Người Quan Trọng

Chương 16: *




"Thi đại học và điền nguyện vọng"

Editor: CO6TINY

——Chúng ta cùng đùa nghịch, cùng vui vẻ, cùng nhau viết nên những thanh xuân không chút kiêng dè.

Nháy mắt, tháng sáu đã đến, tháng của thi đại học, khắp nơi báo chí đều đưa tin rầm rộ, xem ra nếu không làm căng đã không gọi là thi đại học rồi. Năm nào cũng vậy, cứ mỗi khi cận kề kì thi tuyển sinh vào THPT, vào Đại học, tâm lí căng thẳng hồi hộp luôn là chủ đề nóng hôi hổi. Tưởng Đông Hiểu nghĩ, bấy lâu nay, thần kinh căng thẳng lúc còn ở trường cuối cùng cũng có chỗ phóng thích rồi, thời gian ôn luyện cực khổ rồi sẽ qua. Nếu giấc mộng không thể lấy ra so sánh, thì cớ gì điểm số lại trở thành tiêu chuẩn cho ước mơ của học sinh chứ, vì để vào đại học, vì từng con điểm kia, biết bao nhiêu học sinh khổ sở mà không dám nói chứ.

Mẹ Tưởng lo lắng đứng ngoài phòng thi, để động viên con trai, bà không mèn buôn bán, toàn tâm toàn ý đồng hành cùng con trong kỳ thi tuyển sinh đại học, con trai là vận mệnh, là hi vọng của bà. Tưởng Đông Hiểu vẫy tay chào tạm biệt mẹ rồi bước vào phòng thi. Một ngày trước kỳ thi, cậu cùng Dương Văn Húc đã động viên lẫn nhau, đều hy vọng đối phương sẽ thi tốt.

Nửa tháng sau.

Tưởng Đông Hiểu đứng trong phòng Dương Văn Húc, nín thở nhìn Dương Văn Húc mở trang web. Dương Văn Húc nhập số báo danh chứng minh thư cho Tưởng Đông Hiểu xong xuôi, trước khi nhấn "Enter", cậu hỏi, "Sẵn sàng chưa?" Tưởng Đông Hiểu vỗ ngực, nói: "Ok."

"Toán 135, Văn 128, Anh 102..." Dương Văn Húc nhìn sang Tưởng Đông Hiểu, cái người lúc này đang dán mắt vào màn hình máy tính. "Vật lý 87, Sinh học 82... Hóa 91, tổng điểm 625!" Tưởng Đông Hiểu nắm lấy vai Dương Văn Húc, nhảy cẫng lên, "Trời đất ơi! Tôi tiến bộ ghê chưa! Tốt quá rồi! Còn hơn những 100 điểm so với điểm xét tuyển!" Dương Văn Húc cũng vui, nhoẻn miệng cười, "Hahah, chúc mừng cậu."

"Mau, tới cậu đấy." Tưởng Đông Hiểu nói.

"Ừm......"

Dương Văn Húc lo lắng nhìn màn hình, sau khi nhập nhanh vài con số xong, dứt khoát nhấn phím "Enter". Tưởng Đông Hiểu đọc lên: "Toán 113, Văn 135, Anh 124, Vật lý... 97, woa! 97! Sinh 80, Hóa 85, tổng điểm: 634! Còn cao hơn tôi quá chừng luôn!" Dương Văn Húc nói: "Toán cậu cao hơn tôi mà, Hóa cũng giỏi nữa, tôi biết cậu không thích tiếng Anh... Nếu cậu chú tâm vào nó, có khi đã vượt mặt tôi rồi."

"Hahah, chúng ta đỗ rồi!" Tưởng Đông Hiểu dang rộng cánh tay xúc động ôm ghì lấy Dương Văn Húc đang ngồi trên ghế, khuôn mặt Dương Văn Húc tựa trên ngực Tưởng Đông Hiểu, ngửi thấy rõ mồn một mùi hương cơ thể người kia, còn nghe thấy tiếng tim đập 'bình bịch bình bịch...' Tim đập rất nhanh, nhưng so với tiếng tim đập trước tai mình, lồng ngực cậu còn đập nhanh hơn. Dương Văn Húc túm lấy con gấu koala Tưởng Đông Hiểu, đôi má trắng nõn hiện lên vệt đỏ ửng khả nghi.

"Chặt quá, tôi sắp nghẹt thở rồi." Dương Văn Húc nói.

"Hai đứa mình đăng ký vào cùng một trường đại học đi!" Tưởng Đông Hiểu kiên định nhìn Dương Văn Húc, nói.

"......Uhm."

"Tuyệt!"

"Cậu thích phương Bắc không?"

"Cậu muốn học ở phương Bắc?"

"Ừ, tôi muốn ngắm tuyết ở đó."

"Được!" Dương Văn Húc vui vẻ đáp ứng, cảnh tượng cùng Tưởng Đông Hiểu đến lớp, cùng kéo nhau đến nhà ăn hiện lên trong đầu cậu. Tuyết ở đó có lẽ sẽ rất tuyệt, Dương Văn Húc nghĩ.

Đại học, chúng tôi đến đây.

Bên trong siêu thị.

Còn mấy ngày nữa phải chuyển đi, vượt mấy tỉnh thành lận, hôm nay hai người hẹn nhau đi siêu thị mua một ít đồ dùng cần thiết. Cô của Dương Văn Húc cũng đi theo, bảo mẫu ở sau giúp đẩy xe. Tưởng Đông Hiểu đẩy xe đẩy hàng tới trước mặt, không ngừng ném tứ tung đồ vào giỏ, chất đầy một đống ra đó, có khăn mặt, giày dép, móc treo đồ vân vân mây mây, còn có đủ thứ đồ ăn kèm.

"Tiểu Húc, cháu thực sự muốn đi xa thế sao?" Nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, Dương Văn Húc không biết làm sao mới tốt.

"Vâng. Vài hôm nữa là phải đi rồi, sao cô còn hỏi vậy?"

"Cô vốn định cùng cháu chuyển đến đó, nhưng cháu không đồng ý." Người phụ nữ tiếp tục hờn tủi.

"Cô à, cháu đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân được."

"Được rồi, cũng mừng có Tưởng Đông Hiểu học cùng trường với cháu, hai đứa còn cùng chuyên ngành nữa chứ. Thằng bé là người tốt, còn có thể chăm sóc lẫn nhau, cô yên tâm lắm. Nhưng cháu phải đáp ứng với cô chuyện này."

"Cháu biết rồi mà, không ở kí túc xá là được chứ ạ, cháu sẽ thuê trọ ở bên ngoài trường. Cô đừng lo nữa."

"Aiz... cháu phải đi tới nơi khác học, không biết bao giờ mới về được đây."

"Nghỉ lễ cháu sẽ mua vé về ngay."

"Vậy là tốt rồi."

Dàn xếp ổn thỏa bên phía cô xong, Dương Văn Húc nhìn quanh tìm bóng dáng Tưởng Đông Hiểu, lúc này chả biết cái người kia chạy đi đâu rồi. Tưởng Đông Hiểu nhìn thấy bóng lưng Dương Văn Húc, hét to gọi cậu qua, Dương Văn Húc đến trước mặt Tưởng Đông Hiểu, phát hiện trong xe của cậu chứa cả đống đồ, mặt không khỏi đen lại.

"Cậu đem nhiều thế làm gì, đi xa, bất tiện lắm."

"Gì mà không tiện, có bất tiện đến mấy cũng phải mang theo. Cậu không biết phương Bắc không có đồ ở chỗ mình à, đến lúc đó thèm nhỏ dãi cũng không có mà xơi đâu. Chẹp, cậu nhìn này, tương đậu đen còn có ớt chưng Laoganma nè. Mình tới kia chắc chắn không tìm được chỗ mà mua đâu."

"Tới đó xách không nổi cũng đừng bảo tôi bê giúp cậu đấy."

"Người ta có 'muscle' đó nha." Tưởng Đông Hiểu tự hào, show cơ bắp trên cánh tay ra.

Nhìn cơ bắp của Tưởng Đông Hiểu, Dương Văn Húc thở dài nghĩ đến cân nặng của mình, thầm hâm mộ không thôi.

Ba ngày sau.

Mẹ Tưởng dậy từ sáng sớm, vì hôm nay con trai phải bắt chuyến tàu đến nơi xa. Tưởng Đông Hiểu lần này hiếm khi không cần mẹ đánh thức, cũng tự mò dậy sớm bửng, kiểm tra lại hành lý đã thu dọn tối qua, tắt quạt cũ dùng cũng gần chục năm trời, thu dọn đồ đạc trong phòng. Nhìn căn phòng ngăn nắp có chút trống trải, Tưởng Đông Hiểu bỗng khơi lên cảm giác khó tả.

Lúc vào bếp, mẹ Tưởng đang nấu mì.

"Mẹ."

"Sao con dậy sớm thế, ngủ thêm đi, trên tàu khó ngủ lắm." Mẹ Tưởng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của cậu con trai đầy hứa hẹn hiện ra trước mắt, trong lòng lại dấy lên niềm tự hào, mặt đầy ý cười.

"Không sao ạ, con muốn dậy sớm thu dọn đồ đạc."

"Lần này đi xa, phải tự biết chăm sóc bản thân biết chưa?"

"Vâng. Mẹ này, lúc con không ở đây, mẹ phải chăm sóc mình thật tốt đấy."

"Biết rồi mà, con đấy, ở đó yên tâm học đi. Đừng lo cho mẹ."

"Mẹ, trong thời gian con vắng nhà, mẹ đừng vất vả làm việc quần quật hoài, con đến đó vừa làm vừa học, mẹ phải tự biết nghỉ ngơi chăm sóc sức khỏe đấy."

"Rồi rồi, mẹ biết rồi mà. Mì nấu xong mẹ giúp con làm nguội rồi đấy, lát nữa là có thể ăn."

Trên xe lửa.

Tưởng Đông Hiểu nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, lần này phải rời nhà đi xa, tàu khởi hành chưa được bao lâu, cậu đã bắt đầu thấy nhớ mẹ, lo lắng bà ở một mình không tự chăm sóc tốt cho bản thân, lúc ở nhà ga, mẹ luôn cổ vũ cậu, bảo cậu phải lựa chọn con đường của mình, còn bản thân bà thì sao, rõ ràng không nỡ xa con trai, nhưng vẫn nén lại không bộc lộ ra.

Dương Văn Húc nhìn cảnh vật lướt qua, trong lòng phiền muộn không rõ, có lẽ đây là lần đầu rời xa nơi mình lớn lên, sẽ luôn tồn tại một loại cảm giác bất an nào đó.

"Dương Văn Húc, ngủ chưa?"

"Chưa."

"Ăn trứng gà không? Mẹ tôi bỏ vào nhiều lắm."

"Ăn trứng trước khi ngủ không dễ tiêu hóa, không tốt cho dạ dày đâu." Mặt Dương Văn Húc đầy hắc tuyến.

"Ờ. Vậy tôi ngồi dậy ăn." Nói xong, ngồi thẳng người dậy, đập vỡ vỏ trứng ra, cắn một ngụm lớn nhai ngon lành, không lâu sau đã mắc nghẹn, "Nước, Dương Văn Húc đưa tôi nước. "

"Nhìn xem, sặc rồi thấy chưa, ai bảo cậu ăn nhanh quá làm chi." Dương Văn Húc vừa đưa nước qua vừa nói. Uống vài ngụm xong, Tưởng Đông Hiểu hít sâu một hơi, nói: "Suýt sặc chết." Dương Văn Húc trợn trắng mắt nhìn cậu: "Đáng kiếp."

"Hì hì." Một lúc sau, Tưởng Đông Hiểu nói, "Tôi không ngủ được, nói chuyện với tôi đi."

"Nói gì cơ."

Nhìn nóc xe, Tưởng Đông Hiểu đung đưa chân, nhớ đến dáng vẻ khóc thút thít của cô Dương Văn Húc ở ga xe lửa, không khỏi muốn hỏi chuyện về cô ấy. "Chân của cô cậu không thể đi được từ khi nào."

"Khi bố mẹ tôi xảy ra tai nạn xe, lúc đó ngoài ba người họ ở hiện trường ra, còn có tôi mới 6 tháng tuổi, do được mẹ ôm chặt vào lòng mới may mắn thoát chết, bố tôi lúc ấy tử vong tại chỗ, còn mẹ tôi được chuyển đi cấp cứu, nhưng không qua khỏi."

Đây là lần đầu tiên Tưởng Đông Hiểu nghe Dương Văn Húc kể về bố mẹ mình, hóa ra bố mẹ cậu qua đời vì lý do này, tâm trạng của Tưởng Đông Hiểu trở nên nặng nề, có lẽ thân thế này đã một phần khiến Dương Văn Húc luôn sống nội tâm, lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh mình. Ông trời thật bất công với Dương Văn Húc mà, ít nhất cậu vẫn còn có mẹ ở bên.

Im lặng một hồi, Dương Văn Húc nói tiếp: "Sau đó tôi được chú nhận về nuôi, lúc đó, cô thường đến thăm tôi lắm. Thật ra cô ấy chỉ là bạn tốt của bố mẹ tôi thôi, kết nghĩa ấy, sau khi bố mẹ tôi mất, cô ấy bảo tôi gọi mình là cô, rất tốt còn dịu dàng nữa."

"Người bên nhà chú nhất định không tốt với cậu, nếu không cậu đã chẳng cần đến nhà cô mình ở rồi." Tưởng Đông Hiểu nói.

"Uhm, họ không muốn tôi lên đại học. Cô tôi bèn đưa tôi về nhà cô ấy."

"Tại sao không cho cậu học đại học?"

"Bởi vì... không có khả năng chi trả học phí."

"Cô của cậu có đủ khả năng kinh tế hỗ trợ cậu đúng chứ?"

"Bố của cô ấy làm bên sản xuất thép, bác ấy mở một công ty rất lớn, cô tôi là con một, nên được cả nhà đùm bọc yêu thương lắm, nhưng bác ấy không thích cô nhận nuôi tôi."

Lại một hồi im lặng, Dương Văn Húc không nói nữa, Tưởng Đông Hiểu duỗi đầu nhìn Dương Văn Húc, Dương Văn Húc quay sang một bên, mặt hướng về phía cậu, mắt ríu lại, hàng lông mi cong cong rung lên khi tàu di chuyển.

"Dương Văn Húc, tôi sẽ luôn ở bên cậu. Chúng ta là bạn tốt." Tưởng Đông Hiểu khẽ nói, nhưng trong không khí yên tĩnh không truyền đến bất cứ giọng nói nào, nhìn gương mặt ngủ say của Dương Văn Húc, Tưởng Đông Hiểu xoay người, tắt đèn, híp mắt ngủ.

Trong bóng tối, mắt Dương Văn Húc mở ra, mơ hồ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt Tưởng Đông Hiểu, khẽ dịch nhẹ người lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Editor: CO6TINY