Người Quan Trọng

Chương 18: *




"Sống cùng nhà"

Editor: CO6TINY

Huấn luyện quân sự xong, đã đến giờ ăn trưa, lúc trở về phòng, Tưởng Đông Hiểu đã nằm trên sàn bò lăn bò lết như chó chết cạn.

"Lên giường đi, mặt đất bẩn." Dương Văn Húc nói.

"Mẹ ơi, đứng phơi nắng như cá muối cả ngày trời." Tưởng Đông Hiểu yếu ớt nói.

"Tôi tắm trước đây."

"Tôi cũng tắm."

"Thế cậu tắm trước đi."

"Không sao, cậu trước đi."

Dương Văn Húc bước vào phòng tìm quần áo sạch xong, vội vã chạy vào phòng tắm, mồ hôi nhớp nháp trên người khiến cậu nhất thời không chịu nổi. Tưởng Đông Hiểu trở mình trên sàn, dứt khoác cởi áo ra, phanh ngực tiếp xúc "thân mật" với sàn nhà mát lạnh, làm cậu cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều. Đợi hơn mười phút, Dương Văn Húc lau tóc đi ra, nhìn thấy Tưởng Đông Hiểu lộ thân trên nằm bò trên sàn, bỗng thấy buồn cười.

"Này, mau đi tắm đi."

"Cậu kéo tôi dậy với, không muốn nhúc nhích."

"Mau lên đi, đừng rề rà nữa, 2 giờ chiều còn phải tập hợp nữa, gần 12 giờ hơn rồi, cậu cứ ở đó dùng dằng mãi thì đừng mong ngủ trưa nữa."

"Oh."

Tưởng Đông Hiểu tìm quần lót cần thay xong, uể oải bước vào phòng tắm. Dội vài gáo nước lạnh cho khỏa, Tưởng Đông Hiểu liền thấy thỏa dạ. Sau khi đi ra, thế mà chả thấy bóng dáng Dương Văn Húc đâu, trong phòng cũng không có, bụng đói meo réo ùng ục, lúc này, Dương Văn Húc mở cửa bước vào, trên tay cầm một túi ni lông đựng hai hộp cơm lớn, hóa ra là chạy đi mua cơm.

"Trời đất ơi, tôi đói meo mỏ rồi."

"Tôi gọi cơm gà nấm, không biết cậu thích ăn không nữa."

"Tôi sao cũng được tất." Tưởng Đông Hiểu mở hộp ra bắt đầu ăn, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót, không hề để ý hình tượng gì sất. Tưởng Đông Hiểu chính là thế đây, quen thân rồi, Dương Văn Húc cũng chả thấy lạ gì nữa, nhưng cậu lo Tưởng Đông Hiểu sẽ kéo mình theo phong cách 'cởi mở' như cậu ta mất.

Những tháng ngày huấn luyện quân sự nhàm chán, không phải tập tư thế đứng thì tập đi đều, huấn luyện viên đặc biệt thích cách phạt về thể xác, lớp Tưởng Đông Hiểu bị phạt nhảy ếch không dưới mười lần trong ngày. Lúc huấn luyện, làm quen giữa bạn học với nhau thường hay bị ngăn cách giữa những lớp quân phục dày trục, đồng phục giống nhau, đứng thẳng nghiêm chỉnh trong hàng ngũ, ai nấy đều chẳng có cơ hội làm quen bắt chuyện, trừ những người nội bật ra khỏi đám đông.

Khi mọi người cùng nhau ngồi nghỉ, huấn luyện viên bảo tìm người lên hát, lúc này lên biểu diễn chính là cơ hội tốt để cả lớp làm quen với nhau. Tưởng Đông Hiểu dốt đặc cán mai với mấy chuyện ca hát này, trời sinh ngũ âm đã thiếu thốn. Đúng lúc này, một bóng người nhỏ nhắn từ phía sau đứng lên, trực tiếp đi tới trước mặt mọi người, cô gái này có đôi mắt trong veo như nước, dáng người nhỏ nhắn khiến người ta cảm thấy ngoan ngoãn đáng yêu. Cô mạnh dạn giới thiệu bản thân: "Xin chào mọi người, tớ là Hứa Lai Sa, thích đệm hát guitar, tớ là cô gái đến từ Tứ Xuyên, xin được giúp đỡ." Cô ấy cười nói tiếp: "Tớ xin gửi đến mọi người một ca khúc 'Nếu như đây chính là tình yêu'." Dứt lời, mọi người đồng loạt vỗ tay hoan hô, hắng giọng xong, Hứa Lai Sa bắt đầu hát, khúc nhạc nhẹ nhàng du dương đằm thắm, phút chốc bên dưới có nhiều người hát theo. Tưởng Đông Hiểu cảm thấy lên đại học xong thật khác biệt, các bạn nữ ở đây không chỉ đa tài mà còn dũng cảm, tính cách cởi mở vui tươi, đúng thật mang đến cho cậu cảm giác khác xa trước đây.

Tối, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên không trung, Tưởng Đông Hiểu cùng Dương Văn Húc sóng vai nhau mệt rã rời đi bộ trên đường, đèn đường hai bên kéo bóng hai người dài ra.

"Văn Húc, cậu cao thêm này."

"Thật sao?!"

"Khoảng hai ba cm gì đó thì phải."

"Mới được một chút." Dương Văn Húc nghe xong có chút thất vọng, ngước mắt nhìn lên sống mũi Tưởng Đông Hiểu, nói: "Nếu cậu san bớt chút cho tôi là được rồi."

"Không được, của tôi là vừa phải rồi. Bớt một cm cũng không được đâu."

"Keo kiệt."

Tưởng Đông Hiểu khoát tay lên vai Dương Văn Húc, vỗ về an ủi: "Chiều cao thế này vừa đẹp nha, có thể làm tay vịn cho tôi."

"Xéo đi." Dương Văn Húc tức giận hất tay Tưởng Đông Hiểu ra, "Ai thèm làm tay vịn cho cậu."

"Haha..." Tưởng Đông Hiểu lại khoát tay lên vai Dương Văn Húc, ôm cổ cậu tiếp tục ghẹo, "Đừng giận mà, thế làm vợ tôi được chưa." Hồi cấp ba, cậu vẫn còn nhớ như in chuyện mọi người đều chọc vụ Dương Văn Húc mặc đồ nữ kia, lúc đó Dương Văn Húc còn buồn bực rất lâu, nhưng Tưởng Đông Hiểu mà có cơ hội sẽ thích lấy ra chọc cậu, mỗi lần nhìn thấy cậu buồn bực không trút ra được, ức chế đến bỏ bừng mặt, tự dưng lại thấy vui sướng khó tả gì đâu.

Dương Văn Húc đấm cậu một cái, Tưởng Đông Hiểu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, nói: "Rồi rồi. Vợ ơi, tôi sai rồi được chưa?" Dương Văn Húc tức xì khói, hung hăng ném qua một câu: "Hừ, tối nay đừng có mơ mà lết vào nhà." Nói xong liền chạy đi mất.

Tưởng Đông Hiểu nghĩ, không ổn, đừng bảo cậu ấy khóa cửa từ bên trong đấy chứ?! Bèn chạy tốc lực đuổi theo. Dương Văn Húc thấy Tưởng Đông Hiểu sắp đuổi tới kịp, tăng vội bước chân, chạy nhanh đến cửa nhà, lúc Dương Văn Húc chuẩn bị đóng cửa, Tưởng Đông Hiểu đã đưa tay vào trong, bắt lấy tay cậu, nháy mắt chen vào rồi đóng cửa lại, Dương Văn Húc muốn hất mạnh tay Tưởng Đông Hiểu ra, không ngờ lại bị giữ chặt lại, hai người bắt đầu dằn co cấu xé nhau, cuối cùng, Dương Văn Húc bị chế ngự, không thể động đậy được.

"Hahah, đáng yêu chưa kìa." Tưởng Đông Hiểu thở hồng hộc nói.

"Đồ mặt dày!" Dương Văn Húc trợn mắt không phục nói.

"Cho cậu thêm cơ hội cũng không có sức đè tôi đâu, nhìn cái thân thể này của cậu đi."

"Buông ra."

"Được rồi, cậu tới." Tưởng Đông Hiểu mở tay ra.

Dương Văn Húc dùng hết sức quất thắt lưng Tưởng Đông Hiểu, không ngờ cậu ta chưa vấp té chính mình đã bị Tưởng Đông Hiểu quật ngã xuống đất, cái ót đập mạnh xuống sàn.

"Ấy chết, nhìn này." Tưởng Đông Hiểu đắc ý nói.

Dương Văn Húc tức giận nói không nên lời, cố ý đè thấp giọng nói: "Đồ lưu manh, bắt nạt người ta."

"Ách, tôi có bắt nạt cậu đâu chứ?"

Dương Văn Húc im lặng, hai mắt đỏ hoe, thấy tình hình không ổn, Tưởng Đông Hiểu lo lắng buông tay ra, hỏi: "Đập phải chỗ nào rồi, có bị thương không?"

Không có ai đáp lại.

"Xin lỗi mà. Tôi không cố ý đâu, Văn Húc..." Tưởng Đông Hiểu lo lắng kiểm tra cơ thể của Dương Văn Húc.

Dương Văn Húc nằm im bất động.

"Ở đầu sao? Để tôi xem thử." Tưởng Đông Hiểu vén tóc cậu lên, cẩn thận kiểm tra một lượt. Đột nhiên Dương Văn Húc bật cười, cả người run lên bần bật, Tưởng Đông Hiểu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười của Dương Văn Húc, khóe môi cũng hiện lên ý cười.

Không biết tại sao, lúc này đột nhiên muốn hôn cậu ấy, thời gian như đứng yên, tâm trạng Tưởng Đông Hiểu chưa bao giờ phức tạp hỗn độn như lúc này.

"Tôi đi tắm trước." Nói xong Tưởng Đông Hiểu đứng dậy bỏ đi, Dương Văn Húc thầm nghĩ không phải cậu ta giận rồi chứ, mặc dù mình đã chấp nhận hòa hoãn rồi, nhưng trông cậu ta vẫn rất kỳ quái, khác hẳn mọi khi.

Nửa đêm, Tưởng Đông Hiểu nhìn chằm chằm vào màn đêm, trong đầu không ngừng lặp lại cảnh tượng vừa rồi, không rõ xung động kia từ đâu chui lên, lẽ ra không nên xuất hiện mới phải! Mình rốt cuộc bị làm sao thế này! Tưởng Đông Hiểu càng nghĩ càng rối rắm, trằn trọc trở mình, lấy điện thoại ra nhìn giờ, đã gần 2 giờ rồi, trời cũng sắp sáng, cứu.

Cuối cùng, cậu mở trình duyệt web lên, gõ "ham muốn t*nh d*c" ấn tìm kiếm xong, xem lướt qua, lại gõ 'tuổi dậy thì', cũng xem lướt qua, cuối cùng đưa ra kết luận: "Nghĩ nhiều rồi." Với tay tắt điện thoại lại, sau đó dịch nhẹ người, an tâm chìm vào giấc ngủ...

Mọi người khi chấp nhận một việc gì đó rất lớn đều sẽ trải qua quá trình rối rắm thế này, sau đó phải mất rất nhiều thời gian mới có thể chấp nhận được. Mà Tưởng Đông Hiểu cũng không ngoại lệ, cậu đã quen với cuộc sống bình thường, luôn dùng những nguyên tắc nhân văn bình thường để giải thích tâm lý kỳ lạ của mình, có lẽ lúc cậu phát hiện ra, mọi thứ đã không còn như trước nữa, không phải mỗi một phần tình yêu đều có thể lẳng lặng chờ đợi, tất nhiên, tuổi còn trẻ mà nên Tưởng Đông Hiểu vẫn có nhiều thứ chưa hiểu hết được. Thường thường sau những thăng trầm cuộc đời, chúng ta mới thấy được năm tháng.

Editor: CO6TINY