Người Mang Hy Vọng Sống

Chương 48: Sinh mạng




Đường đi rất dài tôi là liên tục chuyển nhiều đợt xe khác nhau cuối cùng cũng về đến cái nơi thân sinh chán ghét ấy. Tâm trạng nặng nề vẫn không tài nào tốt lên được chắc hẳn Bác Minh Vương đã đọc được bức thư rồi nhỉ, mong hắn sớm buông bỏ. Tình trạng sức khỏe của tôi ngày càng xa sút có điều trị nhưng không mấy khả quan toàn thân trở nên đau nhức thỉnh thoảng sẽ nôn ói, tình trạng đến kì cũng không hề sảy ra đã hai tháng trong đầu nảy ra một suy nghĩ có khi nào…

Tôi có ghé vào một tiệm thuốc vẹn đó mua một số đồ nhân tiện mua luôn que thử thai khi về đến phòng đã đặt trước sửa soạn xong tất cả tôi đã thử, không ngờ bản thân thực sự đã mang trong mình một sinh mạng… Bất ngờ đến quá lớn khiến cho tôi không thể tin nổi sự thật trước mắt mình. Tại sao lại đến với tôi vào lúc này cơ chứ thời gian còn lại không còn dài nữa…

Một đêm lại không ngủ sáng sớm tinh mơ mới chỉ chợp mắt chút tôi đã thức dậy. Hôm nay sẽ đến thăm mẹ rất lâu rồi chưa trở lại đây thăm. Trên đường đi đến nơi trôn cất tôi có ghé qua tiệm hoa mua một bó hoa bách hợp khi còn sống mẹ rất thích loại hoa này.

Cỏ xung quanh mộ đã cao ngập đến cả đầu người xung quanh khung cảnh hoang vắng dìu hiu không một bóng người ở đây chắc hẳn lạnh lẽo cô đơn lắm. Mẹ à con đến đưa mẹ về đây. Căn mộ đơn sơ vẫn dữ nguyên trạng thái cũ chỉ vỏn vẹn một mồ đất nhô lên. Tôi bới đám cỏ dại xung quanh tạo thành một mặt phẳng nhất định rồi để giỏ hoa qua với bó hoa xuống bắt tay vào việc. Cỏ rậm um tùm trời cũng bắt đầu trở nắng một mình làm khiến tôi mệt lả mồ hôi chảy đầm đìa xong xuôi tôi ngồi sấp trên mặt đất đầy mệt mỏi ngày mai sẽ có người đến di rời đi.

“Anh đoán không sai quả nhiên em chạy đến nơi này” Một giọng nói quen thuộc vang lên làm cho tôi cứng đờ người tại chỗ là Bác Minh Vương sao có thể tìm thấy tôi dễ vậy được, tự giặn lòng bản thân nghe nhầm nhưng khi quay người lại quả thực là anh ấy. Tôi theo bản năng muốn chạy trốn nhưng bị anh ngăn lại câu nói mang theo vài phải hờn dỗi “Em còn định chạy đi đâu tính vứt bỏ anh sao, lần này quyết không buông tay”

Tay anh ấy nắm chặt lấy tay tôi không buông khiến cho tôi không tài nào thoát ra nổi.

"Anh buông em ra "

“Không anh nhất quyết không buông, em buông ra em chạy mất thì phải làm sao”

“Em…”

Một vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau gục đầu vào vai thủ thỉ "Anh giải quyết xong rồi đừng bỏ anh lại một mình có được không. Em là tất cả đối với anh vì em anh không quan ngại bất cứ gì hết "

Tôi có thể cảm nhận được vai áo đang thấm đẫm hơi nóng của những giọt nước mắt. Bác Minh Vương anh ấy khóc rồi trái tim tôi trở nên đau nhói cứ nghĩ rời đi sẽ là lựa chọn đúng nhưng tôi nghĩ mình đã sai tất cả đều là lựa chọn ngu xuẩn trong vài phút nông nổi của chính mình.

“Anh không thấy em rắc rối hay sao”

“Không, vì đó là em nên thế nào anh vẫn sẽ chấp nhận bất kể sau này có như nào không hối hận, quay về đi có được không”

“Em…”

"Cuộc đời này chỉ có mình em thôi tháng ngày có ra sao tương lai có như nào Bác Minh Vương anh xin thề nhất quyết không hối hận "

Anh ấy thật lòng thật dạ trao hết tất cả cho tôi có lẽ bản thân tôi cũng nên cho anh cũng như tôi một cơ hội còn cả đứa trẻ nữa nó cần một người cha. Trầm ngâm một lúc tôi cũng đưa ra được quyết định.

“Chúng ta quay lại đi, em còn có một tin nữa hai ta có con rồi”