Người Ở Nơi Tịch Lặng

Người Ở Nơi Tịch Lặng - Quyển 1 Chương 14: Đại thúc nổi giận!




Ánh quang u tối của lưỡi dao loé trên trán của Viên Phi Phi, tạo nên một vết ấn mờ mờ.



Hai bên giằng co.



Lúc này, Bùi Vân nãy giờ đang quỳ dưới đất không biết nhặt đâu ra dũng khí, bỗng bật dậy hét lên nhào vào tên đang cầm dao.



“Ngươi buông tay— —!”



“Khốn kiếp!” Không kịp phòng bị, tên đó bị Bùi Vân hung hăng tông một cú, lưỡi dao lệch đi khá xa. Viên Phi Phi nắm vững thời cơ, thẳng chân đá một cước trúng hạ bộ của hắn! Tên đó rống lên thảm thiết, ôm đũng quần ngã khuỵu xuống đất, lúc ngã vẫn không quên tung một quyền đánh trả, cánh tay của Bùi Vân lãnh trọn cú đòn, cả người văng vô tường.



Viên Phi Phi nắm tay Bùi Vân kéo, “Chạy mau!”



“Nhãi ranh muốn bỏ chạy?!” Tên cuối cùng còn sót lại tiến lên một bước chặn đường. Nơi đây là một ngõ cụt, chỉ có con đường trước mắt là thông ra phố, giờ đây đã bị tên kia đứng chặn, không còn lối ra.



Viên Phi Phi liếc bờ tường cao bên cạnh.



Trước đây đi theo Mã Bán Tiên, cái khác không nói, riêng leo cây trèo tường là sở trường đã được luyện vô cùng nhuần nhuyễn, bức tường này cao một trượng, trèo lên không tính là khó, chỉ là……



Nàng lại xoay đầu ngó Bùi Vân phía sau lưng, có lẽ đã được dặn dò trước, những kẻ kia lúc ra tay đều tận lực tránh đụng vào mặt Bùi Vân, trên mặt hắn chỉ có một mảng ửng đỏ do cái tát tai để lại, thế nhưng Viên Phi Phi có thế trông ra, thân thể của hắn đã không cầm cự nổi nữa rồi. Tay hắn lạnh thật lạnh, còn không khỏi run lên từng cơn.



Viên Phi Phi chau mày, đồ bỏ đi……



Vứt hắn lại cho rồi.



Viên Phi Phi nghĩ đến đây, đang tính buông tay, ánh mắt quét qua con đường trước mặt chợt bắt gặp một cặp mắt âm u bên góc tường.



Nàng lập tức tỉnh ngộ, nhanh như chớp buông tay ra, Bùi Vân ngẩng phắt đầu——Viên Phi Phi đã lao đến bên người tên kia, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, húc vào phía trước! Tên ấy đã kịp đề phòng, chỉ bị cú tông của Viên Phi Phi hơi làm cho lảo đảo, sau đó lại đứng vững, hắn túm được tóc của Viên Phi Phi, xoay người vứt nàng xuống đất.



“— Tránh qua bên!”



“Hự!” Viên Phi Phi nhịn đau, lúc té xuống vẫn không buông tay như cũ, nàng ra sức nắm chặt lấy thắt lưng của tên kia, cuối cùng cũng kéo được hắn xuống.



“Quân súc sinh! Ông cho mày——“



Bỗng dưng ngưng bặt.



Người tên ấy cứng đờ, lắc lư phía trên đầu Viên Phi Phi, sau đó một dòng máu chảy xuống mặt, rồi hắn đổ ập lên người Viên Phi Phi.



“Cút!” Viên Phi Phi chán ghét đẩy hắn ra, thừa dịp hai tên kia chưa kịp đứng dậy, kéo Bùi Vân chạy ra khỏi ngõ, bóng người còn lại cũng bám theo sát gót.



Trên con phố tối om, ba con người chạy không biết bao lâu, cuối cùng Bùi Vân gần như là vắt lên người Viên Phi Phi.



Viên Phi Phi chạy nhanh nhất, nàng đem hai người còn lại đến nơi phố Đông rẽ làm hai, lủi vào con hẻm sau của quầy hàng đồ đất. Mặt Bùi Vân cắt không còn giọt máu, lại lem luốc dơ bẩn, nếu không phải do Viên Phi Phi luôn lôi kéo hắn, hắn đã sớm lăn ra chết ngất.



Viên Phi Phi ấn hắn vào góc tường, “Tự mình dựa vào!” Nàng quay qua nói với bóng người còn lại đang ngồi xổm kế bên quầy: “Ngươi lấy cái gì đập vậy, liệu có làm chết người không?”



Người kia toàn thân là tầng tầng lớp lớp giẻ rách, hắn tháo miếng giẻ bịt mặt ra, để lộ một khuôn mặt dơ hầy.



Chính là Tám Chó



Tám Chó lấy từ trong người ra một cây gậy đen tuyền, đưa cho Viên Phi Phi xem.



Viên Phi Phi cầm xem xét.



“Trên đây còn có đinh sao!? Ngươi đập chết hắn rồi!”



Tám Chó đoạt lại cây gậy.



“Sẽ không chết, ta không dùng sức nhiều như thế.”



Viên Phi Phi trợn tròn mắt, im lặng một lúc, sau đó cũng cho qua, “Quên đi, chết thì cho chết. Dù sao ta cũng không để cho bọn hắn trông thấy mặt.”



Tám Chó gật gù, vừa rồi hắn cũng che mặt. Viên Phi Phi chồm qua vỗ vỗ vai Tám Chó cười, nói: “Ê, ngươi tới thật đúng lúc.”



Tám Chó khoát khoát vai, tự mình đến bên tường đứng.



Viên Phi Phi: “Sao ngươi lại tìm tới?”



Tám Chó hất hất hàm chỉ qua hướng Bùi Vân nói: “Lúc hắn rượt ngươi ba người kia bắt đầu đi theo, ta nhận ra một kẻ trong đám.”



Viên Phi Phi: “Kẻ nào.”



Tám Chó: “Kẻ bị ngươi đâm. Hắn là thủ hạ của Bệnh Hủi, trước đây ta gặp qua hắn.”



Viên Phi Phi ngoảnh đầu híp mắt nhìn Bùi Vân.



“Người làm gì mà lại chọc vào đám người này?”



Bùi Vân khoanh tay cúi đầu nói: “Ta đâu có trêu chọc gì họ……”



Viên Phi Phi trừng hắn: “Nói láo cho ai nghe!?”



Đầu Bùi Vân càng cúi đến thấp thật thấp, tóc trước trán đều rũ hết xuống, loà xoà trước mắt. Hắn thấp giọng nói: “Dù cho ta nói gì đi nữa ngươi cũng không tin……”



“Ngươi——“



“Có thể là hắn thật sự chưa chọc.” Tám Chó đứng một bên nói: “Tên thủ hạ đó của Bệnh Hủi ngày thường toàn ở phố Bắc, cách đây không lâu hắn đác tội với thiếu gia của nhà họ Bình, bị người ta lột sạch sẽ, đang rất túng tiền.” Hắn nhìn hướng Bùi Vân, lại nói: “Hai tên còn lại ta không nhận ra, có thể là người ta kêu hắn theo giúp họ.”



“Vậy à?” Viên Phi Phi sờ cằm, nói: “Vậy là ngươi đã đắc tội với ai đó rồi.” Nàng ngó Bùi Vân đang ngồi co ro, do lúc nãy vừa lăn lộn dưới đất một hồi lâu, chiếc áo vốn trắng như ánh trăng của hắn đã dính đầy đất, khuôn mặt thanh tú của hắn cũng lem luốc thảm hại, Viên Phi Phi thở dài, nói: “Được rồi được rồi, kệ nó đi, đưa ngươi về cái đã.”



Nàng bước tới, kéo Bùi Vân lên.



Hai đùi của Bùi Vân run lẩy bẩy.



Tám Chó lấy giẻ che mặt lại thêm lần nữa, nói với Viên Phi Phi: “Ta đi đây.”



Viên Phi Phi “ừ” một tiếng, Tám Chó như còn muốn nói thêm gì nữa, Viên Phi Phi quay đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mặt hắn.



“Này, vài ngày nữa ta sẽ lại đến tìm ngươi, ngươi đừng có biến mất đấy.”



Tám Chó: “À.”



Trăng đã lên cao, Viên Phi Phi dìu Bùi Vân nhích từng bước từng bước một trên phố.




“Ta nói này Mít Ướt, chúng ta đi nhanh lên hơn một chút được không hả, người có biết giờ này đã là giờ nào rồi không.”



Lúc nãy điên tiết lên thì Viên Phi Phi không nhớ, nhưng bây giờ lấy lại bình tĩnh rồi thì bắt đầu nghĩ đến chuyện trăng lên đầu ngọn cây mà mình còn chưa về đến nhà, tí về đến nơi sẽ không khỏi phải lo tìm cớ nói với Trương Bình.



“Phiền quá đi.” Viên Phi Phi chau mày.



Nàng không để ý thấy, lúc nàng đang tự mình lẩm bẩm, người Bùi Vân càng lúc càng cứng đơ, đầu càng cúi càng thấp.



Đi được thêm một chặp, bọn trẻ rốt cuộc đụng trúng gã đầy tớ của Bùi gia.



Gã đầy tớ đó cũng chỉ đang chạy loạn trên phố tìm kiếm, lúc đầu còn không nhận ra Bùi Vân, vẫn phải đợi Viên Phi Phi kêu hắn lại. Vừa trông thấy Bùi Vân, bao nhiêu vải vóc hàng hoá hắn đang tay xách nách mang đều rớt sạch xuống đất.



“Cậu, cậu chủ?” Tiểu Lục mặt tái mét, nhào tới đỡ ấy Bùi Vân.



“Cậu chủ, cậu sao lại ra thế này! Cậu đừng hù con mà!”



Viên Phi Phi nổi giận: “Ngươi đừng có tiếp tục lắc hắn nữa! Muốn hắn chết hả!?”



Tiểu Lục nhận ra Viên Phi Phi, ngày thường Bùi Vân không hay kết giao gì với người ngoài, chỉ riêng đối với đứa bé này thì bám chặt cứng. Hắn nhìn Viên Phi Phi nói: “Viên công tử, có phải cậu chủ chúng con đã đụng phải người xấu không?”



Viên Phi Phi thuật lại sơ những gì đã xảy ra một lần, sau đó để Bùi Vân dựa vào người Tiểu Lục, nói: “Ngươi về kêu hắn nghĩ cho kỹ xem rốt cuộc hắn đã đắc tội ai.”



Nói xong, nàng xoay người bỏ đi.



Tiểu Lục nhìn Bùi Vân suy sụp mà thắt ruột gan, xuýt nữa rớt nước mắt. Hắn vừa đi vừa an ủi Bùi Vân:



“Cậu chủ đừng sợ, bà chủ sẽ lấy lại công đạo cho cậu, chúng ta sẽ không buông tha cho bọn chúng, sẽ không buông tha đâu……”



………



Bùi Vân cúi thấp đầu, trong mơ hồ chỉ nhìn thấy mặt đất đen tối.



Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Viên Phi Phi càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nghe thấy nữa, bao nhiêu nước mắt đã nhẫn nhịn nãy giờ, cuối cùng nghẹn ngào tuôn ra.



Bên kia, Viên Phi Phi chạy trối chết về nhà.



Nàng vừa chạy vừa nghĩ xem không biết tí nữa sẽ dùng lý do gì.



Viên Phi Phi chạy một hơi về đến đầu ngõ, thấy bốn bề yên ắng, không chút động tĩnh. Viên Phi Phi nhón chân rón rén đến trước cổng nhà.



Cửa đang mở toang.



Nàng thò đầu nghe ngóng trong sân.



Đèn đuốc đang cháy, nhưng không có người.



?



Viên Phi Phi bụng đầy nghi vấn, bước vào trong sân. Nàng thử kêu lên một tiếng: “Ông chủ——?”



Không ai đáp lại.




Viên Phi Phi lục tung nhà lên, trên bàn trong phòng ngủ đã dọn thức ăn, hai bát cơm, chưa ai động tới, đã sớm nguội ngắt. Cả một căn nhà lặng ngắt như tờ, chỉ có chiếc đèn dầu trên bàn lâu lâu kêu lách tách.



“Kỳ quái, đi đâu mất rồi.”



Viên Phi Phi ngồi xuống ghế, nguyên một buổi chạy như điên, nãy giờ nàng vẫn chưa ngừng thở hồng hộc. Nàng với tay lấy ấm trà, rót thẳng một ngụm trà vào miệng.



Trà trong ấm cũng lạnh như băng, nhưng dù sao uống cũng rất đã.



Viên Phi Phi ngồi một hồi, lồng ngực dần dần bình ổn lại. Nàng vừa ngồi vừa lâu lâu nghịch ấm trà, cũng thử mở rộng bàn tay mình ra, chụp lên trên ấm trả.



Trương Bình hay thích cầm ấm trà kiểu này mà uống, nhưng lúc nàng bỏ tay lên trên, tay nàng không đủ để phủ nửa mặt trên của ấm trà.



Rột rột rột…….



Bụng sôi lên rồi….



Lúc này Viên Phi Phi mới cảm giác được là mình nãy giờ đã đói rũ rượi. Nàng vuốt vuốt bụng mình, bấm trúng ngay chỗ lúc nãy bị đạp, đau đến nhe răng há miệng hít một hơi.



“Giặc cái, cứ đợi đấy….” Viên Phi Phi nghiến răng, vặn vặn thắt lưng.



Nàng cầm đũa lên, nghĩ đến chuyện vừa trải qua, tức nghiến răng nghiến lợi, tuy bụng đói cực kỳ, vẫn không ăn nổi miếng nào.



Cái tên Mít Ướt vô dụng kia, đáng lẽ ra ngay lúc đầu đã có thể chạy thoát, thiệt là…….



Viên Phi Phi căm giận bản thân đang không tự dưng đi chột dạ, nếu như không bị nhất thời mềm lòng, nàng cũng đã không quay lại tìm hắn, đã không phải phiền lòng như bây giờ.



Nhưng sau đó nàng lại nghĩ, nếu như nàng không quay lại, tên Bùi Vân kia không biết sẽ bị bọn chúng bắt nạt thành dạng gì rồi, ngay cả một cú đánh trả cũng không xong, nàng lại cảm thấy tức nghẹn.



Viên Phi Phi nghĩ lung tung trong đầu, cân đi nhắc lại xem trận đánh nhau vừa rồi trên phố là lời hay lỗ, cuối cùng vẫn không rút ra được kết luận nào, không nhịn được la lên:



“Thiệt tình——“



“Ầm!”



Không đợi Viên Phi Phi kịp cảm thán xong, đàng sau đã nghe thấy ầm một tiếng, Viên Phi Phi giật bắn mình đũa bay ra khỏi tay. Nàng quay phắt đầu ngó, thì thấy cửa phòng bị mở toang, Trương Bình một thân phả hơi lạnh đang đứng trong bóng đêm.



Mặt của Trương Bình vốn là đường nét sắc cạnh, ngày thường mi mắt hiền từ không có gì để nói, nhưng giờ đây vẻ mặt hắn sắc bén, hàng mi thẳng như đóng đá, nguyên một khuôn mặt của hắn trông đanh cứng, Viên Phi Phi thấy hắn như vậy không khỏi run lẩy bẩy.



“Ông, ông chủ…….”



Trương Bình nhìn nàng chằm chằm.



Trước đó Viên Phi Phi đã nghĩ đến đủ loại lý do, nhưng bây giờ thấy Trương Bình như thế này, nửa câu cũng phun không ra.



Trương Bình vẫn ăn mặc phong phanh như cũ, hơi thở của hắn hơi mạnh, lồng ngực phập phồng lên xuống.



Hắn bước lên một bước —— thân thể của Viên Phi Phi hành động nhanh hơn đầu óc một nhịp, quỳ phịch ngay xuống đất.



“Ông chủ ta sai rồi——! Từ rày về sau ta sẽ không dám la cà nữa——!”




Nàng quỳ đúng ngay bên chân Trương Bình, Viên Phi Phi ôm chầm lấy đùi hắn, khóc lóc cầu xin: “Ông chủ, ông tha cho ta lần này đi.”



Trước đó có mấy lần, nàng về nhà hơi muộn, Trương Bình không ngừng huơ tay với nàng ra hiệu, lúc hết kiên nhẫn nàng cũng dùng chiêu này, vừa quỳ xuống Trương Bình liền bế nàng lên, sau đó mọi việc đều yên lành.



Tuy nhiên, lần này rõ ràng không đơn giản như vậy.



Trương Bình xốc nàng từ dưới đất lên, một ngón tay chỉ hướng giường.



Viên Phi Phi dè dặt nhìn hắn một cái, “Ông chủ……. Ông bảo ta đi ngủ?”



Mặt Trương Bình vẫn đầy vẻ giận dữ, hắn im lặng giữ nguyên một tư thế. Viên Phi Phi không dám nhìn vào mắt hắn, ngoan ngoãn chạy vô giường nằm xuống.



Được rồi, ta hiểu. Viên Phi Phi bụng bảo dạ, thế này là không cho ăn cơm đúng không.



Thật lòng mà nói, nàng rất vừa lòng với sự trừng phạt này, mới vừa rồi bộ dạng của Trương Bình trông dễ sợ như vậy, nàng còn tưởng hắn chuẩn bị đánh mình.



Viên Phi Phi nằm yên trên giường, nhắm chặt mắt.



Tuy mắt nhắm chặt, nhưng nàng không sao ngủ được.



Thân thể của nàng đau đớn.



Huống chi, theo thời gian chậm rãi trôi, bụng nàng càng lúc càng đói, nàng không dám nằm ngửa, sợ là như vậy khi hít thở thì bụng sẽ dán luôn vào lưng.



Trương Bình sau khi đuổi nàng vào giường, bản thân hắn không lâu sau cũng nằm luôn.



Viên Phi Phi không dám nhúc nhích, nàng nằm yên chờ đợi.



Qua một hồi lâu thật lâu, Viên Phi Phi nghe thấy hơi thở đều đều của Trương Bình bên cạnh mình, cũng không còn thấy hắn động đậy nữa, nàng khẽ nói: “Ông chủ…….”



Không có động tĩnh.



Viên Phi Phi rón rén bò dậy, mắt nàng đã sớm quen với bóng tối, quan sát Trương Bình đang ngủ say, lại kêu một tiếng: “Ông chủ…… Ông ngủ chưa vậy…….”



Trương Bình vẫn không thấy có động tĩnh.



Viên Phi Phi an tâm.



Nàng bò qua người Trương Bình nhảy xuống giường, do sợ gây nên tiếng động, nàng ngay cả giày cũng không dám mang, chân đất mò đến cửa phòng, quay đầu nhìn lần chót, đẩy cửa một chút lại ngó một chút, cho đến khi đủ để lách người ra ngoài mới thôi.



Nàng vốn định không đóng cửa, khỏi mắc công tí quay về lại phải mở ra, nhưng nàng lại sợ Trương Bình nằm trong phòng ngủ bị hứng gió lạnh, nên đành đóng cửa lại.



Đèn đuốc tối thui, Viên Phi Phi chạy vào trong nhà bếp, lôi thức ăn bữa tối còn thừa lại ra.



Đĩa thức ăn lạnh ngắt muốn đông đá, Viên Phi Phi nhón một miếng, ăn ngay phải một mảnh đá, lưỡi bị đâm cho một phát.



“Ối chao…….” Nàng cắn môi, “Sao mà đóng đá mau vậy nè……”



Vẫn còn ăn được, Viên Phi Phi đang đói muốn hoa cả mắt rồi, nàng thở dài một cái, không cần đến đũa, chuẩn bị bốc ăn luôn.



Nhưng nàng vừa thò tay, từ sau lưng đã có một bàn tay khác đưa ra cầm đĩa thức ăn lên.



Viên Phi Phi kinh hãi, quay đầu lại.



Trương Bình chỉ mặc lớp áo trong, vạt áo trước ngực còn mở rộng, đứng sau lưng nàng, yên lặng nhìn nàng.



Đầu gối Viên Phi Phi nhũn ra, lập tức định quỳ tiếp.



Trương Bình kịp thời đưa tay ra đỡ, bế nàng lên.



“Ông chủ……”



Trương Bình rũ mắt, nhìn thấy Viên Phi Phi đang chân trần, hắn bèn nhấc nàng lên cao hơn, bàn tay bọc lấy bàn chân của nàng.



Viên Phi Phi thì thầm: “Ông chủ, xin lỗi ông…… ta đói quá…….”



Trương Bình khẽ “ừ” một tiếng, một tay hắn vẫn bế Viên Phi Phi, tay kia đem đĩa thức ăn để qua một bên, cúi lưng, dùng một tay nhóm bếp, đặt chảo lên lò.



Viên Phi Phi ôm cổ Trương Bình, cằm gác lên vai hắn.



Không lâu sau, Trương Bình đem cơm và thức ăn hâm lên. Viên Phi Phi khẽ nói: “Ông chủ……. cho ta ăn sao.”



Trương Bình chuyển mắt nhìn nàng.



Trong ánh lửa, đôi mắt trũng sâu của Trương Bình ánh lên màu nâu nhạt, mặt mày của hắn cũng chỉ thuộc loại trung bình, nhưng khuôn mặt hắn sắc nét, sống mũi cao của hắn tạo nên dáng vẻ vô cùng kiên định.



Đôi chân trần của Viên Phi Phi được tay Trương Bình ủ, đã ấm lên trong chốc lát, nàng nhìn Trương Bình, cười hì hì.



“Ông chủ, ông hết giận rồi.”



Trương Bình cười đầy bất đắc dĩ, Viên Phi Phi trông thấy nếp nhăn mờ mờ bên khoé môi của hắn.



Cơm canh được hâm lại xong xuôi, Viên Phi Phi được Trương Bình giữ trong lòng, ngồi xổm trên chiếc bàn con cạnh bếp ăn cơm.



Viên Phi Phi gắp thức ăn nhồm nhoàm, cơm nóng ăn có khác, thơm ngon vô cùng.



Nàng gắp một miếng thức ăn, xoay đầu nhìn Trương Bình.



“Ông chủ, ông cũng ăn!”



Trương Bình lẳng lặng liếc một cái, Viên Phi Phi nói: “Ta thấy hết rồi, đêm nay ông cũng không ăn gì cả.” Trương Bình cười cười, sau đó há miệng ăn thức ăn từ đũa của nàng.



Mâm cơm này, Viên Phi Phi tự mình ăn một chút, đút cho Trương Bình một chút, không lâu sau ăn hết sạch bách.



Qua canh bốn, Viên Phi Phi chống đỡ hết nổi, Trương Bình bế nàng về phòng, cùng nhau nghỉ ngơi.



Trước khi ngủ, Trương Bình xoay Viên Phi Phi đối mặt với mình, chăm chú nhìn vào mắt nàng.



Viên Phi Phi nhìn vào đôi mắt hiền hoà kia, khẽ gật đầu nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa…….”



Thế là Trương Bình mới vỗ vỗ nàng, dắt chăn thật kỹ, rồi nhập mộng.