Người Quan Trọng

Chương 6: *




"Ánh nắng và sự thờ ơ"

Editor: CO6TINY

—— "Gần ánh mặt trời là cảm giác thế nào, ngẩng mặt lên, tắm mình dưới ánh nắng, sau đó hít một hơi thật sâu, từ từ mở mắt ra.. Phải chăng chính là cảm giác rạng rỡ sáng sủa ấy..."

Nắng sớm tháng 10 dịu dàng trải dài trên dãy nhà dạy học xinh đẹp, tán cây thô ráp, rễ cây mọc tứa lứa hiện rõ nét cổ kính của ngôi trường này, học sinh tiếp thu nguồn ánh sáng tri thức xuyên qua giữa những dãy nhà dạy học, mang lại hơi thở tuổi trẻ tràn ngập khuôn viên trường. Nhìn kỳ thi lũ lượt kéo đến, Tưởng Đông Hiểu không khỏi bất an, giữa điểm số thực với mục tiêu đề ra vẫn còn cách một khoảng, cũng như bao bạn bè trang lứa khác, cậu cũng bồn chồn cũng căng thẳng, có khi còn sợ đối diện với thất bại, bạn phải biết điểm số có lực sát thương rất lớn đến những đứa trẻ hiền lành đơn thuần còn biết nỗ lực vươn lên chứ!

Vài ngày sau khi hội thao kết thúc, Dương Văn Húc không đến lớp, Lý Phong rất ngạc nhiên khi hay tin Dương Văn Húc thay cậu ta tham gia cuộc thi, chính mình lúc đó cũng chỉ nói cho có thế thôi, chứ cũng chả nghĩ Dương Văn Húc sẽ chạy thay mình, chuyện xảy ra sau đó khiến Lý Phong có chút áy náy, nghe bảo cậu ta còn hôn mê bất tỉnh, nhưng xét cho cùng, với một nam sinh mà nói, chạy 1.500m cũng không đến mức té xỉu chứ, thể chất cũng kém quá rồi.

Buổi trưa nắng chói chang, quanh khuôn viên trường chỉ còn lác đác vài mống. Tưởng Đông Hiểu ngồi một mình trên bậc thềm sân thể dục, cầm bài thi hai môn sáng nay, mệt lả người. Giáo viên thời nay không phải bị điên hết rồi chứ, chỉ biết coi học sinh thành máy móc thi cử, còn phát xuống cả lố đề thi, cho dù là người máy cũng sẽ biết mệt, Tưởng Đông Hiểu thầm oán trách.

Dương Văn Húc vừa dọn dẹp phòng học xong, đóng cửa lớp lại, xách ba lô đen về nhà. Đi ngang qua sân thể dục, cậu nhìn thấy Tưởng Đông Hiểu, thiếu niên đang ở độ phát triển, làn da khỏe mạnh, cơ bắp rắn chắc, là hình tượng con trai mà cậu ngưỡng mộ. Nhưng, cậu không thích cậu ta, bởi lẽ cậu ta có được những thứ cậu khao khát có được...... Cậu giả vờ như không nhìn thấy, ra vẻ không coi ai ra gì như bình thường đi về trước.

"Này!" Tưởng Đông Hiểu nhìn thấy người nào đó đeo ba lô màu đen, hét lên. Dương Văn Húc phớt lờ cậu, tiếp tục đi về trước. Tưởng Đông Hiểu cũng không tức giận, nói tiếp: "Cơ thể cậu tốt lên chưa?" Dương Văn Húc không phải là người nóng nảy, nói đúng ra là cậu chưa bao giờ thể hiện hỉ nộ ái ố ra ngoài mặt. Nhưng tâm trạng hôm nay hơi khác, giờ cậu chỉ muốn hét to với cậu ta liên quan gì tới cậu!

Bạn học trong lớp từ lúc cậu bước vào đã bắt lấy cậu hỏi chuyện, tâm tình lúc đó đã xấu rồi, cậu rất hiếu thắng, không muốn người khác cho mình là kẻ yếu nhớt, chuyện tham gia trận đấu còn té xỉu trước mặt bàn dân thiên hạ khiến cậu muốn độn thổ quách cho xong, ngầm ghen tị với người như Tưởng Đông Hiểu này. Dương Văn Húc quay lại nhìn Tưởng Đông Hiểu, nhìn chằm chằm vào cậu ta vài giây rồi nhanh chóng rời đi.

Tưởng Đông Hiểu lần đầu tiên nhìn thấy Dương Văn Húc thế này, trừng mắt nhìn chính diện vào cậu, bình thường người khác bắt chuyện với cậu ta, cậu ta đều không để người ta vào mắt còn coi như không khí, mọi người đều bảo cậu ta giả vờ giả vịt, nhưng lần này, cậu nhìn thấy rõ gương mặt người đó, toàn bộ ngũ quan kia, rất đẹp, giống hệt con gái, so với con gái còn xinh hơn, Tưởng Đông Hiểu ngây người...

Hôm sau, bài thi hai môn Văn-Hóa được phát xuống, giáo viên Ngữ Văn cho biết Dương Văn Húc đạt 138 điểm là người cao nhất lớp, Tưởng Đông Hiểu theo sau với 129 điểm. Không ngờ đến cả môn Hóa Dương Văn Húc vẫn đứng nhất với 93 điểm, còn Tưởng Hiểu Đông chỉ thi được 87 điểm, ngôi vương của Tưởng Hiểu Đông sắp bị Dương Văn Húc đá đít rồi.

Triệu Minh nói: "Đệch, cái con người kì quặc đó ai ngờ điểm cao ghê." Tưởng Đông Hiểu cười nói: "Sao, ông ghen tị với người ta à?"

"Tôi chỉ không thích nó, cứ ra vẻ ta đây tài giỏi, ông khinh!"

"Aizz, có lẽ người ta trời sinh đã thế rồi, có ai giống ai đâu, ông đừng để ý nữa."

"Ai quan tâm đến loại người đó."

Mà nói, mặc dù thành tích Dương Văn Húc rất tốt, nhưng giáo viên giảng trên bục không biết sao đều không thích gọi Dương Văn Húc trả lời, vì cậu cứ luôn xa cách khó gần, còn không thêm cho giáo viên người ta mặt mũi, người này đúng thật kỳ cục. Tưởng Đông Hiểu thì khác, cậu rất được lòng giáo viên, đôi khi còn pha trò khuấy động không khí lớp học, khiến các thầy cô đều thích thú giảng bài đến hăng say. Mỗi lần như thế, Dương Văn Húc thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn sang Tưởng Đông Hiểu đang ngồi ở phía sau, nhìn thấy nụ cười tỏa nắng cùng sự nhiệt tình của cậu ta, khác hẳn với thế giới của cậu, khác xa, một tí cũng không dính dáng, cho nên, mới muốn đến gần? Không đúng! Cả đời này cậu cũng không muốn đến gần bất cứ người nào, cũng không muốn ai khác tới gần mình, chỉ hi vọng thế giới của mình mãi mãi cô độc. Dương Văn Húc tự giễu cười, quay lại vẻ mặt lãnh đạm mọi ngày.

Thu sắp qua, liệu mùa đông còn bao xa nữa, không rõ tại sao, nhưng Dương Văn Húc thích mùa đông nhất. Dương Văn Húc luôn lộ ra ý cười nhàn nhạt mỗi khi đông tới, biết tại sao không, chỉ vì Giáng sinh ở đó. Khi bé, cứ đến lễ Giáng sinh, bố mẹ đều sẽ giấu quà vào hôm sau đêm bình an, sau đó bảo cậu đi tìm, lần nào cậu cũng tìm được cả. Lúc mở giấy gói ra, đều sẽ nhận được món quà mình muốn có nhất. Sau hôm 6 tuổi đó, bố mẹ đều qua đời trong vụ tai nạn xe, sau đó cô lại xuất hiện, mỗi dịp Giáng sinh đều ở cùng cậu, cũng giấu quà giống hệt bố mẹ, hôm sau của đêm bình an cậu sẽ vui vẻ đi tìm...Tuy bố mẹ không còn nữa, nhưng thói quen này vẫn còn mãi đến giờ.

Hôm nay, trời hơi se lạnh, mọi người đều mặc thêm áo. Dương Văn Húc có vẻ thích mặc quần áo màu đen, ngay cả áo khoác cũng màu đen giống hệt quần áo bên trong. Trong tiết trời se se lạnh này, mọi người lên lớp đều rất dễ ngủ gật, Tưởng Đông Hiểu cũng không ngoại lệ, gần đây việc học có chút nhàn hạ, dường như ai cũng có một chu kỳ, sau khoảng thời gian vùi mình học tập chỉ muốn ngủ bù cho đủ, làm gì có ai cắm đầu chạy mãi bao giờ.

Tất nhiên thời tiết này cũng rất dễ bị cảm cúm. Tưởng Đông Hiểu nhận được chỉ thị từ chủ nhiệm lớp, cần một vài bạn đến lầu thực nghiệm để quét dọn, hỏi trong lớp có ai muốn đi không, ai nấy đều không trả lời, chả ai muốn đi quét dọn bao giờ. Hết cách, Tưởng Đông Hiểu đành gọi tên theo danh sách lớp, nhưng trong lớp có người ý kiến, lúc trước, vẫn gọi bạn học ở đầu đi xuống, chưa từng gọi ngược lại, Tưởng Đông Hiểu bất đắc dĩ lại gọi tên từ dưới đếm lên: "Tập Kiến Hỉ, Lưu Tư Ân, Lưu Giai Giai, Dương Văn Húc. Các cậu theo tôi đến lầu thực nghiệm đấy. Không được phép bàn ra nữa."

Bên dưới lát đát thở dài thườn thượt rồi im bặt, sau đó, có người cầm dụng cụ theo sau Tưởng Đông Hiểu đến lầu thực nghiệm. Dương Văn Húc theo xa ở đằng sau, Tưởng Đông Hiểu đi chậm lại, sánh vai cùng cậu, phát hiện Dương Văn Húc thấp hơn cậu gần một cái đầu, chẳng lẽ lại cao thêm, năm ngoái đã cán mốc 1m8 rồi, hehe ~ đều nhờ một tay mẹ nấu canh cá cho cậu ăn mỗi ngày hết.

Editor: CO6TINY