Người Ở Nơi Ngực Trái

Người Ở Nơi Ngực Trái - Chương 22: Chúng Ta Giữ Khoảng Cách Một Chút




Nghe Trương Hàm Vận rành mạch nói xong. Nụ cười trên khuôn mặt Lão Ngũ cũng dần biến mất.



Đồng đội tốt nhất? - Loại danh xưng này đối với hắn hiện tại thực chẳng khác nào đang châm biếm mỉa mai.



"Nhưng ngộ nhỡ tới lúc đó cô vẫn chưa có người yêu..." Hắn cố gắng dò hỏi cô lần cuối cùng.



"Thì sự lựa chọn của tôi vẫn không phải là cậu." Trương Hàm Vận đương nhiên hiểu rõ bản thân khẳng định những lời này sẽ là hành động vô cùng tuyệt tình. Ấy thế nhưng cô không muốn mất đi một người bạn tốt như Lão Ngũ. "Tiểu Ngũ, hiện tại chúng ta là đồng đội của nhau, rõ ràng có rất nhiều điều dễ dàng cùng nhau chia sẻ. Cậu thử nghĩ mà xem, nếu như tôi và cậu trở thành tình nhân, một ngày nào đó chúng ta cảm thấy mệt mỏi rồi tan vỡ, há chẳng phải sẽ rất khó để tiếp tục nhìn mặt đối phương cũng như mọi người trong tiểu đội ư?"



Cô nói cũng không phải không có lý.



Lão Ngủ thở dài, ánh mắt sáng nhìn thẳng về phía trước. Cuối cùng đành mỉm cười đáp: "Như vậy... tôi vẫn sẽ tiếp tục làm đồng đội tốt của cô. Nhưng hãy hứa với tôi rằng nếu như cô và nửa kia không hạnh phúc, cô nhất định phải chừa cho tôi một chỗ đấy nhé. Trịnh Kính Hâm tôi đây không dễ dàng từ bỏ đâu."



"Đến lúc ấy hẵng tính."



Một đường trở lại ký túc xá, cả hai cũng không nói với nhau câu nào. Sau khi cẩn thận sắp xếp đồ vừa mua lại một lượt xong, cô mới di chuyển đến khu nhà tập thể của giáo quan.



Lần này cô đã trông thấy Hàn Tuyết ngồi trên ghế đá từ xa, bên cạnh là Băng Băng và Hỏa Hỏa đang chơi đùa cùng hai cục bóng làm bằng len nhỏ.



Hình ảnh trước mắt nhìn tổng quan có chút kì lạ. Âu cũng bởi khí chất trên người nàng chẳng hề tương thích với sự đáng yêu của hai nhóc mèo kế bên. Nói trắng ra thì chính là không thể tin được khối băng Hàn Tuyết lại rảnh rỗi chơi với mèo.



Nghe động, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn cô.



"Về rồi hả?"



Trương Hàm Vận gật đầu: "Trời sắp mưa vậy mà cô vẫn còn ở đây sao?"





"Tôi sợ lát nữa học viên Trương không biết tôi ở nơi nào mà tìm." Hàn Tuyết vừa nói vừa thu dọn đồ chơi cũng như Băng Băng và Hỏa Hỏa.



Sau khi đã ôm chúng vào lòng, nàng mới tiếp tục nói: "Đi thôi."



"Đi đâu?" Đồng chí tiểu Trương ngẩn người.



"Đương nhiên là về chỗ ở của tôi rồi. Chẳng lẽ cô định dùng bàn tay làm bát cho mèo ăn ư?"




Nữ nhân miệng lưỡi đanh thép này...



Nơi ở của nàng nằm trên tầng hai, lần đầu tiên tiến vào cấm địa khiến Trương Hàm Vận thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, liên tục dáo dác nhìn quanh.



Hai nhóc mèo chưa đầy một ngày đã quen thuộc địa điểm mới. Thậm chí đối với nơi ở của nàng còn chạy nhảy vô cùng tự nhiên.



"Vào đi."



Đem chiếc dép trong nhà đặt xuống trước mặt cô, Hàn Tuyết dứt câu liền tiến vào trong bếp lấy bát ăn riêng của mèo.



Lát sau nàng trở lại, trông thấy cô vẫn đứng như trời trồng thì có chút ngạc nhiên. Song vẫn thong dong mở lời: "Hôm qua mới đón Băng Băng và Hỏa Hỏa về nên vẫn chưa chuẩn bị gì cả. Nhưng hiện tại tôi đã mua bổ sung rồi."



Đương nhiên là mua rồi, bởi vì cô đã về nhà mà.



Chớm nghĩ tới Hàn gia, cơ mặt Trương Hàm Vận đã liền nên đông cứng.




Nhận thấy vẻ thiếu tự nhiên của cô, nàng lập tức đặt hai chiếc bát xuống rồi khéo léo chuyển đề tài: "Đồ cô mua tới đâu?"



Cô máy móc chìa tay giao cho nàng.



Bên trong bao gồm đầy đủ thức ăn cùng phụ kiện như vòng cổ, nơ chuông...



Hàn Tuyết khẽ cười, thì ra em vẫn nhớ trước đây bản thân có nuôi mèo.

Đại khái vào năm bảy tuổi, Trương Hàm Vận đã nhận nuôi một bé mèo tam thể tên gọi Mao Mao. Khi đó cô yêu Mao Mao đến độ ngay cả ăn ngủ cũng có nhau. Nhưng đáng tiếc nuôi được khoảng hai năm thì bé mèo bị người ta trộm mất. Đương nhiên cô đã khóc rất nhiều, thậm chí nhiều đêm nàng còn phải sang ngủ cùng để cô bớt nhớ Mao Mao.



Chỉ là hiện tại... những chuyện đó đều đã trở thành quá khứ cả rồi.



"Vào trong ngồi một lát đi, đã ăn trưa chưa?"



"Lát nữa... tôi sẽ ăn cùng... Lão Ngũ..." Trương Hàm Vận ấp úng tìm cách từ chối, rốt cuộc vì không biết nói dối nên đã lỡ miệng nói ra đồng chí Trịnh Kính Hâm.



Nghe thấy hai từ Lão Ngũ, sắc mặt nàng dần trầm xuống.



"Ở lại đây, tôi cho Băng Băng và Hỏa Hỏa ăn xong sẽ nấu cho cô." Nàng tám phần đều là khẳng định.

Trương Hàm Vận lắc đầu: "Không cần, Hàn giáo quan, tôi xin phép về trước."



Thú thực cô rất muốn ở lại, rất muốn ôm nàng, rất muốn hỏi nàng rằng khi đó vì sao nàng không chịu quay về?



Nhưng được sao? Cha nàng gϊếŧ cả gia đình cô, bản thân cô giờ đây có thể bỏ qua được sao?




Hàn Tuyết có chút ngẩn người trước thái độ của Trương Hàm Vận nửa ngày hôm nay. Rốt cuộc nàng cũng tiến lại gần nắm lấy cổ tay cô, nhíu mày hỏi: "Trương Hàm Vận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



Trương Hàm Vận lắc đầu né tránh: "Không có gì."



Ngừng một lát liền tiếp tục bổ sung: "Hàn giáo quan, tôi nghĩ hai chúng ta nên giữ khoảng cách một chút. Cô là giáo quan, tôi là học viên. Nếu thân thiết với nhau quá nhiều... sẽ rất dễ gây nên đồn đoán."



"Ai nói tôi thân thiết với cô?" Nàng bị chọc giận lập tức xù lông. "Cô nghĩ tôi muốn lấy lòng cô thế ư? Nếu không phải bởi vì..."

"Nếu đã không muốn thân thiết, càng không phải muốn lấy lòng. Vậy thì tốt nhất cứ như lúc ban đầu." Không để nàng nói hết câu, cô đã ngắt lời rồi khom lưng đeo giày.



Kì thực nãy giờ cô vẫn đứng ở ngưỡng cửa. Chỉ sợ to tiếng sẽ tạo sự chú ý đến các phòng kế bên, do đó sau khi đeo giày xong, cô lập tức rời khỏi nhà nàng, thậm chí còn chạy trối chết hệt như đang tránh tà.



Hàn Tuyết trông theo bóng dáng đang dần khuất xa, ngực trái mơ hồ truyền lên đại não từng cơn đau khiến bản thân ớn lạnh.



Trương Hàm Vận, đang yên đang lành em đột nhiên dở chứng thay đổi là có ý gì?



Mặt khác, đồng chí Trương Hàm Vận sau khi tháo chạy thành công liền tự đóng cửa nhốt mình trong phòng. Thậm chí khi Lão Tam ghé qua rủ cô trốn sang đây cùng mọi người ăn vặt, cô cũng thẳng thắn từ chối.

Nhẩm tính từ nay cho đến buổi đánh giá năng lực cuối tháng chỉ còn vỏn vẹn 5 ngày, cô âm thầm lên kế hoạch xin nghỉ phép để trở về Tứ Xuyên.



Dù sao hiện tại tìm được manh mối nào hay manh mối đấy. Bởi vì kể từ khi xảy ra tai nạn cô cũng không trở về nhà cũ. Một phần do vết thương ở đầu khá nặng khiến cô tốn tương đối nhiều thời gian để ở viện chữa trị, phần còn lại là do cô không đủ can đảm để đối mặt với quá khứ kinh hoàng đó.



Tiếng nổ lớn, tiếng súng đạn, và cả tiếng đổ vỡ trong trận hỏa hoạn... Thậm chí nhiều lần trong giấc mơ cô cũng phải giật mình thức giấc vì cảm thấy ù tai.