quặng, trên người chú gà con mắt to này hẳn là có điểm hơn người.

__________________________________

Cắm vào thẻ kẹp sách Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn một đại sóng Âu khí hướng ta đánh úp lại hoả tiễn! Cảm ơn mặc uyển lựu đạn! Cảm ơn StillIce hai cái địa lôi! Cảm ơn tam nguyên, đông li hạ thụ cùng thanh ảnh địa lôi! Yêu các ngươi moah moah =3=

PS: Cảm ơn khai văn trước tạp lôi các vị tiểu thiên sứ!

Lại PS: Về ấn tượng đầu tiên.

Chử đại gia: Ngốc Mao Kê, lại đây, ăn.

Georgia: Tránh ra Bạch Mao Quái

Lại lại PS: Bắt cái trùng (⊙v⊙)

_____________________