Người Rối Tướng Công

Chương 77: [Kết cục 2] Phần 1: Đường về




Hoàn Ý Như mơ một giấc mộng, cùng Vô Hà thành hôn sinh con, nắm tay đến đầu bạc răng long.

Cuối cùng, Vô Hà phóng hỏa, đem tất cả hóa thành hư ảo.

Mộng nát, nguyên lai nàng chỉ còn hai bàn tay trắng.

Hoàn Ý Như cười khổ vuốt ve bụng, thiếu chút nữa quên mất, bên trong còn có một cái tiểu sinh mệnh.

Cố Ngôn Tích tri kỷ chiếu cố Hoàn Ý Như, nhìn bụng nàng lớn lên từng ngày.

Hoàn Ý Như suốt ngày trầm mặc ít lời, ôm con rối nhỏ hoàn hảo không tổn hao gì, si si ngốc ngốc, so với con rối càng không giống người sống.

Ngày nàng sinh, Cố Ngôn Tích ở ngoài phòng nôn nóng chờ đợi, một tiếng trẻ con khóc nỉ non vang dội, đánh vỡ đêm tối yên lặng.

"Chúc mừng Vương gia, là một tiểu thư." Bà mụ đầy mặt tươi cười, đem đứa trẻ đưa vào lồng ngực của hắn.

Cỗ Ngôn Tích vụng về tiếp nhận hài tử, thật cẩn thận mà mang đến bên gối Hoàn Ý Như: "Nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng này, có phải rất giống ngươi hay không?"

Hoàn Ý Như nhìn đứa bé, đôi mắt sáng như sao, thoáng chốc một mảnh trong trẻo.

Cố Ngôn Tích cười nói: "Lấy cho nàng cái tên đi."

Hoàn Ý Như nhớ tới cảnh trong mơ, giống như đứa bé đầu tiên cùng Ngọc Vô Hà, đặt tên là Niệm Ngọc.

Mộng dù sao cũng là mộng, hết thảy toàn là hư ảo.

Hoàn Ý Như nói: "Lấy tên có quan hệ với Ngọc là ý nghĩ đầu tiên của ta."

Cố Ngôn Tích gọi bà vú ôm hài tử đi phòng bên, ôn nhu đối với Hoàn Ý Như nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."

Hoàn Ý Như nâng lên đôi mắt, khó có được mỉm cười: "Cảm ơn người, sư phụ."

"Sư phụ?" Cố Ngôn Tích hoang mang mà gãi gãi đầu, thầm nghĩ nàng có phải mệt đến hồ đồ rồi hay không, nhưng mà nhìn chăm chú khuôn mặt điềm tĩnh của nàng, tâm trong lồng ngực lại phanh phanh nhảy lên kịch liệt, nói không lợi lời, "Không có việc gì...Hẳn là..."

Hắn không phân rõ nguyên do tim đập nhanh kia là gì, không biết nên đối diện như thế nào, châm tay luống cuống đi ra khỏi phòng ngủ.

Hoàn Ý Như khép lại đôi mắt, khẽ than thở.

Vào lúc canh ba, bà vú dỗ đứa trẻ ngủ yên xong xoay ngươi lên giường nghỉ ngơi.

Cửa cách một tiếng bị mở ra, một bóng dáng tinh tế quỷ mị tiến vào phòng ngủ, đi vào mép giường đứa trẻ.

Bóng dáng kia vươn tay, khẽ vuốt gò má trẻ con, ở trên trán nàng hạ xuống một nụ hôn.

"Nương thực xin lỗi con, đợi khi ta tìm được cha con lại trở lại đón con."

Nàng khinh thanh tế ngữ, đem Mặc Huyền Ngọc trên cổ cởi xuống, nhét vào tay nhỏ của đứa trẻ.

Khóe mắt rũ xuống một hàng thanh lệ, đúng lúc rơi trên Mặc Huyền Ngọc, trong khoảnh khắc nàng xoay người rời đi, tỏa ra ánh sáng lam nhạt.

Phủ Thái Tử đã hoang phế lâu ngày, miệng giếng bị cự thạch phong kín.

Hoàn Ý Như vừa mới sinh không lâu, ngay cả đi đường đều thập phần khó khăn, như là tiêu hao chút sức lực cuối cùng của sinh mệnh, đem cự thạch đẩy ra từng chút một.

"Vô Hà, ta tới rồi..." Nàng ghé vào miệng giếng tan vỡ, ngóng nhìn ánh trăng gợn sóng trên nước giếng, đôi tay ôm con rối nhỏ, không chút do dự nhảy xuống.

...

"Tiểu cô nương, tỉnh tỉnh..."

Trong mơ hồ phảng phất có người lay lay người của nàng, ý đồ đem nàng từ trong hôn mê đánh thức.

Hoàn Ý Như gian nan mà căng ra mí mắt, trước mắt có mấy bóng người mơ hồ đong đưa.

Nàng chớp chớp mắt, tầm mắt dần rõ ràng lên, vành tai truyền đến âm thanh ầm ĩ, người qua đường đều là ánh mắt tò mò.

Nơi này không thể nghi ngờ là chơ, nàng thế nào lại ở đây, không phải ở huyết giếng cổ mộ sao?

"Cô nương, ngươi không sao đúng không?" Nam nhân đi phía trước lắc lắc tay, "Là đem ngươi vớt lên từ giếng nước ở đầu phố. Ngươi sao lại rơi xuống giếng, rất nguy hiểm."

Hoàn Ý Như thần sắc hoảng hốt nhìn về phía nam nhân, bỗng nhiên bừng tỉnh giữ chặt tay áo hắn: "Hiện tại là ngày nào năm nào?"

Nam nhân vừa muốn mở miệng, dòng người phía sau đột nhiên chen chúc, hướng phía này của bịn họ đi đến.

"Quốc sư tới, mau chóng lui lại!"

Đám người nối đuôi nhau tách ra, ngường ra một con đường rộng mở.

Bốn thiếu niên hạc phát đồng nhan tay cầm ngọc tiêu bích sắc, giống như tiên đồng từ trên trời giáng xuống.

Sau đó là mười tráng hán to lớn, khiêng một cỗ kiệu trên đỉnh đầu được màn lụa trắng bao phủ.

Có gió thổi qua, sa mỏng nhẹ nhàng bay lên, thoáng thấy một đạo thân ảnh cao dài.

Khuôn mặt trắng nõn, trường bào màu đen, tóc bay rối tung, người nọ phát ra hơi thở quỷ quyệt, tựa như ma lại tựa như thần.

Người qua đường ngưng thở, không dám vọng động, chỉ có tiếng ngọc tiêu vang lên, thanh thanh thê lương ai oán, càng khiến người ta máu đông lại.

Hoàn Ý Như tâm nhảy lên kịch liệt, phảng phất muốn bắn ra khỏi lồng ngực, gắt gao mà nhìn chằm chằm bóng người trong cỗ kiệu, hai chân lại giống như bị rót chì, dường như không thể di chuyển nửa bước.

Cỗ kiệu nàng lúc càng xa, mắt thấy muốn cách nàng ngày càng xa.

Nàng rốt cuộc nhấc bên bước chân, vạn phần gian nan mà đẩy ra đám người, hướng cỗ kiệu hô to: "Vô Hà..."

Moi người nhất trí dừng động tác để xem nàng, lộ ra thần sắc hoảng sợ, đều trong nội tâm nói thầm, nha đầu này đúng là không muốn sống nữa.

Người hầu rút ra thanh kiếm lóe lên hàn quang, chỉ cần thiếu nữ còn dám lại gần một bước, ngay lập tức chặt đứt tay của nàng.

Nàng lại như không nhìn thấy vẫn tiếp tục đánh tới, mắt thấy lợi kiếm muốn chém lại đây, cánh tay người hầu bỗng dưng chuyển hướng, một kiếm chém đứt cánh tay trái của hắn, máu tươi từ chỗ cụt tay chảy ra như suối.

"Người sống vẫn không dùng được như vậy." Thanh âm lạnh như băng từ trong kiệu truyền tới.

Người xung quanh nhìn thấy màn huyết tinh này bộc phát ra tiếng thét chói tai sợ hãi, chạy tứ tán khắp nơi.

Hoàn Ý Như bị người sau lưng đột nhiên đánh ngã, mắt thấy muốn ngã trước cỗ kiệu.

Từ trong màn lụa bỗng nhiên có một đôi cánh tay thon dài rắn chắc, ôn nhu đem nàng ôm vào bên trong cỗ kiệu.